Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 393




Triệu Mịch Thanh thay băng gạc xong đi ra ngoài nhìn thoáng qua Lương Hạnh, anh âm thầm nhận thấy bầu không khí không đúng, sau đó lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lưu Nam, thuận thế đưa chiếc áo vest ở trong tay qua: “Đi thôi.”

Lưu Nam vừa muốn đưa tay ra nhận, lại bị Lương Hạnh cắt ngang nửa đường, cô ôm chiếc áo vest của Triệu Mịch Thanh vào trong ngực, dường như là vô thức vừa chỉnh lý lại vừa nói: “Đi ăn cơm trước đi.”

Triệu Mịch Thanh không khỏi cảm thấy bất ngờ, anh ngây ngốc xác nhận: “Ăn cơm hả?”

Lương Hạnh lại không khỏi để mắt đến cánh tay của anh, lúc này vừa mới đổi bằng gạch sạch sẽ nhìn không ra vết thương cụ thể như thế nào, cô hơi ổn định tâm trạng mới gật đầu: “Mẹ em nấu canh cho anh ở nhà, uống rồi hẳn đi.”

Nói xong, cô cũng không ngẩng đầu lên liền tự mình đi ra phía trước.

Triệu Mịch Thanh không nói lời nào, thẳng cho đến khi Lưu Nam ở bên cạnh thúc giục, anh mới hoàn hồn lại nhấc chân đi theo.

Mẹ Lương nhận được điện thoại của Lương Hạnh liền bắt đầu vội vàng chuẩn bị bữa tối, sau đó Triệu Mịch Thanh vào nhà bà vẫn luôn một mực vùi đầu trong phòng bếp, ngay cả chào hỏi cũng không chào hỏi một tiếng, giống như là đang cố gắng né tránh cái gì đó.

Triệu Mịch Thanh vén tay áo lên bước vào cửa, nhận lấy con dao từ trong tay của mẹ Lương: “Bác gái, để cháu làm cho.”

“Nơi này không cần cậu phải quan tâm đâu, đi xem mấy đứa nhỏ đi.” Mẹ Lương ngẩng đầu lên nhìn anh, biểu hiện trên mặt lạnh lùng thúc giục người đi khỏi.

Triệu Mịch Thanh còn muốn nói cái gì đó, Lương Hạnh ôm An Khê đứng ở cửa sau lưng, đứa nhỏ “a a” kêu hai tiếng liền hấp dẫn sự chú ý của anh.

“Anh đến đây ôm một cái đi.”

An Khê đã gặp Triệu Mịch Thanh, cho nên mừng rỡ không ngậm được miệng, chỉ đưa đôi tay nhỏ ra phía trước quơ quơ vài lần, âm thanh mơ hồ gọi tiếng “ba ba”…

Hai chữ không rõ ràng này đã làm khuấy động không gian thu hẹp trong phòng bếp, làm cho ba người kinh ngạc đều ngơ ngẩn cả người.

Miệng của mẹ Lương há ra, quả thật khó có thể tin được: “Ai dạy con bé vậy?”

Không ai ngờ rằng An Khê còn chưa học được tiếng “bà ngoại”, ngược lại đã học gọi “ba”, đúng là nuôi bạch nhãn lang nhỏ mà. Nói xong, ánh mắt bất thình lình rơi ở trên người của Lương Hạnh, không cần nghĩ cũng biết kẻ cầm đầu là người đó.

Lương Hạnh thấy vậy, không ngừng nhét đứa nhỏ vào trong tay của Triệu Mịch Thanh, lại đẩy người ra phòng bếp.

“Mẹ, để con giúp mẹ.” Lương Hạnh xoa xoa tay, cười nhẹ một tiếng.

Mẹ Lương vô cùng tức giận mà nhìn cô, quay đầu đi, âm thanh chặt xương sườn to đến kinh người, bà vừa chặt vừa trịnh trọng cảnh cáo: “Mẹ phản đối con và Triệu Mịch Thanh lại lui tới với nhau, bây giờ cuộc sống của chúng ta rất tốt, hơn nữa con gái nhà họ Lương chúng ta không thể không có một chút cốt khí, nếu như cậu ta chỉ ở đây một ngày thì được, còn việc đó mẹ sẽ không đồng ý chuyện của hai đứa các con.”

Lương Hạnh cúi đầu xuống rửa rau, âm thanh ào ào của vòi nước vang ở bên tai làm âm thanh của mẹ Lương không rõ ràng cho lắm.

