Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là mẹ Hứa.
“Hứa Thời Tư, con mở cửa cho mẹ.”
“Hứa Thời Tư con làm gì con dâu của mẹ rồi?”
Chắc có lẽ mới nãy lúc ở dưới lầu bà ấy đã nghe thấy tiếng hai chúng tôi cãi nhau rồi nên mới lo lắng như vậy.
“Con có mở cửa hay không hay là để mẹ cho người phá cửa. Con mà đụng đến một cọng tóc của con dâu hay cháu nội của mẹ là mẹ liều cái mạng già này với con.”
Lúc mẹ Hứa chuẩn bị đi lấy búa phá cửa thật thì cánh cửa đã được mở ra. Mẹ Hứa lập tức chạy vào bên trong, thấy tôi vẫn bình an vô sự, mẹ Hứa mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Nhan, nghe nói con có thai rồi.”
Tôi còn chưa kịp trả lời, bà ấy đã quay sang chất vấn Hứa Thời Tư.
“Hứa Thời Tư, con dâu có thai tại sao mẹ lại là người biết cuối cùng vậy chứ? Nếu như không phải bà bạn cho mẹ xem tin tức, mẹ cũng không biết mà chạy về.”
Hứa Thời Tư mặt mày cau có khó chịu, chẳng buồn đáp.
“Ai bảo mẹ về đâu kia chứ? Mẹ đang đi du lịch Dubai mà.”
“Mẹ phải chạy về xem cháu nội của mẹ chứ. Cuối cùng mẹ cũng sắp được làm bà nội rồi. Haha…”
Sau đó mẹ Hứa lại trừng mắt nhìn Hứa Thời Tư.
“Con dâu của mẹ đang có thai mà ai cho con đối xử với con bé như vậy hả?”
“Mẹ à…”
Hứa Thời Tư cười khổ, chỉ mới có vài ngày mà không biết ai mới là con ruột của bà. Bây giờ bà lại còn vì tôi mà quát mắng đứa con trai bà cưng chiều nhất.
“Không thể có cháu bỏ con đâu.”
“Thì sao? Mày đừng tưởng mày được bắt nạt con dâu và cháu nội của mẹ.”
Tôi không ngờ mẹ Hứa lại thương tôi đến như vậy. Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được tình thương của người mẹ.
Tuy chỉ là lời bịa đặt của Hứa Thời Tư thôi, tôi cũng cảm thấy bà ấy thực sự quan tâm tôi. Tôi luôn muốn có một gia đình yêu thương tôi như vậy.
Tôi lại không nỡ nhẫn tâm lừa dối bà ấy.
“Mẹ à, thực ra… con...”
“Không được rồi, mẹ phải kêu cha con đưa mẹ đi mua bình sữa và quần áo sơ sinh thôi.”
Tôi còn chưa kịp giải thích, bà ấy đã chạy mất. Trước khi đi còn không quên nhắc nhở anh.
“Con dâu mẹ đang có thai đó. Còn kiềm chế chút đi. Con mà bắt nạt con dâu thì mẹ không tha cho con đâu.”
Hứa Thời Tư ngoài mặt không cam, bĩu môi khó chịu.
“Mẹ à, con là yêu thương cô ấy, không phải là bắt nạt.”
“Mẹ không cần biết.”
“Con mà làm gì khiến cháu mẹ bị thương là mẹ không tha cho con đâu.”
Sau khi mẹ Hứa đi, tôi liền được như có người chống lưng, huênh hoang nhìn anh.
“Hứa Thời Tư, anh nghe mẹ nói rồi đó, anh không được bắt nạt em.”
Hứa Thời Tư bật cười, một nụ cười xấu xa khiến cho con người ta cảnh giác. Anh đi đến nắm lấy cằm tôi, hơi nâng lên.
“Vậy bé iu có nghe thấy mẹ bảo muốn có cháu bồng không? Em thử nghĩ xem, nếu như biết em vẫn chưa có thai mẹ sẽ thất vọng đến nhường nào?”
Tôi tức giận gạt tay anh ra.
“Chẳng phải chuyện này là do anh đơm đặt ra hay sao?”
“Nhưng mẹ lại tin là thật, bây giờ phải làm sao đây?”
Anh vén lọn tóc đang rơi trên má tôi, cọ cọ tay vào môi tôi giống như đang dụ dỗ.
