Hứa Thời Tư đột nhiên cởi vài ba nút áo ra, ho khan một tiếng tiến sát đến chỗ tôi rồi dùng lực trên tay khiến eo tôi đau nhói.
Tôi trố mắt nhìn cơ ngực rắn chắc của anh, không kìm được, nuốt nước miếng ừng ực.
Người đàn ông bên ngoài đạo mạo lại ẩn chứa một cơ thể quyến rũ và nụ cười chết người như vậy.
Bây giờ thì tôi đã hiểu lý do tại sao cho dù anh sắp chết vẫn có cô gái nguyện ý sinh con cho anh. Bởi vì anh không chỉ thông minh, đầu óc nhanh nhảy mà mã gen còn rất đẹp trai.
Gen ưu tú như thế này thì nên được bảo quản tốt mới phải, không có người thừa kế quả thật là đáng tiếc.
Không phải là lần đầu tiên nhìn thấy nhưng vẫn cảm thấy bị mê đắm.
Ai bảo body anh ngon nghẻ thế chứ?
Anh khóa trụ tôi vào góc bàn.
Phải nói là Hứa Thời Tư sở hữu một gương mặt đẹp không góc chết nhưng bình thường lại quá ít biểu cảm.
Trước đây tôi còn nghĩ anh ta bị liệt cơ mặt cơ. Lúc nào cũng bày ra dáng vẻ phẳng lặng như đang nghiên cứu sinh hóa vậy.
Cho đến khi thấy anh ta hôn tôi, trong mắt liền lấp lánh ý cười. Bàn tay ôm eo tôi tuột dây áo lót xuống, tôi mới biết thì ra Hứa Thời Tư cũng có một vẻ mặt đê mê, gợi tình như vậy.
Anh cắn rách khóe môi tôi sau đó lại liếm liếm như thể nó là món đồ chơi của anh. Khi làm tình, gương mặt thỏa mãn cùng với những cái hôn nồng cháy khiến cho tôi bị mê hoặc không thoát ra được.
Lần này.
Anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy phức tạp.
“Cái đó không phải là vấn đề.”
Không ngờ là anh lại mạnh tay với tôi như vậy.
Đợi đó đi!
Đợi đến lúc anh bị tôi mê hoặc, quỳ xuống dưới chân tôi cầu xin đi.
Tôi nhìn anh, cảm thấy hôm nay anh thật sự rất kỳ lạ.
Chẳng lẽ là anh đã chán tôi rồi? Muốn nói những lời làm tôi tức giận, sau đó chủ động mà trả lại tờ chi phiếu năm trăm triệu kia.
No no no anh nằm mơ quá sớm rồi đó.
Nguyên tắc của tôi chính là tiền đã vào túi thì tuyệt đối sẽ không trả lại.
“Đối xử như thế với mẹ của con trai anh như vậy là không được đâu đấy nhé.”
Ban ngày anh mắng tôi, buổi tối tôi cho anh làm trâu làm bò.
“Em muốn sinh con cho tôi rồi đấy à?”
“Sinh chứ, dĩ nhiên là muốn sinh rồi.”
Sinh nhóc con cho Hứa Thời Tư thì mới nhận được năm trăm triệu còn lại cùng quyền kế thừa tài sản chứ.
Đột nhiên anh không kiềm được nữa, bế tôi đặt lên bàn, mặc kệ đống đồ cổ yêu quý của anh.
Tôi sợ làm bể đồ cổ, tôi đền không nổi.
Tôi theo phản xạ ôm chặt lấy cổ anh.
“Anh muốn làm cái gì?”
Bàn tay không tự chủ đưa lên vuốt ve khuôn mặt tôi, khóe môi hơi kiềm chế, nói:
“Anh muốn làm cái gì, chẳng lẽ em không biết hay sao?”
“Anh đừng có mà giở trò cầm thú. Ở đây là văn phòng đó, vả lại cửa kính của anh còn là trong suốt có thể nhìn thấy được.”
Tôi e ngại nhìn ra phía sau tấm lưng rộng lớn của anh. Tuy là phòng triển lãm vắng khách nhưng nhân viên của anh bên ngoài còn đang hóng chuyện.
“Lần sau sẽ kêu người làm lại cửa kính.”
“Không cần thiết phải như vậy đâu.” Tôi đỏ mặt nhìn anh.
“Dù sao thì em cũng không thường đến đây.”
Anh khẽ liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái. Phóng theo tia lửa ra bên ngoài, dọa đám người nhiều chuyện kia tản đi.
Rõ ràng là lúc nãy vẫn còn muốn giữ chút giá, muốn cô chủ động với anh, vậy mà vừa nhìn thấy cô muốn rời đi anh liền không thể chịu được muốn ôm cô.
“Bọn họ không dám mở miệng đâu. Với lại em là vợ tôi ai cũng biết mà.”
Anh chạm tay lên đùi tôi, vuốt ve ve dọc đôi chân dài trắng thon thả đi lên. Tôi kịp thời chụp lại không cho anh làm càn.
Hình tượng người đàn ông cấm dục gì đó trên mạng nói hóa ra đều là giả hết.
“Thời Tư, đừng!”
“Tiểu Nhan, bây giờ muốn anh tha cho em cũng được nhưng không phải là nên bồi thường anh trước cái gì đó sao?”
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
“Bồi thường cái gì?”
“Em phải hôn anh một cái an ủi anh đã.”
Tôi đỏ mặt nhìn khuôn mặt không biến sắc của Hứa Thời Tư.
Đường đường là thái tử gia của Biện Kinh lại nói chuyện không biết xấu hổ như vậy.
Tôi ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt đen sâu thẳm. Dường như thỏa hiệp với anh là chuyện không thể nào.
Tôi nhướng người, ôm lấy gương mặt anh, nhắm mắt lại. Khi đôi môi tôi chạm môi Hứa Thời Tư, anh lập tức mỉm cười hài lòng hé môi đáp lại nụ hôn vụng về của tôi.
Rõ ràng là một nụ hôn vụng về lại biến thành một nụ hôn sâu.
Tôi bị anh hôn đến thở gấp, đôi môi đỏ bị anh cắn mút một hồi cũng không muốn buông tha.
Hôn xong anh còn luyến tiếc nhìn tôi mê mẩn, đôi môi đã nhòe hết cả son.
“Anh ăn luôn cả son của em đấy à?”
Anh mỉm cười, anh hơi nghiêng người, môi mỏng tiến đến bên tai tôi, thổi nhẹ một cái.
“Tiểu Nhan, cái này rõ ràng là em đang khiêu khích anh. Bây giờ không được, vậy chờ đến tối, ở trong phòng anh thì được có đúng không?”