Hiện tại Tri Dao chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Nàng ấy nhìn ta đầy căm hận, giơ chân đá vào đầu gối ta: “Thế thì đã sao? Ta chỉ là nhất thời bất cẩn thôi, so với một nô tỳ hèn mọn như tỷ chung quy vẫn tốt hơn nhiều!”
Sau khi Tri Dao đi rồi, ta ngồi ở hiên nhà xoa xoa đầu gối vừa bị nàng ta đá.
Lão phu nhân chậm rãi đi ta trước mặt ta: “Ngươi có ngưỡng mộ muội muội của ngươi không? Ta thấy ngươi là người tốt, dung mạo cũng không kém gì nàng ta, nếu ngươi bằng lòng, ta có thể đưa ngươi đến viện của Diệp nhi, ngươi cũng có thể làm di nương.”
Ta vội vàng quỳ rạp dưới chân lão phu nhân: “Tri Hành không nguyện ý, dựa vào nhan sắc để tiến thân thì có thể sống yên ổn được bao lâu chứ? Sắc phai tình cũng cạn, từ xưa đến nay đều là như vậy.”
“Tri Hành chỉ muốn ở lại bên cạnh lão phu nhân, học một ít bản lĩnh.”
Lão phu nhân dùng ánh nhìn sắc bén đánh giá vẻ mặt của ta, một lúc sau, bà nhẹ nhàng cười.
…
Khi tin vui Triệu di nương có thai truyền đến, Tri Dao đang hung tợn giẫm tuyết trong sân để trút giận.
Nhìn thấy ta từ xa, liền gọi người đưa ta đến.
Cầm bàn tay bị thước bản bằng tre quật cho đỏ bừng của ta, cười to đắc ý.
“Tỷ tỷ à, từ nhỏ tỷ luôn cậy mình giỏi hơn ta, mọi người đều nói ta không bằng tỷ, nhưng lần này cuối cùng tỷ cũng không thể so được với ta.”
Vừa nói vừa nghịch chiếc lò sưởi tay của nàng ta: “Thấy không? Đây là chiếc lò sưởi tay bằng vàng thiếu gia tặng ta đó.”
“Đây là một chiếc lò sưởi tay thôi, chỉ sợ phải mua mười cái mới đủ cho tỷ.”
Chắc hẳn nàng ta đang đợi ta tỏ ra ghen tị và hâm mộ thì phải?
Ta khẽ thở dài, bình thản nói: “Sao di nương không nói thử xem, chiếc lò sưởi tay này từ đâu mà có?”
Thân thể Tri Dao cứng đờ, ngón tay siết chặt chiếc lò sưởi.
Thiết Mộc Lan
Chiếc lò sưởi tay này là do kiếp trước Châu Diệp thiết yến đãi khách, lệnh cho ta hầu rượu một gã công tử béo ú, quần áo lòe loẹt, phải chịu đủ mọi sự cợt nhã, khinh nhờn, làm công cụ mua vui, hắn mới thưởng cho ta chiếc lò sưởi tay vàng này coi như xoa dịu.
Ta ngẩng đầu nhìn chiếc trâm cài tóc với viên hồng bảo thạch khổng lồ trên tóc nàng ta, kiếp trước ta vô tình bắt gặp Châu Diệp đang đùa giỡn với một thiếu niên thanh tú, hắn ta nhất thời cao hứng muốn ta ở một bên hầu hạ, xong chuyện liền thưởng cho ta.
Còn có chuỗi ngọc trai lớn trên cổ nàng ta, trong phòng Châu Diệp có một hộp lớn chứa đầy ngọc trai, mỗi lần ở trên giường hung hăng đánh người xong, liền tiện tay thưởng cho một viên.
Nếu dùng roi trộn sáp nến thì thưởng hai viên.
Ánh mắt ta quét qua thân thể nàng ta, mỗi nơi đi qua đều nhuộm sắc mặt Tri Dao thêm một tầng trắng bệch.
Những thứ này, có lẽ nàng ta đều đã nếm qua rồi.
Nàng ta đột nhiên phản ứng rất mạnh, nắm chặt lấy tay ta: “Tỷ biết hết, tỷ biết tất cả có phải không? Tỷ cũng được trọng sinh, tại sao không nói cho ta biết!”
Ta gỡ tay nàng ta ra: “Lần nào cũng là do muội chọn trước, lần trước muội không muốn làm nha hoàn, lần này muội đã trở thành di nương, có được phú quý như ý nguyện rồi, chỉ là phải trả một cái giá mà thôi.”
Hai mắt Tri Dao đỏ hoe, nhìn chằm chằm ta: “Tỷ đừng đắc ý, ta nói cho tỷ biết, thiếu gia rất sủng ái ta, ta là di nương được sủng ái nhất Châu phủ! Một ngón tay của ta cũng đủ bóp c.h.ế.t tỷ!”
Ta gật đầu, lười tranh cãi với nàng ta: “Di nương lợi hại, nhưng trong viện lão phu nhân còn nhiều việc phải làm, ta xin lui xuống trước.”
Trên đường về, ta không khỏi thở dài.
Trong hậu viện của Châu Diệp, nếu không được sủng ái thì sống không bằng chết. Muốn sống tốt, chỉ có thể nhịn nhục lấy lòng Châu Diệp, chịu đựng sự bạo ngược cùng tính cách lập dị hoan ái với cả nam nhân lẫn nữ nhân của hắn ta.
Cùng một đám nữ nhân tranh đấu đến ngươi sống ta chết, cả cuộc đời chỉ có thể dựa vào nam nhân, làm một công cụ để mua vui.
Ta không muốn như vậy.
Dụng ý của lão phu nhân ta có thể đoán được vài phần.
Cho dù cả đời không gả đi, ta cũng muốn trở thành một nữ nhân như lão phu nhân, dựa vào chính mình để được người khác tôn trọng và yêu mến.
Không cần dựa vào nam nhân cũng có thể sống yên ổn trong thế giới này.
Từ đó trở đi, dù Tri Dao và đám nữ nhân trong hậu viện của Châu Diệp có cùng nhau đấu đến ngươi c.h.ế.t ta sống, hưởng thụ phú quý ngợp trời, ta cũng không quan tâm, chỉ một lòng tập trung vào việc quản lý sổ sách.
Nhưng Tri Dao không muốn buông tha cho ta.
5
Mồng một hàng tháng, ta theo quy củ đưa bạc đến cho các viện.
Vừa ra khỏi viện của thiếu phu nhân Lâm thị, ta thuận đường đi đến viện gần nhất của Triệu di nương.
Cái bụng nhỏ của Triệu di nương đã hơi lộ ra, mỉm cười mời ta ngồi xuống: “Cô nương gần đây ở trong viện lão phu nhân càng ngày càng hữu dụng, nhanh uống trà đi.”