Không một ai biết tên đàn ông mặt lạnh thường ngày khó ở, không thích ai là phong sát người đó khi ở trên giường lại bại hoại như thế này.
Thấy tôi không thèm đả động gì đến anh, khí thế trong mắt Hứa Thời Tư dịu xuống. Anh nắm lấy tay tôi, bối rối nói:
“Tiểu Nhan, em chán ghét anh rồi à?”
Lần đầu tiên tôi thấy anh đau lòng như vậy. Giống như sợ tôi sẽ rời bỏ anh vậy. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện rời đi. Bởi vì tôi vẫn chưa lấy được một tỷ kia.
Nếu như lúc nãy Lâm Linh thật sự đồng ý trả cô một tỷ, liệu tôi có đành lòng mà vứt bỏ anh?
Tôi là người hiểu chuyện, cá cuối cùng sẽ trở về với nước, thuyền cuối cùng sẽ lại cập bờ.
Thứ không thể có được thì mới là thứ tốt nhất.
“Là anh không đủ nỗ lực nên em vẫn còn thời gian nghĩ đến người đàn ông khác?”
Hơi thở thuộc về anh kín kẽ vây quanh lấy tôi.
Váy trên người bị hất tung, đoạn eo nhỏ nhắn anh ôm vừa một vòng tay. Anh từng hôn qua nó vô số lần, nên biết được đó là đoạn khiến tôi bị mẫn cảm. Anh lại dùng tay cọ qua cọ lại trêu chọc.
“Em đang nghĩ gì vậy? Hắn ta có đẹp trai bằng anh không?”
Tôi định nói là không, sao mà Kiều Chấn Huy có thể đẹp bằng anh. Anh giống như thần tiên vậy còn Kiều Chấn Huy lại toát lên vẻ nguy hiểm khó cưỡng.
Hai người đàn ông này không biết vì sao lại va vấp vào cuộc đời tôi. Chẳng hiểu kiểu gì, tôi muốn giải thích nhưng anh có tin đâu, ghen tuông vô cớ.
Tôi liếc nhìn anh, dối lòng: “Anh ấy dĩ nhiên là đẹp trai hơn anh rồi.”
Ánh mắt đen như mực của Hứa Thời Tư nhìn tôi, hầu kết khó khăn lăn xuống, từ trong môi mỏng phát ra giọng nói khàn khàn.
“Tiểu Nhan, có phải chỉ khi chúng ta có con em mới có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh, không rời xa anh nữa hay không?”
Giọng nói trầm thấp của anh chui vào trong tai tôi, vô tình dấy lên từng trận rung động. Nơi da thịt cọ vào nhau khiến thân thể ngứa ngáy như có gì đâm vào.
Có lẽ là trải qua không ít lần ân ái, cơ thể tôi sớm đã có phản ứng với anh. Chỉ cần anh chạm qua, nó liền bất giác hồi đáp.
Theo bản năng, bên dưới bị khuấy động. Tôi muốn cự tuyệt, dù sao hôm nay tâm trạng của tôi cũng rất tệ. Anh nắm chặt mắt cá chân của tôi, không cho tôi cơ hội rút về.
Lòng tham chiếm hữu cũng tràn sâu ra trong da thịt. Anh muốn tiếp tục, muốn xâm nhập.
“Không được chạm vào em.”
“Tại sao?”
“Hôm nay em đang rất không vui.”
“Bị chồng bắt gặp em đang hẹn hò với người đàn ông khác nên không vui à?”
Tôi cau mày nhìn anh, đâu ra cái đạo lý này chứ?
Rõ ràng người sai là anh, người mập mờ với người con gái khác là anh kia mà. Bây giờ lại đổ thừa cho tôi.
“Ai là người sai ở đây, anh chẳng lẽ không hiểu à?”
“Ồ, vậy hóa ra là anh sai à?”
Anh bắt đầu thông minh lên được một chút rồi đó. Nhưng sau đó mấy lời của anh giống như đang trêu tức tôi vậy.
“Anh sai khi ngăn cản “anh trai” quan tâm em gái nhỏ. Anh sai vì không để hai người có không giang riêng có đúng không? Anh sai vì anh làm loạn kéo em lên giường đúng không?”