Triền Miên Không Lối Thoát

Chương 37: [h+] ức hiếp em.




Trước đây tôi cho rằng anh là một con người rất thông minh và lạnh lùng. Sau này ở bên cạnh anh mỗi lúc một nhiều, tôi nhận ra, cái đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi.

Hoặc EQ của anh chẳng bù nổi cho cái IQ của anh. Nếu như anh không biết thân phận của tôi thì anh ghen làm cái gì?

Ai lại đi ghen với anh vợ?

Chẳng lẽ là anh phát hiện ra thân phận thật của tôi rồi?

Ánh mắt anh thì bình tĩnh nhưng đôi mắt lại ẩn chứa điều gì đó sâu xa không ai có thể đoán được.

“Kiều Nhan, đừng quên là em đã có chồng rồi.”

Anh càng nói, nụ cười trên môi anh càng lúc càng sâu, tôi cứ cảm thấy trong lời nói của anh cứ như đang móc mỉa tôi vậy.

“Em và anh ấy không có gì, việc gì phải sợ? Ngược lại là anh đó…”

Tí nữa tôi đã buột miệng nói ra chuyện của Lâm Linh cũng may tôi kịp thời ngăn lại.

Anh nhíu mày ngay lập tức, trong đôi mắt không che giấu được cảm giác khó chịu khi tôi cứ nói bóng gió về chuyện gì đó.

Anh cũng không biết hôm nay mình đã làm sai điều gì khiến cho cô cứ có thái độ chán ghét với anh như vậy. Rõ ràng là sáng nay vẫn còn rất tốt kia mà.

“Anh làm sao?”

Tôi vẫn lựa chọn im lặng càng khiến cho anh tức giận. Xưa nay chưa từng có ai dùng thái độ này để trả lời anh, cô chắc chắn là người đầu tiên và cũng là người duy nhất anh cho phép dùng ánh mắt đó nhìn anh.

Hứa Thời Tư xác nhận là mình ăn dấm thật.

Cả người anh đều khó chịu đến phát điên rồi đây này. Anh không biết tại sao Kiều Chấn Huy lại cho rằng cô chịu ấm ức vì anh.

Anh khẽ nhếch môi, cười gian tà: “Được, em không chịu nói có đúng không?”

“Anh nói cái gì cơ?”

Tôi còn chưa kịp hiểu đã bị anh nhấc bổng, điều chỉnh tư thế xoay lưng về phía anh. Tôi cũng không hiểu chuyện gì, váy đã bị anh vén lên.

Khi tôi kinh ngạc thì những ngón tay lạnh lẽo của anh đã luồn vào bên trong quần lót, vén nó sang một bên.

Bên dưới đột nhiên bị anh xâm chiếm khiến cho toàn thân tôi bất giác run lên, cùng với đó là giọng nói khe khẽ bên tai khiến cho tôi phải rùng mình.

“Anh làm… làm gì vậy?”

Mặt tôi đỏ như trái cà chua chín, hô hấp cũng trở nên rối loạn, cong người ưỡn ngực trước mỗi lần những ngón tay kia chọc sâu vào động huyệt.

Chỉ nghe thấy âm thanh thở dốc đầy mê muội của người đàn ông phả vào sau gáy tôi. Anh há miệng cắn một cái lên gáy tôi, giống như đánh một dấu ấn riêng thuộc về duy nhất một mình anh.

“Em nói xem, em là của ai?”

Tôi yếu ớt bám trụ vào cánh tay đang làm loạn của anh, bấu lấy nó như trút đi phần nào cảm giác khó chịu bên dưới.

“Anh… hức… mau rút tay ra.”

Anh ngược lại càng không nghe, những ngón tay càng thêm chọc sâu vào động huyệt, tạo ra những âm thanh dâm mỹ. Chỗ đó bị anh trêu chọc, xoa đến chảy ướt át lan ra cả trang giấy tài liệu của anh.

Tôi tự hỏi một con người sạch sẽ và thích hoàn hảo như anh đang làm cái gì vậy?

“Vậy em mau trả lời tôi đi. Không trả lời thì cứ chịu trừng phạt.”

