Triền Miên Không Lối Thoát

Chương 31: Mau đến chà đạp anh đi.




Không thể biết trải qua bao nhiêu cơn cao trào, anh ép tôi vào bao nhiêu tư thế khác nhau. Tư thế đê tiện nhất anh đều cho tôi hứng chịu.

Cả đêm đều phải dạng chân ra cho anh mơn trớn ướt át. Lúc thì dịu dàng khiến cho tôi không ngừng khoái cảm muốn trào ra. Lúc thì lại mạnh bạo như muốn trừng phạt khiến cho tôi khóc nấc đến khàn cả cổ.

“Hứa Thời Tư… tên cẩu nam nhân nhà anh… Anh nhẹ một chút…”

“Tiểu Nhan… em khít quá… bóp chặt một chút nữa… Tôi sắp bắn ra rồi.”

Ở bên dưới liên tục chịu công kích, điên cuồng cắn mút, co bóp chặt chẽ theo từng nhịp tiến thoái của anh.

Tôi nhớ là anh uống thuốc trị bệnh chứ đâu phải thuốc kích dục đâu chứ? Sao mà cuối cùng người hứng chịu hết lại là tôi vậy?

“Hức… Đừng cắn ở ngực… Mút mạnh quá.”

“Sướng không? Bé iu… em có thấy sướng không?”

“Không… ưm…”

Nghe được câu trả lời dối lòng của tôi, Hứa Thời Tư lại càng thúc hông dồn dập, lần nào cũng đâm vào tận sâu bên trong hoa động đến lút cán.

Tiếng nước anh ách giữa nơi giao thoa giữa hai người vang lên thật dâm mỹ.

“Đừng… sâu quá rồi…”

“Vậy thì phải thành thật, tôi làm em có sướng không?”

Lúc này tôi chẳng còn biết gì, chỉ biết nếu cứ thế này người tôi sẽ rách ra làm hai mất.

“Ưm… sướng… sướng chết mất.”

Anh nghe được câu trả lời hài lòng cúi xuống hôn môi tôi lần nữa.

Nhưng anh gạt tôi, anh hoàn toàn không có buông tha cho tôi, lại tiếp tục cuộc yêu không biết mệt mỏi.

“Hứa Thời Tư… rõ ràng là anh… đã hứa.”

“Tôi đã ăn chay hai mươi tám năm rồi. Không phải là em nên bù đắp cho chồng em một chút sao?”

Tôi cho rằng mình đã hoàn toàn bị lừa rồi. Khi trước tôi còn cho rằng anh là một người đàn ông lịch sự, nhã nhặn và toát lên dáng vẻ thần tiên không thể chạm phải.

Cho đến khi tôi ở dưới thân người đàn ông rồi cô mới biết tất cả đều là gạt người. Anh cũng có ham muốn, cũng khó mà rơi vào thân mật nhất thế tục.

Tôi chỉ là không ngờ hắn lại lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng.

Khi tôi tỉnh dậy, nhấc đầu ngón tay thôi đã thấy đau. Đã không thấy Hứa Thời Tư đâu nữa.

Tôi tức giận đấm mạnh xuống chiếc đệm lớn, nhớ lại đêm hôm qua trên chiếc giường này chúng tôi đã lăn lộn ra sao?

Vậy mà cuối cùng tên đàn ông đoản mệnh kia vẫn có thể vui vẻ mà đi làm bỏ mặc tôi ở nhà một mình.

Chắc chắn là hắn ta cố ý mà, đêm qua không biết bao nhiêu lần tôi xin tha nhưng kết quả vẫn không thoát khỏi được bàn tay ác ma.

“Mẹ kiếp! Hứa Thời Tư anh đúng là đồ cầm thú mà.”

Tôi còn đang cảm thấy choáng váng thì đột nhiên thấy điện thoại reo. Tôi luống cuống bấm nghe máy, đang định chửi cho hả giận.

“Thời Tư, anh đúng là đồ không có lương tâm!”

Hứa Thời Tư: “...”

Sau đó từ bên kia đầu dây truyền đến tiếng cười vui vẻ.

“Đang định hỏi em đã dậy chưa mà thấy em mắng người hùng hồn như vậy chắc là cũng không đến nỗi tệ lắm nhỉ?”

Còn nói nữa sao? Cái tên chết bầm này!

“Có tệ hay không, anh không biết hậu quả do mình làm ra sao? Lại còn sáng sớm chơi trò mất tích, anh rõ ràng là tên vô lương tâm bại hoại.”

Tôi tức giận, không cần biết anh là ai tôi cũng mắng. Đau như vậy ai cũng quạo thôi.

Bây giờ tôi thật sự muốn nắm đầu Hứa Thời Tư đánh cho hắn mấy trận.

Lại chỉ nghe thấy tiếng cười dịu dàng của anh lọt qua đầu dây.

