Trêu Ghẹo Quá Mức

Trêu Ghẹo Quá Mức - Chương 20




Lần đầu tiên cô cảm thấy lo lắng trước mặt anh, cô cũng không phải ăn trộm ăn cắp, cũng không biết mình căng thẳng vì cái gì.



Hạ Vãn Tinh hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn sau vài giây, sau đó bình tĩnh quay người lại. Không thể bỏ qua bóng dáng đó, cô cố gắng giả vờ như không nhìn thấy, mỉm cười với Dương Lâm, chào hỏi: "Chào ...”

Đúng lúc này, Trần Phương cầm một cuốn sổ nhỏ bước ra nói với cô: "Giấy chứng nhận hiến máu của chị."



Hạ Vãn Tinh: "..."



Dương Lâm lại hỏi: "Hạ tiểu thư phải đi rồi sao?"



Cánh tay Hạ Vãn Tinh còn có chút tê dại, cô cố gắng hết sức che giấu sau lưng, cười đáp lại, “A, đúng rồi, tôi có chuyện phải làm, tôi về trước đây.”



Hàn Tư Thần nhìn cô chằm chằm, thấy cô cố ý giả bộ làm người xa lạ, tuy rằng khó chịu nhưng cũng không lộ ra ngoài.



Hai người lần lượt ra khỏi tòa nhà, Hạ Vãn Tinh vô thức tăng tốc, trước khi bước ra khỏi cửa trạm hiến máu, cánh tay không bị rút máu đột ngột bị kéo lại.



Trọng tâm của Hạ Vãn Tinh đột nhiên không ổn định.



“Sao cô bước nhanh như vậy?” Sắc mặt Hàn Tư Thần có chút nặng nề, cau mày nhìn cô “Có dã thú đuổi theo cô sao?”



Hạ Vãn Tinh ổn định thân thể, trong tay vẫn cầm giấy chứng nhận hiến máu, cô thấy như mình vừa đi ăn cắp vậy. Cô ổn định lại cảm xúc, khôi phục bộ dáng trước đây, cười nhẹ, hỏi: “Có Sói có tính không?”



Hàn Tư Thần nhìn cô, nghe cô ẩn dụ, hỏi: “Tôi có thể ăn thịt em không?”



“Vậy thì ai mà biết được. . ”Cô cười đáp lại.



Anh không nói gì, rũ mắt hỏi : “Lái xe đến đây?”

Hạ Vãn Tinh duỗi cánh tay đang băng bó ra, nhướng mày hỏi: “Ý anh là gì?”



“ Lên xe.” Hạ Tư Thần đưa tay ra hiệu: “Anh đưa em về.”



Cô sửng sốt, “Anh không bận sao?”



“Bận.” Hàn Dịch Thần liếc cô một cái, nói: “Đưa em về một chuyến cũng không chậm trễ.”



Hạ Vãn Tinh đi theo anh. bước tới xe nói: “Đừng tưởng rằng chuyện này sẽ khiến tôi đồng ý vấn đề bản quyền.”



“Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Hàn Tư Thần khẽ khinh Xùy~~ một tiếng, mở cửa xe chỗ ghế phụ, khẽ nâng cánh tay của cô, nói: “Đi lên.”



Hạ Vãn Tinh thuận lợi lên xe, cô ngồi ghế phụ có chút choáng ngợp.



Anh như vậy là đang quan tâm cô sao? Tuy không trực tiếp nói ra, nhưng hành vi của anh rất ân cần, Hạ Vãn Tinh nhất thời xuất thần.



Cô quay lại nhìn anh, hỏi: “Anh cũng tới đây để hiến máu à?”



Hàn Tư Thần liếc cô một cái, nhàn nhạt đáp: “Không phải.”



Anh không nói nữa, Hạ Vãn Tinh cũng không hỏi nữa. Hơn nữa, cô hơi mệt mỏi tựa vào ghế, nhìn dãy nhà cao tầng bên ngoài cửa kính ô tô, cô chợt nhớ đến căn nhà thoáng mát mà cô đã sửa sang lại một năm trước.



