Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Trêu Chọc Vào Lòng Anh - Chương 44




Editor: Kẹo Mạch Nha

Lục Mộ Trầm làm mì Ý (*), Tống Nhiễm sẽ không làm cùng, thấy Lục Mộ Trầm lấy hành tây và cà chua từ trong tủ lạnh ra, vội đi lên hỏi: "Mấy thứ này vậy anh muốn làm món gì thế?"

(*) Thực ra nguyên văn không phải mì Ý mà "mặt ý" lúc edit không hiểu nên edit bừa đến lúc edit xuống phía dưới hiểu nghĩa thì có cảm giác nói không nên lời.

Lục Mộ Trầm bỏ hành tây vào bồn rửa rau, nói: "Làm thức ăn, rửa sạch sẽ rồi thái nhỏ là được."

"Cái này để em!" Tống Nhiễm đang lo mình không có việc gì làm, lập tức xung phong nhận việc mà đến bên cạnh Lục Mộ Trầm, bá chiếm cái bồn rửa rau, thuận tiện còn chỉ nồi nước bên cạnh: "Còn anh phụ trách nấu mì là được rồi."

Nói xong, liền bắt đầu rửa cà chua.

Lục Mộ Trầm cũng không ngăn cản cô, hai người phân công hợp tác, không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò cô cẩn thận đừng để cắt vào ngón tay.

Ngữ khí Tống Nhiễm kiêu ngạo: "Đừng có mà nói đùa, kĩ thuật dùng dao của em đã đến cấp bậc của đại sư rồi đấy."

Từ bé Tống Nhiễm đã phải nấu đồ ăn, kĩ thuật dùng dao cũng rất tốt, chưa đầy một lát, đã thái nhỏ cả cà chua và hành tây, chỉnh tề mà để vào cái đĩa, còn nhanh nhẹn rửa sạch sẽ dao thớt.

Lục Mộ Trầm đã luộc mì xong, vớt ra ở để trong chậu, đổ chút dầu ăn vào rồi khuấy mấy cái, sau đó đặt bên cạnh.

Trong tủ lạnh có chút thịt nạc, là dì Lâm chuẩn bị để trưa mai giữa trưa làm thịt viên, Lục Mộ Trầm lấy ra một chút.

Tống Nhiễm không có việc gì làm, lại đi đến bên người Lục Mộ Trầm, thấy anh thả vào trong nồi một thứ màu vàng, cô chưa thấy qua, không khỏi tò mò: "Đây là thứ gì vậy?"

"Mỡ vàng."

Tống Nhiễm chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào trong nồi.

Mỡ vàng, cô có nghe qua, nhưng vô dụng, trong nhà dùng dầu hạt cải.

Lục Mộ Trầm làm nước sốt, Tống Nhiễm nhàn đến nhàm chán, liền ở trong phòng bếp chơi nhảy ô vuông.

Phòng bếp rộng, cô có thể từ đầu bên này nhảy sang đầu bên kia, lại từ đầu bên kia nhảy sang đầu bên này, một người chơi vui vẻ vô cùng, toàn bộ phòng bếp đều tiếng cười thanh thúy của cô.

Lục Mộ Trầm nghiêng đầu nhìn cô, đúng lúc Tống Nhiễm ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của anh, nhếch miệng cười rộ lên: "Nhìn cái gì thế?"

Khóe miệng Lục Mộ Trầm hơi cong lên, cười dịu dàng đáp lại cô.

Trong phòng bếp, anh làm bữa khuya, cô ở phía sau anh vui vẻ làm ầm ĩ.

Trong nồi có tiếng dầu mỡ bắn, bên tai lại nghe thấy tiếng cười thanh thúy của cô.

Bình bình đạm đạm, lại có thể đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất của đáy lòng.

Thế cho nên, rất nhiều năm sau, có người hỏi Lục Mộ Trầm, vì sao lại thích Tống Nhiễm như vậy, anh khẽ cười một cái, liền đáp: Bởi vì cô ấy có thể thời thời khắc khắc mà làm cho tôi cảm thấy hóa ra cuộc sống lại tốt đẹp ấm áp đến như thế.

Tống Nhiễm nhảy ô vuông một lát, mệt mỏi, vui vẻ mà nhảy đến trước mặt Lục Mộ Trầm trước, từ bên cạnh ôm eo anh, ngửa đầu cười khanh khách nhìn anh: "Khi nào mới có thể ăn vậy?"

