Nói xong, cô quay người bước trên giày cao gót rời đi.
Trong mắt Hàn Tư Thần hiện lên mỉm cười, nhìn bộ dáng tức giận của cô, anh đột nhiên nhếch khóe miệng.
Anh đá vào con chó to có vẻ ngoài ngây thơ bên cạnh, khẽ cười một tiếng, “Mắng chửi mày nhưng mày đâu hiểu?”
Thiên Ưng ai oán một tiếng, đáng thương nằm rạp trên đất, cùng chủ nhân của nó bốn mắt nhìn về hướng Hạ Vãn Tinh rời đi.
Sau đêm đó, Hạ Vãn Tinh hạ quyết tâm:
Cô nhất định phải theo đuổi được người đàn ông này.
Không phải công khai giễu cợt cô là đồng loại của Thiên Ưng sao, cô sẽ kéo anh ta vào cùng một vòng tròn.
Xem ra Lan Lan nói đúng, miệng người này quả nhiên có độc.
Trong lòng suy nghĩ, Hạ Vãn Tinh hôm sau dành cả ngày trong phòng làm việc, gõ hồ sơ trên máy tính để sửa đổi, cuối cùng in ra một bản hợp đồng.
Cô dùng ngón tay gõ nhẹ bốn ký tự "Thỏa thuận tình yêu" trên đầu tờ giấy, bật cười.
---------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói: Thiên Ưng: Tui chọc giận ai? Tại sao lại mắng tui?
-----------------------------------------------------------------------------------
Hạ Vãn Tinh không vội đi tìm Hàn Tư Thần, cô đến quán 4S lấy xe, thong thả dạo phố hai ngày, mua xong đồ mang đi Thanh Hải, cô thấy thời tiết mát mẻ liền bắt taxi đến Trạm hiến máu.
Một nhân viên cô quen hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, “Chị Hạ?”
Hạ Vãn Tinh mỉm cười gật đầu với Trần Phương.
Trần Phương: “Sao chị lại đến đây sớm thế này?”
Cô ấy giải thích ngắn gọn “Mấy ngày nữa chị sẽ đi công tác một tháng.”
“Ah.” Trần Phương trẻ hơn cô, nhưng là một tiểu cô nương rất ấm áp, quan tâm, dặn dò cô kĩ càng: "Đi công tác chị cũng phải chiếu cố tốt cho chính mình, bây giờ nhìn chị gầy hơn lần trước gặp nhiều quá."
Hạ Vãn Tinh mỉm cười nói: “Chị vẫn luôn kiến trì tập thể dục, yên tâm đi, cân nặng đủ tiêu chuẩn.”
“Được rồi, để em bài kiểm tra cơ bản cho chị trước.” Trần Phương đẩy cửa phòng kiểm tra sức khỏe, theo như thường lệ hỏi: “ Chị ăn sáng đầy đủ chứ? ”
“ Ừ” Hạ Vãn Tinh nói: “ Ba bữa của chị nói chung là rất đều đặn ”
Trần Phương đưa cho cô một tờ đơn, Hạ Vãn Tinh nhanh chóng điền vào rồi đưa qua.
Sau khi đo huyết áp, Trần Phương lại đưa cô vào phòng kiểm tra sơ cấp, nhanh chóng xét nghiệm mẫu máu, đợi có kết quả hiện Trần Phương rót cho cô một cốc nước ấm.
Hạ Vãn Tinh nhìn Trần Phương bộ dáng bận rộn, cười nói: “Sao chị cảm thấy em căng thẳng hơn cả chị vậy.”
Trần Phương hít sâu một hơi, “Nói thật sự, rút máu của chị còn hoảng hơn rút của người khác.”
Trần Phương: "Lần trước có một bệnh nhân ở bệnh viện trung ương cần nguồn máu gấp. Cũng may là ngân hàng máu đủ, nếu không em lại phải gọi cho chị."
Hạ Vãn Tinh bình tĩnh nói: "Không sao đâu. Chỉ cần chị không có tình huống gì đặc biệt thì nếu cần em cứ gọi cho chị."
" Vậy cũng không được. Số lượng hiến máu tối đa mỗi lần được quy định, còn phải dựa trên thể trạng mỗi người mà số lần hiến cũng có hạn chế. "
Hạ Vãn Tinh:" Chị nhất định sẽ căn cứ theo thể trạng của mình mà hiến."
Cô cũng không phải thánh mẫu, giúp người khác cũng phải tự lượng sức mình.
Vài phút sau, 200ml máu đã được rút ra, Trần Phương băng bó vết thương cho cô rồi nói: “Chị đừng cử động cánh tay, ngồi đây nghỉ ngơi một lát đã.” Hạ Vãn Tinh kẹp lấy cánh tay cô đứng dậy. Rõ ràng là cảm thấy chóng mặt, cô lắc lắc đầu, nhanh chóng ổn định lại.
