Nhưng lúc này tôi hoàn toàn không biết, bản thân đang rơi vào đôi mắt chết người của ai khác.
“Được, tôi đồng ý.”
“Vậy hẹn cô mười hai giờ đêm nay.”
Tôi khẽ gật đầu. Mang theo cảm giác vui vẻ.
Khi Tịnh Vân đứng dậy rời đi, một người phụ nữ tiến đến chỗ tôi, đôi mắt hung ác, cố tình hất ly nước trên bàn vào người tôi.
Nhưng cô ta nghĩ tôi là ai, thân thủ tôi nhanh nhạy, phút chốc đã né được khiến ly nước trực tiếp hất thẳng vào mặt cô nàng ngồi phía sau.
Cô gái kia trừng mắt nhìn tôi. Tôi lại hất cằm về phía cô ta.
“Không phải tôi đâu, là cô tiểu thư đây mắt để trên trán.”
Tôi nhìn cô ta, trông vô cùng xa lạ, không biết là cô ta đã nghe thấy những gì từ cuộc nói chuyện của chúng tôi nữa.
Cô ta nhìn tôi, rối rít xin lỗi.
“Xin lỗi, tôi không có ý.”
Tôi chỉ cười nhạt. Tôi xưa nay ngu ngốc nhưng chưa từng để mặc ai ức hiếp bản thân.
“Đường rộng như vậy cô không đi, nhiều người như vậy, cô lại phải vấp ngã ở đây. Xem ra cô không phải là mắt để trên trán mà là “có mắt như mù” rồi.”
Cô ta tức giận hồng hộc giậm chân mấy cái, vẻ mặt thiên kim suýt chút nữa đã vặn vẹo. Cô ta nghiến răng, gương mặt cũng đã tức giận đến khó coi.
“Cô là Kiều Nhan?”
Tôi: “Phải, là tôi.”
Cô ta đi cùng một đám tiểu thư nhà giàu nhìn qua cũng biết bọn họ là cùng một loại nhà giàu khinh người rồi. Bạn bè của cô ta đứng bên cạnh lập tức lên tiếng chế giễu tôi.
“Hóa ra cô chính vị hôn thê của Hứa gia. Tôi cứ nghĩ cô phải cao quý thế nào, nho nhã ra sao mới lọt được vào nhà họ Hứa. Hóa ra cũng chỉ là loại phụ nữ thích bắt bẻ người khác.”
Tôi cười chết mất. Đám người không có não này đang nói cái quái gì vậy?
“Cảm ơn cô đã quá khen. Nhưng mà tôi cũng xin đính chính lại, tôi không phải là vị hôn thê của Hứa gia, mà là vợ gần cưới của anh ấy. Tôi biết các cô ghen tị nhưng không sao, tôi là một người rộng lượng, nếu như các cô thích thì có thể cùng đến Cục Dân Chính để đăng ký kết hôn.”
“Dù sao thì nhà họ Hứa rộng như vậy. Chứa chấp thêm một hai người vợ bé cũng không thành vấn đề.”
Lâm Linh lúc này tức đến đỏ cả mắt, oán hận nói.
“Kiều Nhan, cô không được nói anh Thời Tư như vậy. Anh ấy cao quý chứ không phải loại phụ nữ nào cũng bò lên giường được đâu.”
Tôi nhịn không được, bật cười trào phúng.
“Thật á? Haha… Nhưng mà thật không may, đêm nào anh Thời Tư của cô cũng chủ động bò lên giường cởi đồ của tôi mà đưa vào đẩy ra đó.”
Tôi nhìn vào đôi mắt hằn học như muốn xé xác tôi ra kia. Con nhỏ điên này là con nào vậy?
Nghe tôi nói đến đây, cô ta không thể kìm chế được cơn tức, giơ tay lên định tát tôi nhưng không may bị tôi nắm được, ngược lại còn bị tôi bóp cho cổ tay đau thấu xương.
