Tri Hành

Chương 4




Nói xong, nha hoàn bưng thuốc an thai lên, lại cố ý đưa đến tay ta, ta đành phải đưa cho nàng ta.



Trò chuyện thêm một lúc, bèn đứng dậy cáo từ: “Lúc nãy ở viện của thiếu phu nhân đã để lỡ không ít thời gian, hôm nay phải giao xong cho các viện, không ở lại thêm nữa ạ.”



Nhưng mấy canh giờ sau, tin Triệu di nương bị sảy thai truyền đến.



Ta bị mấy tên gia đinh trói lại không một lời giải thích, vừa đến phòng của Triệu di nương, ta đã bị Châu Diệp giận dữ giáng cho hai cái tát, lại hung dữ đạp thêm mấy cước, đầu óc một mảng trống rỗng.



“Tiện nhân lòng lang dạ sói này, lại dám hạ độc hại con trai ta!”



Châu Diệp muốn đánh tiếp, nhưng Tri Dao lại giả vờ can ngăn: “Gia đừng nóng giận hại sức khỏe, đại phu đã nói rồi, Triệu tỷ tỷ là do ăn nhầm hồng hoa dẫn đến sinh non, hôm nay chỉ có Tri Hành đến viện của Triệu tỷ tỷ, tiếp xúc với thuốc an thai của tỷ ấy, chắc hẳn là do nàng ấy một phút hồ đồ thôi.”



Lúc này, có hai cậu bé ném một gói giấy xuống đất.



“Thưa gia, vừa tìm thấy thứ này ở dưới gối của Tri Hành, đại phu đã kiểm tra qua, là bột hồng hoa.”



Châu Diệp vô cùng tức giận, lại đá ta một cước: “Còn không mau lôi nha đầu này xuống đánh c.h.ế.t đi!”



Giọng nói của Tri Dao tràn đầy sự đắc ý cùng ác độc: “Thưa gia, dù sao nàng ta cũng là tỷ tỷ của thiếp, lại là người thân cận của lão phu nhân, đánh c.h.ế.t có hơi quá đáng, hay là nên bán đi thôi.”



Tri Dao cúi người ghé sát vào tai ta, nhẹ giọng thì thầm: “Tỷ tỷ, hôm nay lão phu nhân ra ngoài làm khách rồi, không ai cứu nổi tỷ đâu, ta đã nói, ta muốn bóp c.h.ế.t tỷ còn dễ hơn bóp c.h.ế.t một con kiến.”



6



Ta cắn rách đầu lưỡi, buộc mình phải bình tĩnh lại.



Mấy tên gia đinh bước lên kéo ta xuống, trong lúc giằng co, ta liếc nhìn gói giấy trên mặt đất, nhìn thấy dấu ấn quen thuộc trên tờ giấy, trong đầu ta lóe lên một tia hy vọng.



Ta dùng hết sức hét lên: “Hại di nương sảy thai là một người khác!”



Bọn người Châu Diệp sửng sốt, ta nhân cơ hội thoát ra, chộp lấy gói giấy trên mặt đất: “Đây là ấn kí của hiệu thuốc Châu thị, loại bột hồng hoa này là do Châu thị bán ra.”



“Hồng hoa là thứ trân quý, với tiền tiêu hàng tháng của ta làm sao mua nổi, thứ này bình thường cũng không bán nhiều, chỉ cần gọi trưởng quầy đến điều tra xem gần đây có những ai mua, thì sẽ biết thủ phạm là ai!”



Ta đã xem qua sổ sách của hiệu thuốc và thuộc nằm lòng lượng tiêu thụ của các loại dược liệu.





Sắc mặt Tri Dao đột nhiên trắng bệch như tuyết, nàng ta không ngờ những sổ sách mà nàng ta ghét cay ghét đắng lại có công dụng lớn như vậy.



Nàng ta lớn tiếng mắng nhiếc: “Tỷ còn giảo biện, mấy ngày trước tỷ tìm ta đòi tiền, ta niệm tình tỷ muội mới đưa cho tỷ, hóa ra đây chính là ý đồ của tỷ, ta đã tin lầm tỷ rồi.”

Thiết Mộc Lan



“Gia, người đừng nghe nàng ta già mồm, nàng ta chỉ muốn kéo dài thời gian, mau bán nàng ta đi thôi.”



Châu Diệp nghe vậy gật đầu, xua tay, gia đinh lại tiến lên kéo ta đi.



Vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nữ yếu ớt lãnh đạm vang lên: “Chậm một chút, chuyện này còn có điều khuất tất.”



Là thiếu phu nhân Lâm thị.



Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn may, ta đã thắng cược.



“Kêu người đến cửa hiệu tra xem những ngày gần đây ai đã mua bột hồng hoa.”



Tri Dao cau mày nhìn Lâm thị đột nhiên xuất hiện: “Sao phu nhân không lo dưỡng bệnh cho tốt mà đến quản mấy chuyện vặt này làm gì?”



Lâm thị ngồi xuống nói: “Việc của hậu viện đều do ta quản lý, xảy ra chuyện lớn như vậy, ta nhất định phải đứng ra chủ trì công đạo, tránh để người tốt bị hàm oan, cũng không thể để kẻ ác thoát ta.”



Châu Diệp và Lâm thị bằng mặt không bằng lòng, cũng không tiện lên giọng với chính thê trước mặt mọi người, hơn nữa trong lòng cũng vô cùng phiền chán nên chỉ đến an ủi Triệu di nương đang khóc lóc nỉ non ở một bên.



Người xung quanh Lâm thị làm việc rất nhanh nhẹn, trong thời gian nửa tách trà đã mang trưởng quầy của hiệu thuốc đến: “Bột hồng hoa trong tháng này chỉ bán ra hai lần, một lần bán cho nhà Lưu lão gia ở bắc thành, một lần là Đào Nhi của phủ chúng ta đã đến mua một ít.”



Đào Nhi là nha hoàn thân cận của Tri Dao.



Tri Dao cố trấn tĩnh: “Là ta cho người đi mua, nguyệt sự của ta đã lâu chưa đến, lại không phải có thai, nên mua về để hoạt huyết, kích thích kinh nguyệt.”



“Hơn nữa, trên thực tế hồng hoa này được tìm thấy dưới gối của Tri Hành, nói không chừng là nàng ta đã trộm của ta.”



Ta cười khẽ: “Xin thiếu phu nhân gọi A Lê, người sống cùng phòng với ta.”



Thiếu phu nhân gật đầu, một lát sau A Lê đã được gọi ta.



“A Lê, tỷ có nhớ trưa hôm nay chúng ta từ bên ngoài trở về đã nhìn thấy Đào Nhi hoảng hốt từ phòng của chúng ta đi ra không?”



A Lê gật đầu: “Đúng là có nhìn thấy, Tranh Nhi bên cạnh Tri Dao di nương rủ tỷ muội trong phòng chúng ta ra hoa viên chơi, lúc trở về bọn chúng ta đã nhìn thấy hết, đều có thể làm chứng.”