"Nhanh thôi." Lục Mộ Trầm trả lời cô.

Tống Nhiễm nhếch miệng cười, kéo cánh tay Lục Mộ Trầm, rũ đầu, ở trước mặt anh tiếp tục nhảy ô vuông, dép lê trên mặt đất vang lên tiếng bạch bạch. Tâm trạng của cô rất tốt, cơ, thể tung tăng nhảy nhót, miệng vui vẻ mà hát.

Váy ngủ tương đối rộng, động tác nhảy tới nhảy lui của cô, làm cổ áo bị hở ra một chút.

Vóc dáng Lục Mộ Trầm cao, rũ mắt xuống, tầm mắt liền dừng trước cổ áo ngủ của Tống Nhiễm.

Đột nhiên da thịt tuyết trắng xuất hiện trước mắt anh, bỗng dưng hô hấp của anh căng thẳng, phản xạ có điều kiện, lập tức dời tầm mắt.

Nhưng mà Tống Nhiễm vẫn chưa phát hiện ra có gì khác thường, cô vẫn như cũ vui vẻ mà nhảy ô vuông.

Cơ thể tung tăng nhảy nhót, làm cho hô hấp của Lục Mộ Trầm có chút dồn dập.

Đến lần thứ ba thì Lục Mộ Trầm không nhịn được, lúc tầm mắt nhìn đến người Tống Nhiễm, cưới cùng anh không chịu nổi, nắm chặt tay cô.

Tống Nhiễm đột nhiên bị giữ chặt, ngây người, ngẩng đầu lên, vẻ mặt không hiểu gì nhìn anh: "Làm sao vậy?"

Ánh mắt Lục Mộ Trầm sâu thẳm mà nhìn chằm chằm cô. Tống Nhiễm cảm thấy có chút kỳ quái, nâng tay phải lên, quơ quơ trước mặt anh: "Anh không sao chứ?"

Vừa dứt lời, bỗng nhiên Lục Mộ Trầm cầm tay, tiếng nói trầm thấp, kêu cô: "Tống Nhiễm."

Tống Nhiễm chớp chớp mắt: "Hả? Làm sao vậy?"

Lục Mộ Trầm nhìn chằm chằm cô, trầm mặc một lát. Hầu kết hơi lăn lộn, rốt cuộc cũng khàn khàn mở miệng: "Em đi lên tầng trước đi... Ừm... Mặc nội y vào."

"..." Cả người Tống Nhiễm chấn động, bỗng dưng trợn tròn mắt.

Lục Mộ Trầm giơ tay vuốt thái dương, có chút xấu hổ, lại bổ sung thêm một câu: "Đã thấy."

Tống Nhiễm: "...???"

Vài giây sau, mặt Tống Nhiễm đỏ bừng, che ngực lại, vừa kêu to một tiếng "biến thái", vừa chạy như bay mà lao ra khỏi phòng bếp.

Có ai tắm rửa xong còn mặc nội y chứ?!

Lục Mộ Trầm đáng ghét!

Thấy thì thôi, vì sao lại nói cho cô?!

Vì sao không giả vờ cái gì cũng không biết??

Thật sự làm cô xấu hổ muốn chết đi được!

Sau khi Tống Nhiễm chạy lên tầng, khóa cửa phòng lại, không đi ra nữa.

Lục Mộ Trầm nấu mì, mang lên cho cô, cô nằm trên giường ảo não lăn lộn, không chịu đi ra.

Lục Mộ Trầm đứng trước cửa, dở khóc dở cười mà an ủi: "Em đừng xấu hổ, mau ra đây, chút nữa mì lạnh, thì không ăn được."

"Em không ăn, anh tự ăn đi." Tống Nhiễm đầu mông đều ở trong chăn, giọng rầu rĩ. Bây giờ bảo cô đi ra ngoài đối mặt Lục Mộ Trầm, cô sợ mặt mình nóng như bị thiêu luôn ấy chứ.

Nghĩ đến Lục Mộ Trầm nhìn cô... Cô vô thức cắn chặt góc chăn, tim đập thình thịch rất nhanh.

Lúc này Lục Mộ Trầm mới phát hiện Tống Nhiễm xấu hổ thật, vội nói dối để hoà giải: "Kì thật vừa nãy anh lừa em thôi, thật ra anh không phát hiện ra cái gì cả."

Trong lòng Tống Nhiễm hừ hừ: Người này, coi như cô là đứa trẻ con ba tuổi mà lừa hả?