Cô ta không biết sao. Năm mười tuổi tôi đã theo sư phụ học võ phòng thân, năm mười lăm đã học thiết sa chưởng, thành công hạ gục đối thủ hơn tôi mười mấy cân.
Bên ngoài tôi nhỏ nhắn nhưng sức lực thì có thể bóp chết một con bò đấy.
Cô ta lại không biết tự lượng sức mình. Hôm nay lại dám kiếm chuyện với tôi. Đúng là chê mình thở quá lâu mà.
Cô ta đau đến mức phát khóc, hai mắt rưng rưng.
“Kiều Nhan, tôi đều đã nghe mọi người nói qua rồi. Để cô chịu ủy khuất gả cho người sắp chết như anh ấy. Nhưng không sao, tôi về rồi cô trả anh Thời Tư lại cho tôi có được không?”
Hở? Đây là cái vẹo gì đây?
Mệnh đào hoa của Hứa Thời Tư tìm đến cửa?
Giây trước còn tạt nước tôi, giây sau lại làm như thể tôi mới là người cướp đi chồng cô ta vậy.
Nực cười thật!
Tôi ghét nhất là uống trà xanh, nhất là trà xanh không có não.
Trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ. Cô ta đã thích chồng tôi như vậy, chi bằng tôi thuận nước đẩy thuyền.
“Một tỷ.”
Cô ta trố mắt nhìn tôi. “Hở?”
Tôi sợ cô ta ở nước ngoài nhiều năm, nghe không còn hiểu tiếng người, có lòng tốt nhắc lại.
“Tôi bảo cô đưa tôi một tỷ, tôi trả lại Hứa Thời Tư cho cô. Tôi tuy rất yêu anh ấy nhưng cùng là phụ nữ với nhau, tôi cũng rất thông cảm cho mong ước được làm góa phụ của cô.”
Cô ta tức giận đập bàn trước mặt tôi.
“Nằm mơ đi! Cô nghĩ anh Thời Tư là cái gì mà dùng tiền trao đổi?”
“Cô thích anh ta như vậy mà một tỷ cũng không dám bỏ ra. Thế cô nghĩ cô là cái vẹo gì mà có đủ tư cách nói chuyện với tôi ở đây?”
“Cô đừng có không biết tốt xấu. Tôi là thanh mai trúc mã của anh Thời Tư, chúng tôi quen biết nhau trước cả cô đấy. Lấy cô chẳng qua chỉ là công cụ để anh ấy đối phó với gia đình thôi.”
Tôi cười chếc mất!
“Vậy sao? Vậy mà sợ một số người muốn làm công cụ liên hôn cũng không được?”
Cô ta tức giận giậm chân, “Cô, trơ trẽn!”
“Cô đang tự mắng mình đấy à? Phải, nếu như cô nói hai người quen biết nhau trước cả tôi, vậy tại sao anh ấy không lấy cô lại lấy tôi?”
“Đó là bởi vì…” Cô ta ngay lập tức cứng họng…
Tôi cũng chỉ chờ có thế.
“Cô cũng vừa nói, Hứa Thời Tư không phải là người tùy tiện. Anh ấy thích tôi. Cô bảo tôi nhường chồng thì tôi phải nhường cho cô chắc? Có giỏi thì cô đến đây mà cướp.”
Tôi tin tưởng Hứa Thời Tư, bởi vì bề ngoài anh cũng không có vẻ gì là một người dễ thay lòng đổi dạ như vậy.
“Cô…” Lâm Linh chỉ tay vào tôi, có vẻ như cô ta vẫn chưa rút ra được bài học cho lần vừa rồi, còn dám khiêu khích tôi.
“Cô đừng tưởng anh Thời Tư yêu cô, cô chẳng qua chỉ là chen chân vào lúc tôi không ở bên cạnh anh ấy mà thôi. Cô cứ chờ đó đi, tôi sẽ khiến cho cô phải khóc.”
Tôi sợ quá cơ!
“Tôi đang chờ đây nè.”