Nhưng mà cô vẫn có thể nghe thấy được, giả bộ như không để tâm mà đáp lại: “Chỉ ăn một bữa mà thôi, không có gì đâu.”

Mẹ Lương cũng không tin, vẫn thở dài một hơi, trong lòng con gái nhà mình suy nghĩ như thế nào, bà hiểu rõ ràng nhất, thế là giọng nói cũng bắt đầu nghẹn ngào: “Hạnh, mẹ và ba của con đã không thể là chỗ dựa cho con, nếu như con bước chân vào nhà họ Triệu, có một người mẹ chồng như thế, có đến chết mẹ cũng không nuốt trôi cục tức này.”

Lương Hạnh rửa sạch rau cải xôi rồi rũ cho khô, lại quay đầu gọt khoai tây, trong lúc đó không ngẩng đầu lên, dường như là không nghe thấy cái gì.

Chỉ có chính cô biết được bức tường vây cô đã vất vả tạo dựng ở trong lòng lại sụp đổ như thế.

Đồ ăn được bưng lên bàn, mẹ Lương múc một chén canh đầy đưa đến trước mặt của Triệu Mịch Thanh: “Hạnh nói là cậu bị thương, cố ý căn dặn tôi chuẩn bị cho cậu.”

“Cảm ơn bác gái.” Triệu Mịch Thanh cúi đầu ăn canh, lại nhìn về phía Lương Hạnh, phát giác hình như cô không có tâm trạng gì, cái thìa ở trong tay hơi khuấy động một chút, còn đang thất thần.

Mẹ Lương mím mím môi, do dự vẫn nên làm rõ chủ đề.

“Ngày hôm nay tôi là vì mặt mũi Hạnh cho nên mới chuẩn bị bữa cơm đột ngột này cho cậu, nếu không ngay cánh cửa này tôi cũng chưa hẳn cho cậu bước vào đây.”

Nói đến đây, sắc mặt của bà hơi hòa hoãn một chút: “Đối với cậu, tôi hoàn toàn không có ý kiến gì, nhưng mà mẹ cậu đối với Hạnh thì lại có ý kiến, con gái của tôi là do tôi sinh ra, không cần thiết phải đưa đến nhà họ Triệu của các người để chịu phần ấm ức đó. Dựa vào thái độ của mẹ cậu đối với Hạnh, tôi đối với cậu đã coi như là khách khí rồi.”

Trong lòng của Lương Hạnh rầu rĩ, cô lớn tiếng nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa!”

Triệu Mịch Thanh cũng mất cả tâm trạng ăn canh, anh để muỗng canh xuống, nụ cười đắng chát đáp lời: “Bác nói có đạo lý.”

Là do anh sai sót, hoặc là nói anh đang cố gắng trốn tránh điểm này, mà khi mẹ Lương đẩy vấn đề đẫm máu này ra, anh chỉ có thể cho thấy lập trường của mình: “Cháu sẽ không để Hạnh phải chịu khổ, nếu như cháu không chắc chắn rằng mình có thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy, cháu sẽ không tùy tiện bước ra một bước đó.”

“Dùng bữa đi.” Lương Hạnh trầm trọng đánh gãy, gắp thêm đồ ăn vào trong chén của mẹ Lương, cố gắng ngăn cản chủ đề tiếp tục phát triển.

Bầu không khí trên bàn cơm bắt đầu trở nên ngột ngạt xấu hổ, ba Lương thần trí không rõ, lúc ăn canh, nước còn thuận theo khóe môi chảy xuống, làm ướt cả cái yếm ở trên ngực, ông đang lẩm bẩm cái gì đó, dường như là có gì bất mãn, “cạch” một tiếng, cái thìa ở trong tay rơi mất.

Mẹ Lương thấy thế, chỉ có thể phân tâm để chăm sóc cho ba Lương, cũng không truy cứu vấn đề trước mắt nữa.

Trong bữa cơm này, ai nấy đều có suy nghĩ riêng.

Chị giúp việc chăm sóc cho bé cưng xong, đứng dậy đi vào phòng bếp dọn dẹp. Mẹ Lương đẩy ba Lương trở về phòng, trong phòng khách chỉ còn lại có Lương Hạnh, Triệu Mịch Thanh cùng với hai đứa bé.

“Có phải là mẹ anh lại đi tìm em gây phiền phức không?”