Cứ mỗi một lần anh hỏi tôi, những ngón tay anh sẽ lại càng đâm sâu vào, kích thích hai bên vách thịt. Rõ ràng là muốn khiến cho tôi phải đầu hàng mà nói cho anh biết sự thật của sự mập mờ này.

Thấy tôi cong người hứng chịu từng đợt tấn công bên dưới như vậy khiến cho anh càng lúc càng hưng phấn, đôi môi lạnh không ngừng gặm cắn lấy phía chiếc cổ thon dài.

Những vết hôn vừa mới mờ đi cách đây không lâu lại bị anh mút mạnh đến mức đỏ lự, đau nhức cả người.

“Anh xấu xa!”

“Còn có thể xấu xa hơn nữa. Em có muốn thử không?”

Không biết từ lúc nào bàn tay còn lại của Hứa Thời Tư đã mon men theo lớp áo mà luồn vào trong áo ngực dày, kéo tụt nó lên, không ngừng bóp lấy, xoa nắn đầu ngực đỏ hồng dụ dỗ.

“Hức… Hứa Thời Tư… anh thật là quá đáng mà.”

“Anh làm gì?”

Tôi vừa nức nở cổ họng vừa vọng ra tiếng rên kiều mị.

“Anh ức hiếp em.”

“Ai bảo em cố chấp?”

“Hôm nay anh phải cho em chút cảm giác chọc giận anh sẽ có hậu quả như thế nào?”

“Vậy nếu như một ngày anh hết hứng thú với em, có phải là anh sẽ đá em không?”

Không ai nói với anh tôi là một người rất thẳng thắn sao?

Anh nghe thấy mấy lời như vậy, đột nhiên rút tay ra khỏi động huyệt.

Không chơi nữa?

Nhưng anh đột nhiên xoay người tôi lại khiến cho nơi tư mật lộ ea trước mắt anh. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm lấy tôi, ý vị không hài lòng chút nào.

“Em vừa mới nói cái gì cơ? Ai chán ghét ai?”

Tôi túm cổ áo anh nhìn chằm chằm vào mắt anh. Người ta nói đôi mắt sẽ không bao giờ nói dối, tôi thật sự muốn hỏi anh chuyện của Lâm Linh.

“Anh có muốn hôn em không?”

Anh sững người đứng đơ ra tại chỗ.

“Em lại dám trêu chọc tôi? Em có biết đùa với lửa sẽ có hậu quả như thế nào không?”

Tôi vẫn chẳng hề biết sợ tiếp tục vòng tay câu lấy cổ anh, dưới đôi mắt như hồ ly mà dịu dàng hôn anh.

Anh có chút sững người nhưng cũng rất nhanh biết tận dụng, lập tức đáp lại tôi bằng một nụ hôn sâu.

“Em biết. Chồng à, em thích nhìn anh mất bình tĩnh…”

Anh bất ngờ quay lại đè tôi xuống giường, đôi mắt lập tức trở nên lấp lánh.

“Em vừa mới gọi anh là gì cơ?”

Không thể tiếp tục bình tĩnh khi tôi gọi anh một tiếng “chồng ơi“. Tôi biết vảy ngược của anh là ở đâu mà.

“Anh không nghe thấy thì thôi. Haiz… chồng mình còn trẻ mà đã bị điếc rồi.”

Anh đè ép cơ thể tôi trong lòng, say mê mà ngắm nhìn, một thứ độc dược ngấm vào tim anh.

“Mắng chồng là không tốt đâu nha bé iu.”

Nó khiến trái tim anh đập mạnh không cách nào cưỡng lại được. Anh ôm lấy eo tôi và nhanh chóng đoạt lấy đôi môi biết trêu ngươi người khác kia.

“Kiều Nhan, em đúng thật là không biết sợ mà.”

Mùi hương nam tính mạnh mẽ bao quanh cơ thể tôi. Những cơ bắp rắn chắc của anh khiến cho tôi không thể nào di chuyển.

Đang hôn nửa chừng nhưng tôi cũng có thể cảm nhận sự nóng lòng của anh. Thì ra vị thân tiền này đã sớm bị dục vọng nhấn chìm, dạo gần đây chẳng thiết tha làm chính nhân quân tử nữa.

