Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 392




Trong lúc Tống Ba dưỡng thương, thỉnh thoảng Lương Hạnh lại đến thăm cậu ta, bề ngoài thì không nói cái gì, thật ra quan trọng nhất cũng chính là sợ cậu ta suy nghĩ quá nhiều. Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, cậu ta chưa ở đây được vài ngày thì đã om xòm đòi xuất viện, đại nghĩa nói là công ty không thể không có cậu ta.

Lương Hạnh lại nhấn cậu ta trở về giường bệnh, lạnh nhạt nói cho cậu ta biết: “Trên trái đất này thiếu đi một ai cũng có thể chuyển động.”

Lời nói này không làm Tống Ba sa sút tinh thần, cậu ta ốm yếu nằm ở nơi đó, đáy mắt tràn đầy sợ hãi và bất an: “Chị Hạnh, sẽ không phải là chị tìm người thay tôi đó chứ?”

Lương Hạnh nhìn cậu ta, nở một nụ cười nhẹ.

Cô mở cái hộp giữ ấm mà mình mang đến đây, một mùi thơm ngào ngạt lập tức tràn ngập cả căn phòng, Tống Ba nhịn không được mà nhắm mắt lại, im lặng nuốt nước bọt.

Lương Hạnh múc một nửa chén canh cá trích, nâng cái thìa đưa đến bên miệng của cậu ta: “Mẹ tôi nấu đó, cố ý dặn dò tôi mang đến đây cho cậu, nếu như tôi thay người thì làm sao xứng đáng với món canh này đây?”

Tống Ba do dự nhìn chằm chằm vào gương mặt của Lương Hạnh, không hiểu sao mà lại xuất thần.

Trong lòng của cậu ta có rất nhiều điều muốn nói, nhưng mà những lời này vừa đến cổ họng toàn bộ đều bị cậu ta nuốt trở về, sau đó lại vui cười hớn hở há miệng uống canh.

Canh nóng vừa chảy vào trong yết hầu, còn chưa kịp nói cái gì, chỉ nghe thấy cửa phòng bệnh truyền đến một giọng nói trầm, vô thức ngẩng đầu nhìn lên, biểu cảm trên mặt lập tức cứng đờ.

“Anh đến đây làm gì?” Lương Hạnh buông cái thìa xuống, quay đầu lại đối mặt với Triệu Mịch Thanh.

Triệu Mịch Thanh đứng ở cửa phòng bệnh, trên mặt mang theo nụ cười nhạt nhẽo: “Có chút việc.”

Anh nói xong, lại nện bước chân đi đến bên cạnh giường bệnh, không nhìn Tống Ba một chút nào, ngược lại nhìn chằm chằm vào chén canh trên đầu giường đến xuất thần: “Đã lâu lắm rồi, anh không uống canh bác gái làm.”

Lương Hạnh im lặng, Tống Ba như lâm vào đại địch, giống như là sợ Triệu Mịch Thanh đoạt miếng ăn của mình, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào anh, trong miệng thì lại khách khí: “Triệu tổng cũng dùng một bát đi?”

“Đây là đặc biệt nấu cho cậu để bồi bổ thân thể, một giọt cũng đừng nghĩ là có thừa.” Triệu Mịch Thanh cụp mắt, còn chưa lên tiếng thì đã bị Lương Hạnh dứt khoác chặt đứt câu chuyện.

Tống Ba không nói lời nào, không hiểu sao trong lòng lại vui vẻ, đôi mắt im lặng không tiếng động cong cong nhìn chằm chằm vào ánh mắt dần dần ảm đạm của Triệu Mịch Thanh, đáy lòng phải nói là thoải mái biết bao nhiêu.

Triệu Mịch Thanh lạnh lùng quét mắt nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, giống như có ý đồ đâm thủng cậu ta, nhẹ nhàng chậm chạp phun ra một ngụm khí: “Anh cũng muốn bồi bổ.”

“Bồi bổ cái gì?” Lương Hạnh ngơ ngác không kịp phản ứng lại lời nói của anh, đều nhìn ra sắc mặt của anh không rõ ràng.

Một giây sau người đàn ông nghiêng người tới, ánh mắt rơi vào trên mặt của cô, trịnh trọng mà lặp lại từng câu từng chữ: “Lương Hạnh, anh cũng muốn bồi bổ.”

Lương Hạnh phát giác ra được cái gì đó, thân thể lùi về phía sau, đồng thời nháy mắt ra hiệu cho Tống Ba trên giường bệnh: “Cậu nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi trở lại thăm cậu.”

Dứt lời liền nắm tay áo của Triệu Mịch Thanh lôi người ra khỏi phòng bệnh.

Đến cuối hành lang thì buông lỏng tay ra, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh: “Sao anh lại đến đây, không phải là anh nói khoảng thời gian này sẽ không tới Nam Thành hả?”

Cô nghĩ là Triệu Mịch Thanh cũng không phải là loại người không để ý tới đại cục.

Quả nhiên người đàn ông thấy cô sốt ruột, anh nhanh chóng cười, kề đi đến gần phía cô: “Sử dụng chút thủ đoạn không bình thường, giải quyết chuyện này cũng không phải là rất phiền phức.”

“Thủ đoạn gì?” Lương Hạnh mở to mắt.

Triệu Mịch Thanh rũ mắt xuống, xem ra không có ý định trả lời.

Lương Hạnh thấy vậy thì cũng không hỏi cái gì nữa, mắt nhắm mắt mở vẫn nhắc nhở: “Cho dù như thế nào thì cũng không cần thiết cố gắng đến đây tìm em, Thượng Điền và Tống Nhiễm, em không hi vọng là bất cứ người nào trong đó lại để mắt đến An Ngôn và An Khê.”