Hạ Vãn Tinh nghĩ sau khi từ Thanh Hải về, mình nên mua một số đồ dung bếp núc và sinh hoạt cơ bản.



Cô lập một danh sách trong đầu, nghĩ nghĩ, mi mắt cô vô tình khép lại.



Cửa sổ xe nâng lên, tiếng ồn ào bên ngoài nhanh chóng bị cắt đứt, lưng ghế nhẹ nhàng đặt lại, cô hoàn toàn không hay biết chuyện này.



Trong hầm để xe dưới tiểu khu, Hàn Tư Thần nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt đang yên lặng ngủ trên ghế, trong lòng nổi lên một loại xúc động không rõ.



Anh không phải là người tốt, sẵn sàng giúp đỡ người khác, từ sau khi nhập ngũ, anh càng không có thời gian để tâm đến phụ nữ, anh phải thừa nhận cô là người đặc biệt đối với anh.



Hàn Tư Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thật sâu, lông mi dài như quạt, dưới mi có chiếc bóng khẽ run, từng nét từng nét vuốt ve vào lòng anh.



Làn da trắng nộn, ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn ra, anh niễn niễn ngón tay, nhịn xuống xúc động muốn sờ vào khuôn mặt đó.



Điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên, tiếng reng reng kéo lại dòng suy nghĩ vẩn vơ của anh, Hàn Tư Thần nhíu mày kéo cửa bước xuống xe.





Anh nhận máy, giọng nói lo lắng của Giang Lộ vang lên ở đầu kia: “Hàn tổng, ngài còn chưa tới sao?”

Hàn Tư Thần nghiêng đầu liếc người đang ngủ trong xe, nhàn nhạt đáp: “Có chút chuyện, cậu đi với bọn họ trước đi, Giám đốc Trình có thể đại diện cho tôi, anh ta biết phải làm thế nào.”



Giang Lộ tuy có thắc mắc nhưng cũng không dám hỏi thêm, trả lời hai lần liền cúp điện thoại.



Hàn Tư Thần cất điện thoại lại trong túi, nhẹ nhàng mở cửa xe lấy ra một bao thuốc lá, nhẹ nhàng đóng cửa lại.



Anh bước đến chỗ hút thuốc bên cạnh, giương điếu thuốc ra, lười biếng ngậm vào miệng, sau đó lấy trong túi ra một chiếc bật lửa, cúi đầu châm lửa.



Anh chậm rãi phun ra một chùm khói màu trắng xanh, xuyên qua làn khói mờ ảo, ngũ qua thoạt nhìn vừa gợi cảm vừa lãnh đạm, lạnh lùng đến mức có chút không có nhân tình.



Ngón tay trỏ búng hai cái, tàn thuốc chuẩn xác rơi xuống chỗ để tàn thuốc, anh nheo mắt quay đầu nhìn cô gái bên trong xe qua tấm kính cửa sổ.



Không biết mình đã ngủ bao lâu, Hạ Vãn Tinh thân thể vừa chuyển động, trên cánh tay có cảm giác tê rần truyền đến, đại não phản xạ hai giây, cô đột nhiên mở mắt ra.



Ghế lái trống, xe chưa tắt máy, trong xe vẫn bật điều hòa, nhiệt độ vừa phải. Cô nhìn ra khỏi xe, trong nháy mắt đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng sau màn khói mờ ảo, Hạ Vãn Tinh sững sờ, sau đó đẩy cửa bước xuống xe.



Hàn Tư Thần chú ý tới động tĩnh phía sau, anh dập tắt điếu thuốc ra ném vào gạt tàn, quay đầu nhìn sang.



“Sao anh không đánh thức em?” Hạ Vãn Tinh có cảm xúc lẫn lộn, cô đột nhiên không biết phải miêu tả người đàn ông này như thế nào.



Anh có vẻ thờ ơ với mọi thứ, nhưng tâm tư anh rất cẩn thận, làm việc gì cũng vô cùng hoàn mỹ, ở cùng anh cô luôn cảm thấy rất an tâm.