"Lục Mộ Trầm anh thật đáng ghét! Em ngủ! Đừng quấy rầy em!" Tống Nhiễm xấu hổ buồn bực mà rống với anh một câu.

"..."

Lục Mộ Trầm lại tiếp tục đứng trước cửa đợi một lát, bên trong không nửa điểm động tĩnh, càng đừng hy vọng Tống Nhiễm sẽ đi ra, dứt khoát mang xuống tầng để lên bàn ăn, hai phần mì Ý, cuối cùng lại là một mình anh ăn.

Ban đêm, Lục Mộ Trầm nằm thẳng ở trên giường, hai tay gối sau đầu. Anh lại nghĩ đến một thoáng vừa nãy nhìn thấy một màn cảnh xuân trong phòng bếp, đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh nhìn trần nhà, khóe miệng không tự giác mà hơi cong lên.

Buổi tối hôm nay, từ xưa tới nay anh chưa từng có mộng đẹp.

____________________________

Ngày hôm sau, mẹ Lục về lúc sáng sớm, lúc trở về, hai đứa nhỏ đều còn chưa dậy, bà chuẩn bị một chút, đi đến phòng bếp làm bữa sáng.

Vừa mới làm xong bữa sáng mang đến phòng ăn, Lục Mộ Trầm từ trên tầng đi xuống.

Mẹ Lục quay đầu lại, thấy con trai, lập tức hỏi: "Nhiễm Nhiễm đâu? Con mau gọi Nhiễm Nhiễm đi xuống ăn bữa sáng."

Lục Mộ Trầm "vâng" một tiếng, quay đầu lại chạy lên tầng.

Nhưng mà, anh không xác định Nhiễm Nhiễm có thể phản ứng với anh hay không. Cuối cung đêm qua, bữa khuya cô cũng không ăn.

Lên trên tầng, đi đến trước cửa Tống Nhiễm, anh giơ tay, nhẹ giọng gõ cửa: "Nhiễm Nhiễm, đi xuống ăn cơm." Gõ cửa xong, ở một bên đứng một lát, không xác định được Tống Nhiễm có phản ứng lại anh hay không.

Đợi một lát, trong phòng không có động tĩnh,anh nâng tay lên, đang chuẩn bị gõ cửa lần thứ hai, bỗng nhiên cửa phòng mở ra.

Tống Nhiễm đứng ở bên trong, áo thun trắng, quần jean màu xanh nhạt, rất có tinh thần mà buộc tóc ra đằng sau.

Thấy Lục Mộ Trầm, miệng hơi nhấp: "Làm gì mà gõ cửa."

Lục Mộ Trầm sợ cô còn tức giận, vội cầm tay cô, rất cẩn thận thử thăm dò thấp giọng hỏi một câu: "Còn tức giận à?"

Tống Nhiễm lắc đầu: "Làm sao mà tức giận."

Vốn dĩ cô không tức giận, cô chỉ là có chút xấu hổ, dù sao cũng là mình...

Nghĩ xong, mặt cô có chút nóng lên, nâng mắt, giọng rất nhỏ hỏi Lục Mộ Trầm: "Hôm qua anh... Thật sự thấy sao?"

Lục Mộ Trầm hơi nhướng mày: "Lời nói thật à?"

"Đương nhiên."

Lục Mộ Trầm giơ tay vuốt thái dương, gật đầu, thấp giọng "ừ" một tiếng.

Tống Nhiễm: "..."

Qua một lúc.

Tống Nhiễm vẫn không nhịn được thập phần thẹn thùng hỏi Lục Mộ Trầm một câu: "Vậy... Có phải là... Có chút bé hay không?"

Lục Mộ Trầm hơi ngốc, lúc ghé mắt nhìn về phía Tống Nhiễm, đuôi lông mày hơi hơi nhướng lên, trong mắt hiện lên vài phần ý cười: "Muốn nghe nói thật sao?"

Tống Nhiễm gấp gáp không ngừng gật đầu: "Đương nhiên."

Lục Mộ Trầm nhìn cô, buồn cười, thấp giọng nói: "Ừm, đại khái... Là có chút."

"..." Tiếng Lục Mộ Trầm vừa dứt, hai mắt Tống Nhiễm lập tức trợn tròn.

"Không có việc gì, bé anh cũng thích, em như thế nào anh đều thích." Lục Mộ Trầm thấy thế, buồn cười mà sờ sờ đầu Tống Nhiễm, ôn nhu an ủi cô.