“Hôm nay phòng triển lãm có vật phẩm giá trị vừa về, anh phải đi xem xét. Cho nên liền đi trước. Anh có căn dặn người làm nấu súp gà cho em bồi bổ sức khỏe rồi đó. Nhớ sáng sớm đừng có chạy lung tung, tối về anh bù đắp cho em.”

Tôi đỏ bừng hai má. Tôi biết anh đang nói đến cái trò mèo của anh. Rõ ràng là tên sắc lang chỉ trực chờ muốn bắt nạt tôi thôi.

“Ai cần anh bù đắp kiểu đó? Cẩn thận không là em không sinh con cho anh nữa đó.”

“Em dám sao? Đã nhận tiền nhận đồ của anh rồi mà còn định lật lọng?”

Tôi nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng bóng trên tay, thầm cười ngây ngốc.

Cái này bán đi chắc cũng được khối tiền. Hay là bây giờ tôi nên bỏ trốn ngay thì còn kịp không nhỉ?

Hứa Thời Tư không trả lời, hắn giống như đã đọc được tôi đang nghĩ gì, liền lập tức hắng giọng lên tiếng.

“Tối nay để mặc sức cho em chà đạp chịu chưa?”

“...”

“Anh bắt nạt em.”

“Được rồi, tôi là một người độ lượng. Vậy tối nay để cho em cắn khắp người luôn đó.”

Tôi bị dọa sợ rồi.

Đây có phải là Hứa Thời Tư đạo mạo thường ngày không vậy? Không phải là hắn giả heo ăn thịt hổ đó chứ?

Nói ra lời nào lời nấy không biết xấu hổ.

Đột nhiên nhận được tin nhắn của Tịnh Vân.

[Có thời gian nhận nhiệm vụ tiếp theo chứ?]

Tôi nghĩ đến cái lưng đau, cuối cùng tặc lưỡi cho qua.

[Có thể gặp cô ở đâu?]

[R260]

R260 là mật mã định vị riêng của tổ chức chúng tôi. Đó là một quán cà phê nằm ngay đối diện trụ sở cảnh sát.

Có phải là cảm thấy tổ chức của chúng tôi bị điên rồi có đúng không? Sao lại chọn nơi giao dịch ở nơi nguy hiểm như vậy?

Nhưng có một sự thật, nơi đó view rất đẹp, có thể nhìn thấy xe cảnh sát ra vào thường xuyên như cơm bữa.

Nhưng lý do thực sự chúng tôi chọn địa điểm này làm nơi giao dịch là bởi vì nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Không ai nghĩ người ta đến quán cà phê đối diện đồn để bàn về một vụ ám sát ai đó. Sau đó đưa bọn họ về miền cực lạc như thế nào?

Tôi mặc một chiếc váy đơn giản trị giá đâu đó trên dưới năm triệu ra khỏi nhà, lên quán taxi đến điểm hẹn.

Tịnh Vân đang đợi tôi ở đó, cô trông xinh đẹp như tiên nữ, khi cười lên càng xinh đẹp. Tôi là con gái nhìn vào còn choáng mắt.

Tôi không biết tại sao nhiệm vụ quyến rũ Hứa Thời Tư lại không giao cho cô ấy. Nếu giao cho cô ấy, chắc chắn chưa đến một tuần đã thành công.

Tôi tưởng tượng đến khoảnh khắc anh ta quỳ gối cầu hôn Tịnh Vân, khóc lóc năn nỉ cô ấy đồng ý. Chắc chắn cũng không có chuyện lên giường sẽ ức hiếp cô ấy như với tôi.

Đúng là nhan sắc quyết định số phận.

Khi tôi tiến đến ngồi vào ghế, Tịnh Vân liền cười cười nhìn vào vết bầm tím trên cổ.

“Dạo này cô đi làm nhiệm vụ gì thế? Cũng không thấy cô đến tổ chức báo cáo?”

Tôi lấy khăn che lại dấu hôn đỏ rực đêm qua, cười cười nói: “Đi giải quyết một người.”

Tịnh Vân cũng không nghi ngờ gì, tiếp tục nhấp lấy ngụm cà phê.

“Cũng không muốn làm phiền cô nhưng đợt này thiếu người, muốn cô cùng hợp tác làm chung.”

“Nhiệm vụ như thế nào?”

“Cướp cổ vật. Nghe nói là một sợi dây chuyền ngọc bích Jadeite trị giá hơn 60 tỷ đô la.”

Hơn 60 tỷ?? Quả là bảo vật liên thành, giá trị định thân đã hơn cả mạng của tôi cộng lại.

Tôi tròn mắt hỏi: “Thông tin như thế nào?”

“Hiện tại nó đang nằm trong tay thái tử gia Biện Kinh.”

Tôi nghe cái tên này, đột nhiên dấy lên cảm giác quen thuộc cùng cảm lạnh.

“Hứa Thời Tư?”

“Phải. Cô biết anh ta?”

Đâu chỉ là biết không thôi đâu. Tôi còn ngủ với anh ta rồi nữa kìa.