Hàn Tư Thần khẽ nheo mắt, giữ khoảng cách với cô, vẻ mặt bình tĩnh, ngữ khí vẫn bất cần như vậy, "Gọi cô làm gì? Xuống đi hút thuốc với tôi."



Hạ Vãn Tinh: "... .. "



Sau khi mùi khói thuốc trên người anh tiêu tán một chút, anh chuẩn bị rời đi, anh nói:" Em lên nghỉ ngơi đi, đừng chạy lung tung. "



Nhìn thấy anh sắp rời đi, Hạ Vãn Tinh vô thức hỏi:" Anh đi đâu thế? "



Anh bước trở lại, cúi đầu nhìn cô, có thâm ý hỏi: “Ngay cả tôi đi đâu cũng muốn biết? Chúng ta có quan hệ gì ư?”

Ý tứ trêu chọc quá rõ ràng.



Hạ Vãn Tinh sững sờ, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Anh muốn có quan hệ gì, tôi cũng có thể cân nhắc.”



Hàn Tư Thần im lặng.



Anh nhìn cô đầy hàm xúc, xem xét cô một lát, không nói gì. Xoay người lên xe không quay đầu lại.



Khi xe chạy về phía lối ra, Hàn Tư Thần liếc nhìn bóng dáng đang dần thu nhỏ lại trong gương chiếu hậu, nhếch nhẹ khóe miệng.



Cô gái này ngày càng quá hơn.



Bước vào trái tim anh, mỗi bước đều là chí mạng.



Chủ nhật là ngày 2 tháng 9, Hạ Vãn Tinh vẫn nhớ lời hẹn với Hàn Nhân, cô dậy sớm chuẩn bị đi siêu thị mua một ít nguyên liệu.



Sau khi hiến máu, cô nghỉ ngơi một ngày, bây giờ cô cảm thấy tràn đầy sức sống, Hạ Vãn Tinh vào phòng tắm, sau khi đi ra, cô mặc một chiếc áo dệt kim mỏng và một chiếc váy dài màu đen.



Chiếc nơ sau lưng màu đen kết hồ điệp nằm ngay ở giữa, tôn lên làn da trắng rất bắt mắt.



Có một siêu thị lớn ngoài tiểu khu, rất gần, đi bộ vài phút là đến, Hạ Vãn Tinh thay giày cao gót rồi lấy điện thoại đi xuống lầu.



Màn hình điện thoại vẫn sáng, có lời nhắc WeChat. Hạ Vãn Tinh liếc nhìn rồi mở ra.



Hàn Tư Thần: [Giấy chứng nhận hiến máu của cô ở trong xe của tôi, đến lấy. ]



Cô ngạc nhiên một lúc, đột nhiên nghĩ đến ngày đó ngủ trong xe của Hàn Tư Thần, Hạ Vãn Tinh không trở về nữa, im lặng trong chốc lát, đi ra ngoài.



Hàn Tư Thần lần đầu tiên mở tờ giấy chứng nhận hiến máu này, hôm qua vô tình thấy nó dưới ghế phụ, liền cầm về, hắn biết giấy chứng nhận này là của ai, liền để trên bàn cà phê cũng không mở ra xem.



Bây giờ tùy ý mở ra xem, liền nhìn thấy danh tự bên trong.

Tên: Hạ Vãn Tinh.





Anh nhìn chằm chằm một lúc, rồi cười nhẹ một tiếng.



Tính thời gian, hai người quen nhau được một tháng, nhưng anh lại biết tên cô bằng cách này.



Rõ ràng là cô rất muốn trêu chọc anh, nhưng cô lại chưa bao giờ chủ động nói ra tên của mình.



Hàn Tư Thần càng ngày càng không thể nhìn thấu cô.



