Trêu Chọc Vượt Giới

Chương 47: Đóa sen trắng ôn huyền, không ai có thể cạnh tranh được với chị đ y!




Thấy Lục Kiêu bước đến, Ôn Huyền hớn hở cười tít mắt tranh công với anh: “Đây là quản lý của quán ăn. Đại Đội trưởng Lục, suýt nữa thì có cá lọt lưới rồi đó.”

Nếu không có cô, người này đã chạy mất rồi.

Ôn Huyền ngồi đợi anh khen mình, nhưng không ngờ nét mặt anh lại sa sầm xuống, cau mày nói: “Chẳng phải tôi đã bảo cô chờ ở bên ngoài rồi sao? Cô làm gì thế hả?”

Những kẻ này không phải là hạng hiền lành gì, càng miễn bàn đến chuyện chúng sẽ làm ra chuyện gì vào lúc này. Sao cô không thể nghe lời một chút cơ chứ!

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, nụ cười trên khóe môi Ôn Huyền bỗng chốc cứng đờ, sau đó từ từ vụt tắt.

Cô cúi đầu không nói gì.

Cô chỉ cảm thấy lúc anh đi xử lý tội phạm vi phạm pháp luật, cô không thể ngồi yên đứng nhìn như vậy được.

Thấy anh một thân một mình lao vào nguy hiểm, chí ít cô cũng phải làm gì đó.

Lục Kiêu còn định nói cô thêm, nhưng khi liếc thấy bàn tay đang buông trên đùi cô, anh không khỏi sững sờ.

Trên tay cô quấn một chiếc khăn lụa màu trắng, mà trên khăn còn thấm ra một ít máu.

Nét mặt anh chợt thay đổi, nắm lấy cổ tay cô: “Cô bị thương à?”

Khuôn mặt của Ôn Huyền hơi mất tự nhiên, ánh mắt dừng lại trên cổ tay mà anh đang nắm lấy.

Anh đang... đang lo lắng cho cô ư?

Trong ấn tượng của cô, anh chỉ muốn né tránh cô, không muốn ngồi cùng một chiếc xe với cô, đến cả nick WeChat, số di động cũng không muốn cho cô.

Tự nhiên như thế này làm cô không kịp phản ứng gì cả.

Có điều thấy dáng vẻ này của Lục Kiêu, đôi mắt hơi cụp của Ôn Huyền xẹt qua một tia sáng.

Ôn Huyền lại ngước mắt lên nhìn anh, khóe môi hơi cong lên, dịu dàng cười nói như thể đang trấn an anh: “Không có gì đáng lo, so với những chuyện anh làm, tôi chỉ là làm chuyện vặt vãnh thôi. Chẳng qua lúc định

ngăn cản hắn ta, hắn đã lấy mảnh thủy tinh đâm vào tay tôi. Tại tôi không cẩn thận, có điều vết thương không nghiêm trọng, đừng lo lắng, không sao đâu.”

Gì mà bị tên quản lý này đâm bàn tay bị thương, kể y như thật vậy.

Vừa dứt lời, cô nhìn sang hướng khác chứ không nhìn anh nữa. Cổ tay mảnh khảnh, trắng nõn của cô khẽ cựa ra khỏi bàn tay anh.

Cô khẽ xoa nhẹ chỗ anh vừa chạm qua, mang tai thoáng ửng đỏ.

Tựa như chỉ cần anh chạm nhẹ vào, quan tâm có một chút thì cô cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Lục Kiêu nghe cô nói thế, trong lòng dấy lên sự tức giận, anh cố gắng kìm nén, trầm giọng nói: “Hắn ta còn lấy mảnh thủy tinh đâm cô? Cô bị thương chảy máu thế này mà vẫn còn nói là không nghiêm trọng à? Lẽ nào

phải bị thương đến mức không thể đi đứng được thì mới vừa ý cô sao?”

Nói rồi, anh vừa kéo lấy cổ tay bên còn lại của cô, không cho phép cô từ chối: “Ra ngoài, đi theo tôi!”

Lục Kiêu kéo cô đi ra ngoài.

Chỉ có điều lúc sắp bước ra khỏi cửa, nhìn tên mập vẫn nằm im dưới đất, Lục Kiêu sầm mặt xuống, đạp gã ta một cú cực kỳ thô bạo.

Ôn Huyền: “...”

Cô tỉnh bơ nhìn cảnh này, rồi lại nhìn lưng anh, ngón tay trắng nõn của cô được bàn tay thon dài với các đốt xương rõ ràng của anh nắm lấy.

Cuối cùng khóe miệng cô thoáng cong lên, tạo thành một đường cong vừa quyến rũ lại vừa đắc ý.

Lục Kiêu à, nhìn đi, tôi chấm anh rồi, anh không chạy thoát được đâu. +