Triệu Mịch Thanh ngồi ở một đầu ghế sofa, An Ngôn sột soạt đến nắm lấy ống quần của anh, bắt đầu trèo lên trên, người đàn ông thấy vậy trong lòng liền trở nên mềm mại, nghiêng người ôm đứa nhỏ lên.

Dường như Lương Hạnh không có dự định muốn tiếp tục đề tài này, cô đứng dậy đi vào trong phòng của em bé, không bao lâu liền đẩy xe của đứa nhỏ ra: “Chúng ta đi xuống dưới tản bộ đi.”

Triệu Mịch Thanh ngớ người, vô thức đứng dậy nhìn cô sắp xếp cho hai đứa bé xong rồi lại đẩy xe trẻ em đi ra phía trước.

Bước chân của anh đi theo đằng sau, trông vô cùng lạnh nhạt.

Đi xuống lầu, Lương Hạnh rất quen thuộc mà đẩy hai đứa bé đi đến khu giải trí dành cho trẻ em ở dưới lầu, nơi đó có một đám người lớn mang theo con mình tản bộ cho tiêu cơm sau bữa ăn. Lương Hạnh đẩy xe trẻ em đi lướt qua đám người, ngồi trên một cái ghế trống.

Vừa mới ngồi vững, liền có một người già đi tới chào hỏi với Lương Hạnh: “Dẫn con xuống đây chơi hả.”

Lương Hạnh lễ phép gật đầu, bà ta liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô, biểu cảm phong phú chọc đứa nhỏ, đồng thời nhịn không được mà cảm thán: “Hai đứa nhỏ đáng yêu biết bao nhiêu chứ, vừa ngoan ngoãn lại xinh đẹp, nghe mẹ của cháu nói là ba của bọn nó đang làm việc ở nước ngoài, cậu ta không nhớ con hả?”

Lời này hỏi ít nhiều gì Lương Hạnh cũng có chút xấu hổ, nói xấu hổ còn có Triệu Mịch Thanh đang đứng ở cách đó không xa, hai tay của anh cắm vào trong túi quần tây, ngơ ngác đứng thành pho tượng.

Lương Hạnh cười nhạt, cũng không vạch trần lời nói dối của mẹ mình, biết là mẹ nói như vậy cũng là vì mình, thế là cô cũng mơ hồ trả lời một câu: “Anh ấy rất bận.”

“Có bận đi nữa cũng không thể luôn luôn không có mặt ở nhà, cái này có khác gì với một góa phụ đâu chứ?” Trong lòng của người già tràn đầy căm phẫn, giọng nói cũng cất cao mấy phần. Lúc này có một đứa nhỏ khoảng chừng ba tuổi chạy một chiếc xe ô tô đồ chơi qua, bà phất phất tay nhắc nhở: “Tiểu bảo à, cháu chạy chậm một chút, đừng để bị té.”

Thấy đứa nhỏ lại chạy đi xa, quay vòng vòng trong quảng trường, bà cụ ấy lại đắc chí vui cười nói: “Có thấy chưa, xe này là của ba nó mua cho đó, trong nhà không còn chỗ để chứa đồ chơi như thế này nữa rồi, đều là ba nó mua cho.”

Một tiếng ba này không hề nghi ngờ gì lại đang xát muối vào vết thương của Lương Hạnh, nhưng mà cô bình thản đã quen rồi, vẫn luôn không có biểu cảm gì khác thường, thậm chí còn cười cười yếu ớt đáp lại.

Triệu Mịch Thanh đứng ở nơi đó, trong sắc trời dần dần ám trầm, nụ cười yếu ớt bình yên trên gương mặt của người phụ nữ chiếu vào trong não của anh, trong một đoạn thời gian dài vẫn không thể xóa được.

“Hạnh.” Anh đi đến trước mặt cô, đôi mắt thâm tình dịu dàng nhìn cô.

Tay Lương Hạnh có hơi dừng lại, cũng không kinh ngạc anh sẽ đến đây giải vây cho mình, nhưng mà trong lòng vẫn không kiềm chế nổi mà rung động.

Bà cụ nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy rõ mặt của Triệu Mịch Thanh, lại nhịn không được mà có chút kinh ngạc, miệng ngập ngừng cười rạng rỡ hỏi: “Cậu này là…”

“Cháu là ba của đứa nhỏ.” Triệu Mịch Thanh giới thiệu mình như thế.