Trò chơi: Tình yêu bên trái hay là bên phải (05)
Chương 005: Cậu chủ, ngài rốt cuộc chán ghét tôi sao?
Chớ nói quản gia và vampire tự mình đa tình, nếu Seyin Hall không "rắc thính" khắp nơi, hai tên tâm thần kia không có khả năng điên thành như vậy.
Lúc này Tạ Tịch lại nhìn đến tên trò chơi đầy hàm ý nọ. Tình yêu bên trái hay là bên phải, chẳng nhẽ muốn cậu lựa chọn giữa quản gia và vampire sao? Nhưng nhiệm vụ chính chỉ đơn giản yêu cầu cậu sống sót qua bảy ngày. Sẽ không phải còn cạm bẫy khác nữa đấy chứ? Tạ Tịch đã mất hết tín nhiệm với trò chơi thiểu năng này rồi!
Tạ Tịch xuất thần một hồi, vampire tha thiết nói: "Ta đi về trước, Seyin bé bỏng, ngày mai gặp."
Tạ Tịch biết quản gia sắp tới, vampire có ý né tránh, trong đầu cậu lóe lên một suy nghĩ: "Ngày mai tôi trực tiếp đi tìm anh."
Cặp mắt của vampire sáng lên, hắn ta liếm môi nói: "Tôi tới đón em."
"Không," Tạ Tịch đáp, "Chờ tôi, tôi muốn cho anh một sự bất ngờ."
Vampire tự đáy lòng nói: "Em muốn trở thành cô dâu của ta đã là niềm vui lớn nhất của ta rồi."
Tạ Tịch nói: "Thời khắc quan trọng như vậy, tôi hẳn phải chuẩn bị cẩn thận một chốc."
Vampire rất giỏi suy diễn, hắn ta dịu dàng nói: "Em là người đẹp nhất mà ta gặp, không cần bất cứ trang phục hoa lệ nào tô điểm thêm."
Mẹ nó, ai muốn vì anh mặc trang phục hoa lệ!
Tạ Tịch kiên nhẫn nói: "Sau ngày mai sẽ là một cuộc sống mới, cho tôi chút thời gian, tôi muốn tạm biệt quá khứ của mình." Một thanh niên năm tốt như cậu rõ ràng đã bị trò chơi này ép đến mức phải nói dối.
"Được." Vampire khó nhịn nổi hưng phấn đáp lời, "Tôi chờ em."
Tạ Tịch giật giật khóe miệng, gắng hết sức nặn ra một nụ cười: "Ngày mai gặp."
Tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, vampire tóc bạc lưu luyến không rời nói: "Seyin bé bỏng, ta chờ em quá lâu, ngày mai xin em nhất định hãy thỏa mãn ta."
Bạn nhỏ Tạ Tịch vẫn chưa đủ "tu vi", cứ thế bị nửa câu nói sau dọa cho mềm nhũn cả trong lẫn ngoài: Thỏa mãn? Làm cách nào để thỏa mãn? Trò chơi này còn giới hạn độ tuổi hả!
Nụ cười của Tạ Tịch hơi cứng ngắc, còn may vampire Aix trời sinh có một bộ não tràn ngập yêu đương: "Đừng khẩn trương, ta nhất định sẽ cho em một đêm Biến đổi ngọt ngào và hạnh phúc nhất."
Tạ Tịch nghe không nổi nữa, cậu lóng ngóng nói: "Được, được."
Vampire bị cậu mê hoặc đến choáng váng đầu óc chỉ cho là cậu đang xấu hổ: "Vậy thì ta đi trước nhé?"
Tạ Tịch kiên trì dặn dò: "Ngày mai không cho phép vụng trộm đến nhìn tôi."
Aix khẽ giật mình.
Tạ Tịch kỳ quái nói: "Anh nhìn lén thì còn gọi gì là bất ngờ?" Đến nước này phải chấp nhận thực tế thôi, Tạ Tịch cảm thấy liêm sỉ của mình rơi đầy đất.
