Hắn dọa gì tôi trong điện thoại đấy.
Tưởng tôi sợ hắn chắc?
Mạng của hắn còn đang nằm trong tay tôi đây này. Tôi muốn hắn chết lúc nào là tôi lắc hông lúc đó, đè hắn lên giường, bá vương ngạnh thượng cung cho hắn mệt chết luôn.
Tôi sợ hắn mà biết được sự thật có khi nào sẽ hộc máu chết ngay tại chỗ luôn không?
Nhưng tôi là một con người có đạo đức, tôi sẽ cho hắn chết trong sung sướng. Đó là lòng nhân từ cuối cùng một sát thủ như tôi có thể làm cho hắn.
Cũng là niệm tình một tỷ kia mà cho hắn được chết thoải mái một chút.
Tôi hỏi thư ký rồi. Hứa Thời Tư là một con người trầm lặng, thanh tao và cuồng công việc.
Hắn tuy bệnh tật đầy mình nhưng lại tham công tiếc việc. Nằm trên giường bệnh cũng phải làm việc, đến quên ăn cơm.
Tôi muốn lấy lòng hắn.
Muốn hắn mê tôi đến quên cả lối về.
Vậy nên tôi đội trời nắng đến tìm hắn để hắn sớm ngày sang tên mấy căn bất động sản kia cho tôi. Dù sao thì nếu như hắn chết đi, tài sản cũng sẽ sang tên cho con trai tôi thôi mà.
Thái tử gia đam mê nhất chính là sưu tầm đồ cổ. Hắn có một phòng triển lãm riêng, ngày đêm ở đó nhìn ngắm.
Đó là trước kia, sau khi tôi xuất hiện, hắn ta lại bám riết ở bên cạnh tôi.
Tôi tự hỏi giữa đồ cổ và tôi, anh ta thích cái nào hơn?
Khi tôi bước vào bên trong, nhân viên liền ngay lập tức nhận ra tôi, chủ động đề nghị đưa tôi lên phòng của Hứa Thời Tư.
Dù sao thì tương lai tôi cũng là thái tử phi, là bà chủ của bọn họ. Lấy lòng tôi cũng dễ cho bọn họ sau này sống ở đây hơn.
Qua phòng kính, tôi nhìn thấy anh. Anh đang chăm sóc cho mấy đứa con đồ cổ của mình, ánh mắt yêu thích như thể lúc nhìn tôi vậy.
Nhìn qua vừa nghiêm túc lại vừa cấm dục. Trên người anh mang theo khí lạnh tạo nên một bức màn ngăn cách, bao lấy anh ở trong thế giới xa hoa tận cùng.
Bộ dáng nghiêm túc hiện tại của anh khiến tôi thật sự không nghĩ người ở trên giường tôi đêm qua là anh đâu.
Khi tôi đẩy cửa bước vào, anh rất ngạc nhiên, trên môi bất giác nở nụ cười tươi nhưng đột nhiên lại vụt tắt.
“Em tới đây làm gì?”
“Em tới đem cơm cho anh. Em biết anh vẫn chưa ăn cơm đâu.”
“Sao em biết là tôi chưa ăn cơm?”
“Em biết mà. Anh mau ăn đi lúc còn nóng. Em nấu lâu lắm đó, có lẽ không ngon bằng đầu bếp nhà anh đâu.”
Tôi đưa hộp cơm tôi đã chuẩn bị sẵn đưa cho anh.
Anh nhìn tôi chằm chằm, lại nhìn sang đống đồ ăn tôi nấu cho anh.
“Kiều Nhan, cái này là em làm vì tôi?”
“Đương nhiên, em làm lâu lắm đó. Chỉ một mình em tự làm thôi.”
Từ nhỏ tôi đã tự lập, cho nên những chuyện như nấu ăn, tự chăm sóc cho bản thân mình tôi đều đã làm rất thành thục.
Tôi nghĩ đến dáng vẻ khi anh nhận đồ ăn tôi nấu cho anh, chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt luôn ấy chứ.
Sau đó sẽ yêu tôi luôn.
Nào ngờ anh lại thay đổi sắc mặt, lạnh như tờ polime trong túi tôi.
“Em đừng tưởng làm như thế này thì có thể lấy lòng được tôi. Tôi không phải là người dễ dãi như vậy đâu.”
Con mẹ nó! Hắn chơi đồ cổ bị sảng dược rồi hả?
Nào ngờ tôi chưa kịp giật lại đồ ăn đã thấy hắn cầm đũa lên gắp thử một gắp, cho vào miệng.
Này anh trai, không thích thì có thể không ăn kia mà.
Anh chê bai đồ ăn tôi không xứng với giá trị của anh? Ok, thế thì đừng có ăn hết thế chứ?
Tôi còn chưa được ăn miếng nào đâu.
Tôi nấu hai phần cơm, còn định cùng anh ta trải qua bữa trưa tình yêu ngọt ngào nữa kìa. Cuối cùng lại thành một mình anh tự ăn hết, không chừa cho tôi một miếng nào.
Sao quản gia ở nhà bảo anh ta kén anh lắm mà?
Người làm còn đánh cược, tôi nhất định phải ăn hết đống thức ăn đó.
Bởi thiếu gia nhà họ chỉ ăn đồ ăn cao cấp được nấu theo công thức đặc biệt mà thôi.
Bây giờ đến ngay cả một miếng tôi còn chưa được động vào.
Bụng tôi bắt đầu đánh trống.
Tôi muốn lên tiếng.
“Hứa gia, cái đó…”
“Mùi vị cũng ổn. Chỉ cần bỏ thêm chút tình cảm vào nữa thì sẽ ngon hơn.”
Mẹ nó, vậy là chưa đủ ngon?
Chưa đủ ngon mà anh ăn không chừa miếng nào cho vị hôn thê là thế nào?
Tôi muốn vả vào mặt hắn quá. Khen người ta một câu thì chếc người à?
Mà nói đi cũng phải nói lại, sao hôm nay anh kỳ lạ quá. Hoàn toàn là một bộ mặt khác với thường ngày.
Thường ngày khi nhìn thấy tôi anh liền chủ động chạy đến sáp vào ôm lấy tôi. Chỉ hận không thể cắn cho tôi mấy miếng.
Hôm nay lại có chút dè dặt, không vồ vập cũng chẳng khẩn trương. Giống như sợ tôi biết tâm tư của anh đang nghĩ gì vậy.
Tôi nhanh chóng tiến lên một bước, nhón chân, chạm môi vào yết hầu thiếu gia.
Hắn đơ luôn rồi. Yết hầu khẽ gấp gáp trượt xuống, vành tai nóng đến đỏ ửng.
Chắc hắn cũng không nghĩ tôi sẽ làm vậy.
Tôi có thể nghe được tiếng nhịp tim đập loạn cào cào của hắn vang lên.
Không có vấn đề gì về sinh lý nha.
Má ơi, vậy là tâm lý có vấn đề lớn rồi.
“Hứa gia, hôm nay anh chưa uống thuốc à?”