“Chị không sao chứ?” Trần Phương nhìn cô, “Sắc mặt chị hơi tái đi, em đi lấy cho chị chút đồ ăn.”
Sữa và bánh mì chuẩn bị trong phòng từ trước đã hết sạch.
Cô ngồi xuống, nói với Trần Phương: “Không cần phiền phức vậy đâu, lấy giúo chị một cốc nước ấm là được rồi.”
Hạ Vãn Tinh liếc nhìn bông băng trên cánh tay rồi cười chế nhạo.
Vì thức đêm để đuổi kịp kịch bản, thể lực của cô giảm xuống rồi?
Trần Phương lấy sữa và bánh mì, vừa đi ra ngoài liền đụng phải đồng nghiệp Dương Lâm từ trên lầu đi xuống, bên cạnh là một người đàn ông lạ mặt, dáng người cao lớn, hấp dẫn, nhìn kỹ hơn khuôn mặt của anh ta có mấy phần tương tự Dương Lâm.
Dương Lâm ngày hôm qua trực ca đêm, không có mang theo quần áo để thay, thế nên mới phiền phức Hàn Tư Thần mang đến.
Trần Phương nghe thấy anh ta gọi vào buổi sáng, nhìn người đàn ông lạ vài giây, tò mò hỏi Dương Lâm: “Anh họ của anh?”
“Đúng vậy.” Dương Lâm mỉm cười hỏi Trần Phương: “Có phải anh ấy không đẹp trai bằng tôi không?”
Hàn Tư Thần ở bên cạnh không nói lời nào, chỉ nhìn Dương Lâm một cái, sau đó nhẹ gật đầu không có biểu cảm gì chào Trần Phương.
Trần Phương cảm thấy người đàn ông này khá nho nhã, lại nhìn Dương Lâm, chán ghét “ Ôi ôi” một tiếng.
Dương Lâm mỉm cười, nhìn thấy thứ cô ấy đang cầm, cười hỏi: “Có người ở trong à?”
“À, là chị Hạ.”
Dương Lâm: “Chà, cô Hạ không phải sau ngày Quốc Khánh mới đến sao?”
“Hình như chị ấy sẽ đi công tác vào tháng sau, nên mới đến đây sớm. ”Trần Phương không trò chuyện nhiều với họ, cầm lấy đồ vội đi luôn.
Dương Lâm vẫn đang tự lẩm bẩm một mình, "Cô Hạ thật là tốt bụng ..."
Hàn Tư Thần sau khi nghe xong lười biếng hỏi: "Hiến chút máu thì là người tốt rồi?”
"Anh không biết đâu, lần đầu tiên cô Hạ đến hiến máu cách đây 4 năm, em là người tiếp nhận, lúc đó cô ấy quyết định hiến 200ml, tôi nghĩ với thể lực của cô ấy, em hận không thể thuyết phục cô ấy hiến hạn mức cao nhất 400ml…. ”
Anh thờ ơ lắng nghe, không nói chuyện, không biết anh có nghe lọt không, chỉ có Dương Lâm vẫn liên miên nói.
Dương Lâm: "Cuối cùng còn lưu lại thông tin liên lạc của cô ấy. Dù sao thì loại máu RH âm tính này chỉ có thể ngộ không thể cầu, rất hiếm đó.”
Hàn Tư Thần lúc này mới có chút húng thú, hơi ngạc nhiên, "Máu gấu trúc?"
"Đúng vậy, máu Gấu trúc” Dương Lâm nói tiếp:“ Sau này, tôi phát hiện cô Hạ mỗi năm đều đến, rất cố định, mỗi năm hai lần, lần nào cũng không tặng thêm, chỉ có 200ml. ”
Người bên cạnh không có hứng thú mà thúc giục. . "Để tôi giúp mang đồ thì nhanh lên, tôi còn có việc."
Dương Lâm: "Việc gì gấp, vào uống tách trà thúc đẩy tình anh em ..."
"Ôi! Anh đừng đạp vào mông em, em đều đã là người lớn rồi… ”Giọng nói bất mãn của Dương Lâm biến mất ở cửa phòng.
Ở đầu cầu thang bên kia, Hạ Vãn Tinh nhìn tin nhắn trên WeChat của Lan Lan cười ngây ngô.
Cô nói với Lan Lan rằng cô cảm thấy vóc dáng không được như trước, cô lại bị chê cười vì ngày càng già đi, các chức năng ngày càng suy giảm.
Cô ngẫm lại, dường như cũng không có gì sai.
