cô gái này giống Ôn Huyền quá, sao lại giống ngôi sao Ôn Huyền đến thế chứ!” “Vãi, đừng nói chứ, giống thật đấy!”
“Không phải là cô ấy thật đấy chứ...” “Không, không thể nào.
Có khi bây giờ người ta đang đi thảm đỏ ấy, làm sao có thể xuất hiện ở nơi khỉ ho cò gáy như thế này được!” Trong lúc mọi người đang xì xào bàn tán cực kỳ sôi nổi, chỉ thiếu điều xông lên vây quanh cô để hỏi đến cùng thì một âm thanh bỗng vang lên.
“Tất cả yên lặng!” 19 Đại Đội trưởng Lục ra lệnh một tiếng, không khí trong nhà ăn bỗng lặng ngắt như tờ.
Lục Kiêu bưng khay, quay người lại nói với giọng lạnh lùng nghiêm nghị: “Ăn xong hết rồi à, ăn xong thì mau chóng giải tán đi!” Vốn dĩ bọn họ đến trước, cũng ăn sắp xong rồi, nhưng lúc này mọi người đều yên lặng cúi đầu và cơm liên tục, chỉ sợ đội trưởng bắt bọn họ cuốn xéo khỏi đây.
Thấy thế, Ôn Huyền liếc mắt nhìn Lục Kiêu đang đi lấy cơm, khóe môi hơi cong lên, cười khẽ.
Cô bước lên hai bước, đỡ lấy Trát Tây vẫn đang ngã dưới đất dậy, dịu dàng hỏi: “Em không sao chứ?” Á ááá!
Trát Tây cảm thấy mình sắp chết mất rồi.
Không đợi cô đỡ dậy, cậu ta đã vội vã bò lên, chân tay lúng túng, cả người luống cuống, mặt đỏ tía tai nói lắp bắp nói: “Em...
em...
em không sao.” Cậu ta đang nằm mơ ư, trước khi ăn cơm còn nhìn thấy cô trên tivi, còn vui sướng gọi người ta là vợ, vậy mà bây giờ cô lại xuất hiện ngay trước mắt cậu ta!
Trát Tây thật sự cảm thấy như bản thân như đang bị ảo giác.
“Em...
em đang nằm mơ đúng không? Chị thật sự là Ôn...
Ôn Huyền ạ?” Nói rồi cậu lấy tay véo má mình một cái.
Ôn Huyền bỗng bật cười, dáng vẻ xinh đẹp rực rỡ ập vào mắt Trát Tây khiến cậu không đứng vững nổi.
Cô không phủ nhận, cũng không khẳng định.
“Trát Tây, cậu ăn xong rồi à? Sân ngoài kia chưa quét đầu, ra ngoài quét sân đi!”
Lục Kiêu lạnh lùng nói.
“Không, đại ca, hôm...
hôm nay không phải là em trực nhật ạ...” “Là cậu!” Toàn thể đội viên trong nhà ăn đều đồng thanh hô lên! Hơn nữa còn chêm thêm một câu: “Mau chóng đi đi, hôm nay đến lượt cậu trực nhật đấy!” Cô gái xinh đẹp này tự mình đỡ cậu, còn cười với cậu nữa! Sự đố kỵ khiến cho thái độ của bọn họ hoàn toàn thay đổi! Trát Tây: “...” Vì thế cậu đành chịu ấm ức, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn, không cam lòng đi ra ngoài.
Ôn Huyền cười, khẽ vẫy tay với mọi người trong nhà ăn, ngọt ngào chào hỏi: “Chào mọi người!” “Xin chào, xin chào.” Một đám thanh niên tranh nhau nói.
Nhưng Lục Kiêu vừa mới quay đầu lại một cái, chớp mắt bọn họ đã ngồi ngay ngắn, đồng loạt ăn cơm, cho dù khay cơm của họ đã bị vét sạch từ lâu.
Ôn Huyền cầm lấy một cái khay, thong dong đi tới chỗ quầy lấy thức ăn.
“Ôi chà, cô gái à, cuối cùng thì cô cũng xuống rồi.
Hôm nay hầm canh thịt dê, tôi múc cho cô một bát để bồi bổ cơ thể nhé.” Người phụ nữ lúc trước đang bận rộn làm việc bên trong nói với cô.
“Cháu cảm ơn cô ạ.” Ôn Huyền thay đổi thái độ khi trước, cười nói với bà ấy.
Thực ra không phải là cô không tức giận, mà vì cô biết người mà cô nên thực sự tức giận là ai.
Những người khác vô tội, nói không chừng có người trong số họ còn là người hâm mộ của cô.
Ngoài ra, đây là nơi công cộng, đứng trước nơi công cộng, cô sẽ luôn giữ dáng vẻ tươi cười ngọt ngào.
Thấy người phụ nữ kia đi vào trong phòng bếp múc canh, bấy giờ Ôn Huyền mới dần dần thôi không cười nữa.
Cô liếc mắt qua nhìn dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, đứng đắn trang nghiêm của đại Đội trưởng Lục, giễu cợt nói: “Giả vờ đứng đắn cái gì? Lúc cởi quần áo của tôi có thấy anh do dự tí nào đâu.” Lục Kiêu khẽ cau mày lại: “Cô...” “Cô cái gì mà cô, sao nào, nhìn thấy hết rồi chứ gì, của tôi rất lớn đúng không?”
Lục Kiêu: “...”