Tống Nhiễm bĩu môi: "Ngoài miệng anh nói vậy thôi."

Nghe nói nam sinh đều thích con gái ngực to.

Nói xong, lại nhỏ giọng nói thầm câu: "Chắc là nó sẽ còn lớn lên..."

Lục Mộ Trầm nghe thế, con ngươi đen nhánh nhiễm vài phần ý cười.

Tống Nhiễm có chút thẹn thùng, ra vẻ bình tĩnh: "Anh...Anh cười cái gì? Em... Nói không đúng sao?"

Ý cười trong mắt Lục Mộ Trầm càng sâu, không trả lời.

Tống Nhiễm thấy anh không trả lời, có chút buồn bực, giống như không tán đồng với cô. Cô trừng anh một cái, đẩy anh ra, tự mình chạy xuống tầng.

Lục Mộ Trầm nhìn bóng lưng Tống Nhiễm, khóe miệng hơi cong lên.

Đương nhiên... Là sẽ lớn lên rồi.

_________________________________

Tống Nhiễm ở trong nhà Lục Mộ Trầm ở năm ngày.

Năm ngày sau, kì thi cuối kì kết thúc.

Tống Nhiễm từ trường thi đi ra, Lục Mộ Trầm đã ở bên ngoài chờ cô. Cơ thể tùy ý mà dựa vào cột hành lang, bộ dáng rất nhàn nhã tự tại.

Tống Nhiễm giật mình, chạy đến: "Sao anh lại nộp bài thi sớm thế?"

Lục Mộ Trầm hơi nhướng mày: "40 phút thì đã làm xong rồi."

Tống Nhiễm líu lưỡi, thật muốn mở đầu người này ra nhìn xem bên trong chứa cái gì, sao lại thông minh như vậy?

Thi xong, các lớp mở cuộc họp, hai người đi lên tầng, Lục Mộ Trầm thuận miệng hỏi câu: "Thi có được không?"

Tống Nhiễm lắc đầu: "Không biết." Thật sự không nắm chắc, không biết mình làm đúng hay là sai.

"Thi rồi thì đừng suy nghĩ, tận lực là được."

Tống Nhiễm gật đầu: "Em cũng nghĩ như vậy."

Lục Mộ Trầm đưa Tống Nhiễm đến trước cửa phòng học, nói: "Chút nữa anh sẽ đón em."

Tống Nhiễm "Ừm" một tiếng, quay đầu đi vào trong phòng học.

Đi đến cửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nói với Lục Mộ Trầm: "Hôm nay em về nhà."

Bỗng nhiên Lục Mộ Trầm cứng người: "Nhanh như vậy?"

Tống Nhiễm gật gật đầu: "Đã thi xong rồi, hơn nữa ngày mai bố em về, em phải về trước để quét dọn nhà cửa."

Lục Mộ Trầm không nói chuyện, giống như có chút luyến tiếc.

Tống Nhiễm tiến lên, lặng lẽ kéo tay anh: "Anh làm sao vậy?"

"Lại ở một đêm đi, ngày mai rồi về, ngày mai anh và em cùng đi đón bác trai về nhà."

Tống Nhiễm: "Nhưng em phải về trước để dọn dẹp."

Nhiều ngày không về nhà như vậy, khẳng định trong nhà khẳng định đã có bụi rồi. Vốn dĩ đồ dùng trong nhà rất cũ, nếu mà bẩn bẩn, lúc ở thật sự không quá thoải mái.

"Ngày mai bọn mình về sớm một chút, anh giúp em dọn dẹp, dọn xong thì đi đón bố em." Lục Mộ Trầm nói.

Tống Nhiễm chớp chớp mắt, nhìn anh, bỗng nhiên giống như hồ ly híp mắt cười rộ lên, đi đến trước mắt anh: "Anh luyến tiếc em đấy à?"

Lục Mộ Trầm gật đầu, hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy."

Tống Nhiễm càng vui vẻ mà cười: "Vậy được, nể tình anh luyến tiếc em như vậy, em liền ở lại một đêm nữa."

Nói xong, giơ tay chọc chọc vai anh: "Nhưng anh không được khi dễ (1) em đấy."

(1) Khi dễ: "Khi" gốc Hán Việt nghĩa là lừa dối, bắt nạt, nghĩa rộng là coi thường. VD: "khi quân", "khinh khi".