Cứ mỗi lần ôm lấy cô đều giở trò như vậy.

Một con sói hoang mới được ăn thịt và chú thỏ nhỏ thế nào cũng không thể tránh khỏi. Nghĩ đến nhiệm vụ tối nay, chi bằng cô chủ động một chút.

Hơi thở nóng hổi của anh phả vào hõm tôi khiến cho tôi nổi cả da gà. Anh kéo quần xuống, vật bên dưới đã ngóc đầu dậy đòi hỏi.

Khi quần nhỏ được kéo ra làm bật tung gậy lớn, nó so với trước đây hình còn to hơn, sẫm màu hơn một chút. Hình như là do tần suất làm tình giữa chúng tôi dạo này không kiểm soát, thằng nhỏ mệt quá nhưng thằng chủ vẫn cố gượng ép.

Cửa động bị một trận mơn trớn lúc nãy của anh làm cho ướt đẫm.

“Tiểu yêu tinh, sao em lại ướt hết rồi. Có phải là muốn anh lắm rồi không?”

Tôi đỏ mặt nhìn vật lớn của anh, nhẹ giọng trách móc.

“Còn không phải tại anh sao? Đồ bại hoại!”

Hứa Thời Tư ghét nhất ai dùng danh xưng như vậy với mình. Vậy mà anh lại bật cười, không che giấu ý đồ xấu xa trong mắt.

Cửa động đã được nới rộng rồi nên có thể dễ dàng tiến vào. Anh nắm lấy eo tôi, thúc hông một chút vật lớn kia đã tiến vào được một nửa.

Tôi nắm chặt bả vai cứng ngắc của anh, có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng từ trên làn da xanh trắng ấy.

Hứa Thời Tư không kiềm chế được nữa nhanh chóng thúc hông, đâm lút cán. Nơi giao thoa chảy một ít dịch mật bôi trơn, quy đầu nóng bỏng không ngừng ra vào cửa hang.

Có lẽ là do cơn ghen tuông, cũng có thể là bởi vì muốn chiếm lấy cô làm của riêng. Anh hy vọng không ai có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp với từng làn tóc xõa dài xuống sàn lúc này của cô.

Anh cúi người, hé miệng ngậm lấy đỉnh hồng trước ngực, mút mạnh một cái như trừng phạt.

Trời còn chưa tối, chút ánh nắng chiều tà len lỏi qua khung cửa sổ hắt lên trên gương mặt cô, thân thể cả hai người dính chặt.

Không, phải nói là đã hòa làm một rồi, cuối cùng chỉ còn những tiếng thúc người điên cuồng của người đàn ông được cho là đạo mạo kia.

Anh không tha cho cô bất kỳ một giây phút nào. Mỗi lần đâm đều là sâu tận cùng, muốn cảm nhận việc được dung hòa với cô.

“Hức… Hứa Thời Tư chậm thôi… Nhanh quá… Em không thở được…”

Bộ ngực tôi rung lắc dữ dội theo từng nhịp thúc điên cuồng của anh, mồ hôi đọng lại nơi bầu ngực đã bị anh nhanh chóng hút sạch. Làn da cũng nổi đầy cả vết xanh tím.

“Tiểu Nhan, gọi anh một tiếng chồng đi. Anh sẽ nhẹ lại, bằng không…”

Tôi vừa khóc, vừa gọi: “Chồng ơi, tha cho em.”

“Biết sợ chưa?”

Anh rõ ràng là gạt người, kêu như vậy, anh lại càng kích thích, càng nắm chặt không ngừng đâm sâu.

“Sau này còn dám nói chuyện với người đàn ông khác không?”

Tôi nức nở, lồng ngực bóp chặt thở không ra hơi.

“Rõ ràng… là anh trai mà.”

“Anh hai cũng không được… Không người đàn ông nào khác ngoại trừ anh được chạm vào em có biết không?”

Anh vừa nói vừa đưa tay nắn bóp bầu ngực no đầy, bên dưới càng kích thích trướng to, đâm vào lui ra không biết bao nhiêu lần.

Tôi gật đầu cho có lệ trước khi bị anh kéo lên giường làm 7749 hiệp nữa.