Ôn Huyền quay đầu nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, lông mày khẽ nhíu lại, dở khóc dở cười lẩm bẩm: “Có thể kiềm chế con dã thú trong người vào thời điểm quan trọng nhất mới là người đàn ông tốt.” Cô biết bản thân mình rất gợi cảm.
Cái danh ngôi sao hàng đầu đâu thể nói chơi? Cô không tin anh không nhìn cô một chút nào.
Lục Kiêu đang cúi đầu cắn bánh bao với tốc độ ăn cực kỳ nhanh thì đột nhiên cảm thấy trước mắt như tối sầm lại.
Cô ngồi xuống trước mặt anh.
Lục Kiêu dùng động tác lại, sau đó tiếp tục ăn bánh bao mà chẳng buồn ngước mắt lên.
Bên cạnh Ôn Huyền là một chiếc ghế trống, Trát Tây ra ngoài rồi, đối diện cô là Lục Kiêu, còn có cả Tang Niên.
Lúc này, Tang Niên làm gì còn vẻ hung hăng như trước đó.
Cậu ngượng ngùng đẩy đĩa bánh bao hấp sang, tay kia gãi đầu, đỏ mặt nói: “Buổi...
buổi tối chỉ ăn một bát canh thịt dê chắc không đủ no đầu, bữa trưa cô cũng đâu có ăn, cô...
cô ăn chút bánh bao đi, bác gái vừa mới hấp đó, ngon lắm.” Quả nhiên, khi biết cô là ngôi sao Ôn Huyền mà mình vẫn luôn yêu thích, thái độ của cậu cũng thay đổi hẳn, không còn đối xử với cô như trước nữa.
Trước mặt Ôn Huyền là một bát canh thịt dê, mùi thơm ngào ngạt.
Bên trong là một nửa miếng xương đùi của con cừu nhỏ, vài miếng thịt và một ít rau mùi cùng hành lá được rắc lên trên, mùi hương xông vào mũi, thật sự rất thơm, nó làm cho người ta muốn ăn ngay lập tức.
Có điều là một ngôi sao, từ trước đến nay cô luôn phải kiểm soát chế độ ăn uống của mình một cách nghiêm khắc.
Vì thế cô trực tiếp cầm cái bánh bao lên cắn một miếng thật lớn rồi cúi đầu húp ừng ực vài ngụm canh.
Cảm giác lúc nuốt xuống thoải mái như muốn bay lên.
Lục Kiêu: “...”
Tang Niên: “...”
Đây là người con gái lúc nãy đã nói là cho dù có chết đói cũng không ăn cơm của bọn họ sao? Thầy cô ăn ngon miệng như vậy, Tang Niên không khỏi ngỡ ngàng, vội vàng nói: “Tôi...
Tôi lấy cho cô thêm cái bánh bao thịt nữa nhé!” Nói xong, cậu ta lập tức đứng dậy.
“Ngồi xuống.” Lục Kiêu cắt ngang hành động của cậu ta.
Anh lạnh lùng giương mắt lên nhìn cậu ta: “Cô ta không có tay à? Muốn ăn thì không biết tự mình lấy hay sao?” Nghe thấy những lời này ấy, Ôn Huyền không vui cho lắm, cô dứt khoát nuốt nửa cái bánh bao, nửa bát canh xuống để lót dạ.
Cô lấy khăn giấy lau miệng một cách duyên dáng, sau đó cười nói với Tang Niên: “Không cần đầu cậu đẹp trai, tôi ăn không nổi nữa rồi, bánh bao là món ăn ưa thích lúc nhỏ của tôi.” Vừa nghe cô gọi mình là cậu đẹp trai, gương mặt của Tang Niên lập tức đỏ lên như cái đít khỉ Chưa từng được ai gọi như vậy, cậu ta hơi lâng lâng, ấp úng nói: “Ồ, thế sao? Vậy bây giờ cô không thích ăn bánh bao nữa à?” Ôn Huyền nhìn khuôn mặt lạnh lùng và dáng vẻ nghiêm túc của đại Đội trưởng Lục, khóe môi hơi cong lên, nắm trong tay cái bánh bao vừa trắng vừa mềm, từ tốn nói: “Bây giờ lớn rồi, tôi thích chơi hơn.”
“Phụt!”
Chàng trai đang dài cổ nghe lén ở bàn bên lập tức phun ra một ngụm nước.
Tang Niên: “...”
Chơi?
Cậu ta còn nhỏ, suy nghĩ còn đơn thuần nên vẫn muốn hỏi lại: “À, chơi, chơi vui...” không? Không đợi cậu ta hỏi nốt chữ cuối, Lục Kiêu đập mạnh đũa xuống bàn, lớn tiếng nói: “Ăn xong hết rồi đúng không! Còn không mau cút đi!”