Vampire cười đến vô cùng ngọt ngào: "Ngày mai ta sẽ không đi đâu cả, chỉ ở trong phủ bá tước chờ em."
Tạ Tịch còn không yên tâm: "Một lời đã định."
Vampire đột nhiên nắm chặt tay cậu: "Em mà còn như vậy, ta thực sự sắp không nhịn nổi nữa."
Tạ Tịch: "???" Cậu như thế nào? Cậu đã làm cái gì?
Tạ Tịch thật tình không biết lời nói đêm nay của cậu chui vào tai bá tước vampire có bộ não tràn ngập yêu đương kia đều biến thành nũng nịu, đáng yêu, kiên trì, quyến luyến.
Vampire khẽ thở dài nói: "Suốt năm năm qua, mỗi giây mỗi phút với ta mà nói đều dài đằng đẵng, may mà ngày mai em sẽ hoàn toàn thuộc về ta."
Tạ Tịch lại bắt được tin tức quan trọng: Năm năm? Bọn họ đã quen biết năm năm sao!
Vampire dịu dàng cầm lấy tay cậu, đặt một nụ hôn thành kính lên mu bàn tay đó: "Seyin Hall, ta yêu em."
Tạ Tịch: "..."
Mặc dù bị hắn ta giết hai lần, nhưng thử tưởng tượng bản thân ở trong hoàn cảnh của vampire, cậu có thể sẽ bắn cho tên Seyin xấu xa trăm nghìn mũi tên.
Vampire vừa rời khỏi, cửa phòng mở ra, quản gia Randy cầm nến chậm rãi đi vào.
Tạ Tịch cũng không giả vờ ngủ, hai người họ nói mấy câu giống như trước đó, có điều lần này Tạ Tịch không dám nhắc lại chuyện ở cùng nữa, cậu chỉ lo lắng nhìn hắn.
Quản gia thấp giọng hỏi: "Cậu chủ có tâm sự sao?"
Tròng mắt Tạ Tịch lóe lên, khe khẽ lắc đầu.
Quản gia đặt nến xuống, lo lắng nói: "Cậu chủ có chuyện gì cứ việc phân phó tôi, cho dù khó khăn ra sao, Randy cũng thề sẽ cống hiến hết mình."
Tạ Tịch: Nếu không phải bị anh chém đầu hai lần, tôi thực sự rất tin tưởng.
Tạ Tịch cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối không nhiều lời, cậu luôn cảm thấy vampire không đi xa, chỉ cách một ngày mà tên kia đã điên đến mức không nói hai lời liền bắn cậu một tiễn, rất có thể có can hệ với đêm nay.
Đêm trước khi load kia cậu biểu hiện quá lạnh nhạt, sau đó quản gia tới cậu lại đối với hắn quyến luyến không rời, tên vampire thích nhìn trộm có bộ não tràn ngập yêu đương và thích suy diễn kia không chừng suy nghĩ lung tung gì đó. Ngày hôm sau quá nửa là vampire dùng lời nói thái quá trong thư mời, cố ý để quản gia nhìn thấy.
Thư mời giữa các quý tộc là văn kiện chung, phần lớn quản gia sẽ đọc qua sau đó thông báo cho chủ nhân. Aix khẳng định đã viết chuyện về hôn lễ và thậm chí là biến đổi vào trong thư, mạnh mẽ kích thích quản gia.
Có thể xác định chính là, chuyện của cậu và vampire có giấu diếm quản gia, nếu không Aix cũng không cần rời đi khi nghe tiếng bước chân của Randy - Điều này hiển nhiên do Seyin và hắn ta đã ước định cẩn thận từ trước.
Đêm nay Aix tránh mặt Randy, vì sao ngày mai lại viết thư mời như thế? Biến cố xảy ra ngay đêm nay.
Tạ Tịch xác định biện pháp, chuẩn bị trước tiên cứ sống qua đêm nay đã: "Randy, tôi hơi buồn ngủ."
Quản gia lập tức đáp: "Vậy ngài nghỉ ngơi thật tốt."
Tạ Tịch nói: "Ngủ ngon."