Triệu Mịch Thanh suy nghĩ một chút, sắc mặt mờ mịt mở miệng phủ nhận: “Ai nói là anh đến đây tìm em?”

“Vậy thì anh đến đây để làm cái gì?” Cô ngước mắt lên, không cẩn thận liền bị ánh mắt dịu dàng của anh hấp dẫn, cố nén rung động trong đáy lòng mà lên tiếng chất vấn: “Chẳng lẽ anh muốn nói cho em biết là anh đến đây để khám bệnh hả?”

Cô vừa mới dứt lời, ở ngay khúc quanh hành lang xuất hiện một bóng người, Lưu Nam cầm số bệnh nhân ở trong tay, sắc mặt cũng chẳng lo lắng gì mấy: “Triệu tổng, nên thay thuốc rồi.”

Ánh mắt của Triệu Mịch Thanh hờ hững liếc nhìn qua, lại thu hồi, thình lình rơi ở trên người của Lương Hạnh, trong miệng lại trả lời Lưu Nam: “Tôi biết rồi.”

Sau khi nói xong, anh nhấc chân đi về phía Lưu Nam, sau khi đưa lưng về phía Lương Hạnh, trong mắt liền bắt đầu xuất hiện một nụ cười sáng rực, cố gắng thả chậm bước chân, đợi âm thanh giày cao gót đuổi theo ở đằng sau.

“Triệu Mịch Thanh, anh bị thương ở đâu vậy?” Quả nhiên trong lòng của Lương Hạnh giãy dụa nhưng mà vẫn đi theo.

Từ góc độ của Lưu Nam liền có thể nhìn thấy khóe miệng của tổng giám đốc nhà mình đang xuất hiện một nụ cười không thu lại được, tốc độ bước đi cũng không hốt hoảng một chút nào, mặc dù không nhanh như bình thường nhưng mà cũng không hề có ý muốn dừng lại.

Thẳng cho đến khi Lương Hạnh đuổi theo, một tay kéo cánh tay của Triệu Mịch Thanh lại: “Rốt cuộc là thế nào?”

Một lòng muốn hiểu rõ tình huống, cho nên không chú ý đến lực độ ở trên tay, chờ đến lúc kiểm tra thì mới phát hiện lông mày của người đàn ông đang nhíu chặt lại với nhau, trong miệng thì đang im lặng hít khí lạnh.

Lương Hạnh hiểu được, đột nhiên buông lỏng tay ra nhìn chằm chằm vào cánh tay nhìn như có vẻ không có điểm khác thường.

Xắn ống tay áo của anh lên xem, mới nhìn thấy lớp băng gạc quấn từ cổ tay đến khuỷu tay còn nhuốm vết máu nhàn nhạt, nhìn thấy làm cho lòng người ta không khỏi đau đớn.

“Có chuyện gì vậy?” Lương Hạnh cẩn thận từng li từng tí nâng cánh tay của anh lên, trong lòng rối bời nói không ra là tâm trạng gì.

“Không có việc gì đâu.” Triệu Mịch Thanh rút tay về không được: “Cũng chỉ là bị thương ngoài da thôi.”

Suy nghĩ một chút, anh lại cong môi khẽ cười: “Mặc dù là bị thương ngoài da, nhưng cũng cần phải bồi bổ một chút có đúng không?”

Lương Hạnh nhất thời im lặng, còn chưa đáp lại cái gì thì người đàn ông lại bước chân đi về một phương hướng cố định.

Trong lúc Triệu Mịch Thanh xử lý vết thương, Lương Hạnh và Lưu Nam chờ đợi ở bên ngoài, cô khoanh tay trước ngực dựa vào tường như là đang suy nghĩ cái gì đó, Lưu Nam đứng ở bên cạnh nhắm mắt nghĩ ngợi, có mấy lời có nên nói ra khỏi miệng không đây.

“Tại sao anh ấy lại bị thương?” Lương Hạnh lên tiếng trước, không nằm ngoài dự liệu khi nhận được câu trả lời im lặng của người đàn ông, lập tức khẽ cười một tiếng: “Là anh ấy không cho nói à?”

Lưu Nam từ chối cho ý kiến, anh ta không nói nguyên nhân của sự việc cho rõ ràng, lại ném xuống một câu hung hăng nện vào trong lòng của Lương Hạnh.

“Triệu tổng làm tất cả cũng là vì cô Lương.”

Anh ta nhìn về phía cửa, ánh mắt lạnh xuống: “Chuyện ở bên kia vừa mới giải quyết xong, anh ấy liền như ngựa không dừng vó mà chạy đến đây gặp cô, Triệu tổng làm chuyện gì đều có thể che giấu rất tốt, duy nhất chỉ có chuyện quan tâm đến cô Lương, cho dù anh ấy có cố gắng cỡ nào cũng rất khó che giấu được. Cho nên có đôi khi anh ấy làm không tốt, tôi hi vọng là cô có thể đừng trách cứ anh ấy.”

Lương Hạnh im lặng lắng nghe, mặc cho những lời nói kia giống như gông xiềng khóa chặt trái tim của cô lại, rồi lại quất cô từng lần một.

“Tôi biết rồi.” Im lặng cả nửa ngày, cô nhẹ giọng đáp lại, sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông, trong đôi mắt đầy vẻ hoang mang cô quạnh.

Cô cười nhạt hỏi: “Theo như ý của anh, có phải tôi quá làm phiền Triệu Mịch Thanh không?”

Lưu Nam suy nghĩ, cuối cùng lại lắc đầu.

Anh ta nói: “Triệu tổng không có cô Lương thì sẽ không hoàn chỉnh.”