“Chị có thấy khó chịu không?” Trần Phương giúp cô nhét ống hút vào hộp sữa rồi đưa qua.
“Không sao đâu.” Chị chỉ cảm thấy hơi buồn ngủ.
Cô nhận lấy sữa, cúi đầu hút nửa hộp, quay đầu nhìn khuôn mặt tràn đầy collagen của Trần Phương, tò mò hỏi: "Ở tuổi của em bình thường sẽ làm gì?"
Trần Phương nhìn cô cười, “Chị nói giống như chị lớn tuổi lắm ý.”
“Hai mươi lăm tuổi còn chưa tính già sao?” Cô cười tự giễu “Sắp ba mươi rồi.”
Trần Phương: “Làm sao có thể, với vẻ ngoài này của chị nói mười tám tuổi cũng có người tin "
" Không cần dỗ dành chị, có dỗ dành nữa chị cũng không hiến thêm một ml nữa đâu." Hạ Vãn Tinh nói đùa.
"Ha ha ha ..." Trần Phương cảm thấy cô rất dễ hòa đồng, liền bật lên chế độ trò chuyện với Hạ Vãn Tinh.
Trần Phương: “Hai mươi tuổi, em thường đi ăn và xem phim với bạn bè, đi mua sắm vào cuối tuần, gặp những anh chàng đẹp trai, và sau đó…”
“Sau đó thì sao?” Hạ Vãn Tinh hỏi.
“Sau đó nghĩ có thể hướng tới một mối quan hệ khác trong tương lai không?”
Hạ Vãn Tinh gật đầu, “Nghe rất tuyệt.”
Trần Phương hỏi cô: “Còn chị?”
Cô nghĩ nghĩ, “Đại khái cũng là như vậy, nhưng ... "
Hạ Vãn Tinh nháy mắt với Trần Phương," Về cơ bản, đều là những anh chàng đẹp trai đến nhìn chị. Chị hiếm khi đi gặp những anh chàng đẹp trai, phần lớn thời gian đều đâm đầu viết kịch bản."
Trần Phương muốn hỏi lại, lại nhìn thấy Hạ Vãn Tinh bỏ điện thoại vào túi, rồi đứng dậy, nói: “Cũng không sai biệt lắm.”
Cô mỉm cười lắc hộp sữa trống trong tay: “Cảm ơn.”
Cô ném hộp sữa vào thùng rác chuẩn bị rời đi.
Trần Phương: "Chị đến đây bằng gì thế? Bây giờ cánh tay chị không thể lái xe được.”
“Bắt taxi."
Hai người bước ra ngoài, Trần Phương lại dặn đi dặn lại bắt cô phải chú ý. Trong hành lang, Trần Phương đột nhiên dừng lại nói: “Ôi em quên mất lấy giấy chứng nhận hiến máu đưa chị rồi.”
Hạ Vãn Tinh mỉm cười: “Chị đã có vài cái trong nhà rồi.”
“Khác nhau chứ.” Trần Phương nói, “Chị ở đây đợi em một chút nhé!"
Hạ Vãn Tinh quay lại, thấy cô ấy đang chạy về phòng, mỉm cười rồi quay lại. Đột nhiên, thấy người đàn ông đi ra từ căn phòng ở đầu hành lang bên kia, cô sửng sốt.
Cô sững người trong hai giây, nhân lúc người đàn ông kia chưa chú ý đến cô, cô vô thức quay người đi trở lại.
Cũng không biết vì sao, trong tiềm thức cô không muốn anh biết tình huống này của mình.
Tuy nhiên mọi chuyện không như cô mong muốn.
“Hạ tiểu thư.” Dương Lâm từ phía sau gọi cô.
Hạ Vãn Tinh bất lực dừng lại, có chút rối rắm.
Hàn Tư Thần ngước mắt nhìn theo ánh mắt của Dương Lâm, nhưng thứ đập vào mắt anh lại là bóng lưng quen thuộc, mái tóc ngắn xoăn nhẹ màu hạt dẻ, áo sơ mi trắng sọc dọc, quần denim cạp cao, đi một đôi giày thể thao, cách ăn mặc giống như một sinh viên đại học, tươi tắn và tinh tế, khiến cho mắt người ta tỏa sáng.
Kể cả cô có ăn mặc khác hoàn toàn, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng anh cũng có thể nhận ra.
Hàn Tư Thần kinh ngạc một chút, rất nhanh liền định thần lại, anh không hề chớp mắt mà tìm tòi trên bóng lưng cô.
Hạ Vãn Tinh có thể cảm thấy rõ ánh mắt sau lưng mình, mặc dù không nhìn thấy nhưng dường như cô có thể đoán được ánh sáng trong đôi mắt thâm thúy kia là loại ánh sáng gì.