Randy cũng không nói gì thêm nữa, cẩn thận dịch góc chăn cho cậu, dịu giọng nói: "Ngủ ngon."
Ánh nến theo bóng dáng thon dài của quản gia đi xa, Tạ Tịch khẽ thở phào, cảm giác vấn đề không lớn lắm, ngày mai có hi vọng qua ải.
Để phòng ngừa vạn nhất, Tạ Tịch nhắm mắt vờ ngủ, nửa canh giờ sau còn giả bộ nói mớ gọi tên "Aix". Kế hoạch ban đầu vốn muốn nói nhiều lời hơn, đáng tiếc cậu không phải diễn viên chuyên nghiệp, không vượt qua được khúc mắc trong lòng, thực sự nói không nên lời!
Ngày thứ hai vẫn là quản gia đến hầu hạ cậu rửa mặt, giữa lông mày Tạ Tịch đều là vẻ rã rời, đây không phải giả vờ, cậu suy tính kĩ càng một đêm, thật sự ngủ không ngon giấc.
Randy đau lòng nói: "Cậu chủ lại ngủ không ngon sao?"
Tạ Tịch nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Randy tựa hồ cũng ngủ không ngon, đuôi mắt hắn có quầng thâm nhàn nhạt, giọng điệu lo lắng: "Cậu chủ, xin ngài mau nói chuyện không vui cho tôi biết, sở nguyện cả đời Randy là được vì ngài san sẻ khó khăn."
Tạ Tịch cảm thấy mình rất xấu xa, nhưng vì để sống sót, cậu chỉ có thể nói: "Randy, anh đi theo tôi bao lâu rồi?"
Randy khẽ giật mình, quỳ một bên gối trước mặt cậu: "Mười năm."
Một tên năm năm một tên mười năm? Tạ Tịch thầm mắng "tên xấu xa" trong lòng, tiếp tục nói: "Từ hôm nay trở đi, anh tự do."
Randy bỗng nhiên ngẩng đầu, mái tóc từ trước đến nay được chải chuốt tỉ mỉ rơi xuống một lọn tóc, tròng mắt màu xanh biếc của hắn tràn đầy sợ hãi: "Cậu chủ, ngài không cần tôi nữa sao?"
Tạ Tịch: "..." Cảm giác cổ có chút lạnh.
Sắc mặt Randy trắng bệch, bờ môi mỏng ngay cả tí huyết sắc cũng không có: "Ngài rốt cuộc chán ghét tôi sao?"
Tạ Tịch hơi sợ hắn không vừa ý liền giết người, nhưng mà kịch bản so với tưởng tượng của cậu còn ngang ngược hơn.
"Ngài không cần tôi sao? Tôi đã không đáng để ngài yêu nữa sao?" Quản gia cười, trong tay thình lình xuất hiện một con dao màu bạc.
Tạ Tịch giật thót: Hóa ra hai người này cũng nói chuyện yêu đương? Kia... Nói chuyện thì cứ nói, cần gì phải móc dao ra!
"Cậu chủ, tôi chưa từng tham vọng có được tình yêu của ngài, cũng không dám đi quá giới hạn, nhưng vì sao ngài cho tôi ánh sáng thiên đường, lại phải lấy nó đi?"
"Nếu ngài đã chán ghét tôi..." Trên khuôn mặt anh tuấn của quản gia tràn đầy tuyệt vọng, "Vậy tôi còn có ý nghĩa gì tồn tại trên đời."
Tạ Tịch hoàn toàn sững sờ... Con dao màu bạc không chém đầu của cậu, mà đâm vào trái tim quản gia.
Tự sát? Quản gia Randy chết? Đây là thứ kịch bản quỷ quái gì vậy?
Chẳng lẽ đây mới là hướng phát triển bình thường? Như vậy cũng không cần đưa ra lựa chọn?
Không thể nào! Tạ Tịch mới không tin trò chơi phá hoại này sẽ đơn giản như vậy!
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Tà sờ sờ mũi: Em hiểu anh quá vợ ạ.
Tạ Tịch: Haha.