Cô giống như một tiểu yêu tinh, nhưng đôi mắt của cô lại rất trong trẻo, nghe vài lời thóa mạ của anh cũng có thể khiến nghẹn ngào, nói cô ngây thơ, nhưng mặc đồ gì cũng rất quyến rũ, còn thình thoảng không coi anh ra gì mà quyến rũ.



Cô giống như một điều bí ẩn khiến anh không tài nào đoán ra được, hết lần này đến lần khác khiến anh hao tổn tâm tư tìm hiểu.

Cô giống như đang thả mồi vậy, biết trước kết quả, anh vẫn bằng lòng cắn câu.



Lại càng giống anh túc hơn, diễm lệ, khiến người khác mê mẩn.



Tiếng chuông cửa kéo dòng suy nghĩ của anh lại, Hàn Tư Thần híp mắt, đặt lại giấy chứng nhận hiến máu xuống bàn cà phê, đứng dậy mở cửa.



Thiên Ưng dường như đã biết ai đang ở bên ngoài, chạy về phía cửa còn tích cực hơn chủ nhân.



Hàn Tư Thần lạnh lùng ngoắc ngoắc, nó liền ngoan ngoãn thu lại móng vuốt đang cào cửa.



Sau khi mở cửa, thấy Thiên Ưng vẫy đuôi chào đón, Hạ Vãn Tinh vừa lòng, cô cười hỏi một cách khó hiểu: “Hình như nó rất vui vẻ, vì sao vậy?”



Hàn Tư Thần im lặng, anh cũng mới nhận ra vấn đề này.



Thiên Ưng không phải là một con chó bình thường, nó đã được huấn luyện chuyên nghiệp, có khứu giác nhạy bén và tính cảnh giác cao.



Nhưng dường như trước mặt cô, dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo đều không còn.



Hàn Tư Thần im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: “Thiên Ưng là đực, khác giới hấp dẫn nhau.”



Hạ Vãn Tinh : “???”



Cô nháy mắt mấy cái, sau khi phản ứng lại, thiếu chút nữa tức đến thất khiếu. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức kìm nén tính khí của mình, cười nói: "Thật sao? Tôi còn tưởng Hàn tiên sinh cũng là nữ nhân?"



Hàn Tư Thần kinh ngạc nhìn cô.



“Nếu không thì tại sao Hàn tiên sinh lại không bị tôi hấp dẫn chứ?” Cô hỏi một cách phóng đãng, không có chút dáng vẻ nào của một cô gái gia giáo.



Cô nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ ngẩng đầu lên, chiếc cổ thon dài trắng nõn được xếp nếp đẹp đẽ, tựa như một con thiên nga trắng kiêu hãnh.



Hàn Tư Thần bình tĩnh nhìn cô một lúc, sau đó đột nhiên hỏi không rõ cảm xúc: “Sao em biết?”



“Hả?” Hạ Vãn Tinh có chút không phản ứng được ý của anh.



Anh nhìn sang chỗ khác, nghiêng người qua rồi từ từ đổi chủ đề: “Mời vào.”



Hạ Vãn Tinh định thần lại, “Không được, anh giúp tôi cầm ra đi, tôi còn có chuyện khác.”



Hàn Tư Thần rũ mắt xuống nhìn quần áo của cô, mím chặt môi mỏng một chút, mới hỏi: “Hẹn với đàn ông?”



Cô cười, khóe mắt cong lên, “Không phải, là Hàn Nhân.”



Anh dừng lại, lúc này mới nhớ ra Hàn Nhân vẫn luôn muốn ăn món ăn

do chính tay cô nấu.



Hạ Vãn Tinh thấy anh không di chuyển, liền thúc giục: "Tôi còn phải đi đến siêu thị để mua thực phẩm, anh giúp tôi lấy nhanh một chút được không?",



Hàn Tư Thần quét mắt nhìn cô, im lặng một lúc mới nói: “Chờ một chút.”



Anh xoay người bước vào nhà, Hạ Vãn Tinh đã đứng ở cửa chờ, Thiên Ưng vui vẻ đi quanh cô, cô thỉnh thoảng đùa giỡn với nó một chút.