Miếng thủy tinh sắc nhọn chỉ còn cách mặt anh chưa đầy nửa bàn tay.
Cánh tay của người kia lập tức cứng đơ lại, không thể nhúc nhích được, mặt mũi tái xanh. Gã ta giãy giụa, nhưng chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt này mạnh đến mức đáng sợ, khiến cánh tay của gã không thể
nhúc nhích được.
Dần dần, sắc mặt của gã cũng trở nên trắng bệch, cánh tay bị Lục Kiêu từ từ vặn ngược xuống thành một đường cong kỳ quái.
“Á, á, á, dừng... dừng tay! Đau! Đau! Đau quá, mau dùng tay!” Gã ta hét lên vì đau đớn.
Nhưng Lục Kiêu lại tỏ như chẳng hề nghe thấy gì, sau đó tiếng kêu gào càng lớn hơn, anh vừa mới dồn lực thêm, làm cánh tay của tên này kêu rắc một cái, bị trật khớp luôn rồi.
Ngay tức khắc, người đàn ông ở bên phải nhanh tay giơ một chiếc ghế lên đập về phía anh. Lục Kiêu nghiêng người né tránh, nhưng không biết gã kia móc đâu ra một con dao găm.
Gã hung ác gầm lên: “Đồ không biết điều, mày chết chắc rồi!”
Vừa dứt lời, gã ta lập tức lao tới.
Lục Kiêu là bậc thầy cận chiến, khi tên kia vừa xông tới, anh nghiêng người né tránh mũi dao, sau đó nhân cơ hội khống chế cánh tay của gã ta, chân anh đá mạnh vào sau đầu gối của gã.
Gã đó bỗng hét lên, đau đớn khuyu dưới đất, ôm lấy cái chân bị gãy kia, mặt nhăn nhúm, gào thét thảm thiết.
Càng đừng nói tới những người khác, có vài kẻ thấy Lục Kiêu khó đối phó liếc nhìn nhau rồi dứt khoát xông lên.
Nhưng bọn chúng nhiều người thì đã sao, Lục Kiêu xuất thân là bộ đội đặc chủng, nói về sức lực thì khỏi bàn, những người này căn bản không phải là đối thủ của anh.
Hai gã xông tới đánh giáp công với anh từ phía trước và phía sau, anh trực tiếp túm cổ của hai gã đó rồi đập mạnh đầu bọn chúng vào nhau khiến chúng choáng váng đầu óc, sau đó quăng đi thật mạnh, chớp mắt chỉ
còn lại hai gã đàn ông.
Anh bẻ khớp cổ và cổ tay.
Dáng vẻ lạnh lùng, vô cảm kia khiến hai tên còn lại nổi sởn gai ốc, vội quay người định chạy vào trong.
Lục Kiêu túm lấy cổ áo của một tên ấn lên tường, sau đó giáng một cú đấm vào bụng gã khiến gã ta suýt nôn hết
gan mật ra.
Tên cuối cùng cầm một cái đĩa vỡ chui tọt xuống gầm bàn, sợ hãi nhìn anh: “Đừng... đừng tới đây...”
Lục Kiêu đi sang trái thì gã ta trốn sang phải, Lục Kiêu đi qua bên phải thì gã lại chạy sang trái. Cuối cùng Lục Kiêu mất kiên nhẫn, anh chống tay xuống bàn, chỉ trong chớp mắt cả cơ thể đã vọt lên, nhảy từ đầu bên
này sang tới đầu bên kia chiếc bàn.
“Uỳnh!”
Anh giơ chân đá tên kia bay ra xa vài mét, đập mạnh vào vách tường rồi rơi xuống.
Chỉ chốc lát, khung cảnh trong căn phòng đã trở nên lộn xộn, ngoại trừ hai người phụ nữ đang run rẩy trốn ở trong góc, những người đàn ông khác đều nằm rên rỉ trên mặt đất.
Lục Kiêu lạnh lùng nhìn một lượt rồi bỏ lại một câu: “Ai dám chạy ra ngoài một bước, tôi sẽ đánh gãy chân kẻ đó!”
Dứt lời, anh mới mở cửa rời đi.
Mà khách khứa ở bên ngoài đều đã chạy đi hết sạch, cánh cửa thủy tinh bị vỡ, gió thổi vù vù vào trong.
Lục Kiêu nhìn cô gái ở cửa, anh lập tức sửng sốt.