Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 178: Cầu sinh nơi núi tuyết 1




Sau khi Thanh Thủy đi, Thẩm Tiêu đã hoàn toàn trở thành một mình.

Cô mua cho bản thân một căn nhà ở Lạc Dương, sau đó mở một quán cơm nhỏ, dự định cứ thế cho đến già.

Thế nhưng, vào một ngày nào đó, đột nhiên cô soi gương nhìn thấy nếp nhăn dưới quầng mắt của mình. Cô không biết đây có phải là nếp nhăn không, nhưng tính tuổi thì bây giờ cô đã hai mươi tám tuổi rồi, đợi thêm vài năm nữa, có nếp nhăn cũng là chuyện sớm muộn.

“Tại sao con người lại già đi.” Lúc Thẩm Tiêu đang nói chuyện với Thiệu Triệt thì không kìm được mà nói: “Trung tâm mua sắm ảo có gì có thể khiến thanh xuân của con người vĩnh viễn không?”

“Có đấy.” Vẫn chưa đợi Thẩm Tiêu kinh ngạc xong thì bên kia lại nói tiếp: “Nhưng một con đỗ nghèo khỉ như cô nhất định sẽ mua không nổi. Cô đã ở thế giới đó bao nhiêu năm rồi, mỗi ngày vì tích phân mà keo kiệt, chắc mấy chục năm nữa cô mới có thể mua nổi một cái.”

“...Đó là thứ gì?”

“Quả trường thọ. Sau khi ăn vào, tuổi thọ của con người sẽ dừng tăng lên, cho đến khi thuốc hết tác dụng.” Thiệu Triệt biết dự định của Thẩm Tiêu, lựa chọn của người khác, anh ta cũng không muốn nói nhiều, nhưng từ đầu đến cuối anh ta vẫn thấy rất tiếc: “Cô định cứ ở như thế cả đời thật sao? Không đi thử nghiệm, không đi mạo hiểm, không đi xem thử thế giới khác như thế nào nữa sao?”

Thẩm Tiêu im lặng.

“Bây giờ cô vẫn còn thời gian, đợi đến khi cô đi không nổi nữa thì thật sự không còn cơ hội nữa đâu. Tôi thừa nhận, những nơi khác có rất nhiều nguy hiểm, nhưng cứ đứng ở yên một chỗ không đi, người như thế có cuộc đời rất nhàm chán. Thôi vậy, không nói nhiều nữa, tự cô suy nghĩ đi. Tôi chuẩn bị đến thế giới tiếp theo đây, hi vọng đừng để khi tôi đến thế giới mà cô đang ở, cô đã trở thành một bà già.”

Sau đó, đối diện không còn động tĩnh gì nữa.

Thẩm Tiêu thoát khỏi trung tâm mua sắm ảo, nhìn những chiếc lá khô héo bên ngoài, và ngồi bên cửa sổ cả đêm.

Sáng hôm sau, bên ngoài nắng chói chang. Thẩm Tiêu nhìn nhìn số tích phân của mình và bỏ ra 650.000 tích phân để nâng cấp diện tích cửa hàng nhỏ trong trung tâm mua sắm ảo lên 4 mét vuông. Sau đó, cô tiếp tục mua nguyên liệu lấp đầy toàn bộ không gian, và sau đó đã chọn rời khỏi thế giới này.

Một cuộc sống tù đọng, không phải là cuộc sống mà cô mong muốn. Các nguyên liệu trong không gian chắc có thể cho cô tích lũy đủ tích phân để rời khỏi thế giới tiếp theo. Cô vẫn còn trẻ, vì vậy cô cũng không ngại sống bốc đồng một chút.

Thế giới tiếp theo, cô đến rồi đây!

Quay lại không gian trung tâm mua sắm đã lâu ngày không gặp, nghĩ đến cuộc hành trình không rõ sắp bắt đầu, Thẩm Tiêu cảm giác dòng máu đã chìm đắm bấy lâu nay bây giờ bắt đầu nóng lên lại.

Theo như thường lệ, cô sẽ mua thông tin của bản đồ tiếp theo. Rất nhanh, Thẩm Tiêu có được thông tin của bản đồ tiếp theo: Núi tuyết Nicefora.

Núi tuyết?

Nếu như nói hoang đảo với sa mạc, Thẩm Tiêu vẫn xem như có chút hiểu biết, còn núi tuyết ở trong nhận biết của cô gần như là một vùng trắng xóa, đối với cô mà nói, núi tuyết chỉ tồn tại trong phim phóng sự, là một sự tồn tại xa vời và thần bí hơn cả sa mạc.

Và bây giờ cô sắp bước vào núi tuyết rồi sao?

Nhìn tích phân trong túi, Thẩm Tiêu tự tin hơn một chút. Nhiệt độ ở núi tuyết thấp, cô cần phải mua thiết bị giữ ấm, áo lông vũ, găng tay, giày đi tuyết là những vật dụng không thể thiếu được. Buổi tối ngủ, cần có túi ngủ. Tuyết rơi trắng xóa, phải chuẩn bị kính để đề phòng chứng quáng tuyết.

(Chứng quáng tuyết: ( 雪盲症 ): chứng bệnh, khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết kích thích mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt.

Còn về thức ăn và nước uống, nước thì đã có tuyết, không thiếu, thức ăn thì cô đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi, cũng không thiếu.

Suy nghĩ lại một lần nữa, Thẩm Tiêu mua thêm ít thuốc cấp cứu, sau đó cô hít sâu một hơi, ấn nút đến bản đồ tiếp theo.

Nhắm mắt lại, liền cảm giác được trước mắt có một tia sáng, Thẩm Tiêu cũng không vội vàng mở mắt ra. Cô làm quen một lúc rồi mới từ từ mở mắt ra.

Núi tuyết phủ trắng xóa đẹp mắt, ánh mặt trời chói chang, dưới ánh mặt trời, cô nhìn thấy Chử Đình, người được quấn như cái bánh tét, đang ngồi đối diện với cô, nhìn cô với vẻ mặt bất lực.

Thẩm Tiêu ngây người một lát, cô nhìn nhìn hai bên, bên cạnh còn có hai nam hai nữ, đúng là đến bản đồ mới rồi.

Không ngờ ở bản đồ mới cũng có thể gặp lại Chử Đình, Thẩm Tiêu bất giác cười một cái, chào hỏi với anh: “Lâu ngày không gặp.”