"Khi dễ" vốn là "khinh dể" (từ cổ), nhưng do "khi" và "khinh" gần âm, gần nghĩa nên dùng lẫn. Hiện nay tồn tại cả 3 từ "khi dễ", "khinh dễ", "khinh dể" đều chung nguồn gốc.

Lục Mộ Trầm nhướng mày: "Sao anh có thể khi dễ em chứ?"

Tống Nhiễm nhớ tới lần trước nháo đến nỗi hại Lục Mộ Trầm phải tắm nước lạnh, ha ha cười rộ lên, quay đầu vui vẻ đi vào trong phòng học.

Trong phòng học cãi cọ ồn ào, cô giáo còn chưa đến, các bạn học tụm ba tụm năm tụ vào một chỗ nói chuyện.

Tống Nhiễm không quá muốn nói chuyện, ngồi ở chỗ của mình, lấy điện thoại ra chơi.

Vừa nãy mới thi, điện thoại phải tắt nguồn.

Cô bật nguồn, vừa mới vào chủ giao diện, liền thấy mấy cuộc gọi nhỡ tin nhắn nhắc nhở.

Là giám đốc quán bar gọi đến.

Tống Nhiễm ngây cả người, lập tức cho hắn trở về một cái.

Điện được một lúc, đầu bên kia sốt ruột mà nói: "Nhiễm Nhiễm, lâu rồi cháu (2) không có đến là có chuyện gì thế? Khách bên này mỗi ngày tìm cháu đấy!"

(2) Tớ nghĩ là giám đốc quán bar đứng tuổi nên để xưng hô là "cháu"

Tống Nhiễm là có đã lâu không đi hát ở quán bar, cô có chút ngượng ngùng, nói: "Gần đây cháu có việc bận, cho nên..."

"Cháu không vội! Chạy nhanh đến đây đi, nếu là ngại tiền ít, chúng ta cũng có thể thương lượng sau." Tống Nhiễm xem như là trụ cột của M.TO, rất nhiều khách đến vì cô, thời gian trước cô không đi, số khách đến quán bar giảm đi một nửa, làm giám đốc lo lắng.

Tạm thời Tống Nhiễm có tiền dùng, nhưng mà vừa nghe thêm tiền, hai mắt lập tức sáng lên: "Thật... Thật sao?"

"Thật chứ! Như vậy đi, hai ngày tới cháu tìm thời gian đến đây, vấn đề về tiền thì thương lượng sau."

Tống Nhiễm nghe thấy có thể thêm tiền, tinh thần lập tức tỉnh táo, nói: "Vậy được, buổi tối ngày mai cháu sẽ đến."

Dù sao bây giờ cũng thi xong rồi, càng có thể kiếm nhiều tiền, đương nhiên là cô vui rồi.

"Ừ ừ ừ, vậy cháu đến đây sớm một chút!"

"Cháu biết rồi."

Tắt điện thoại, Lưu Linh ngồi bên cạnh thò lại gần: "Cậu còn muốn đi quán bar à?"

Tống Nhiễm gật gật đầu: "Giám đốc nói sẽ tăng thêm tiền cho tớ."

Lưu Linh vẫn luôn không quá tán thành việc Tống Nhiễm đi quán bar, nhỏ giọng nói: "Chỗ đó lung tung rối loạn, tốt nhất là cậu đừng đi."

"Nhưng mà kiếm tiền nhiều nha."

"Ta cũng biết, nhưng tớ cảm thấy chỗ đó không an toàn."

"Cũng tốt mà, dù sao tớ hát xong liền đi, lại không uống rượu, không có gì."

Lưu Linh nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Lục Mộ Trầm biết chưa?"

Tống Nhiễm lắc đầu: "Chưa nói cho anh ấy."

Nói xong, lại nhắc nhở Lưu Linh: "Nhưng ngàn vạn cậu đừng nói cho anh ấy, tớ sợ anh ấy lo lắng."

Lưu Linh bất đắc dĩ: "Cậu sợ cậu ấy lo lắng, sao không sợ cậu ấy tức giận?"

Lời này của Lưu Linh giống như đâm vào lòng Tống Nhiễm, cơ thể hơi cứng đờ.

Cô cũng có chút lo lắng Lục Mộ Trầm tức giận, cho nên không dám nói cho anh.

Rốt cuộc, ở trong mắt đại đa số người, quán bar là cái nơi không đứng đắn gì cho cam.

Cô sợ Lục Mộ Trầm phát hiện, cũng sợ bố mẹ anh phát hiện, sẽ không thích cô.

____________________________

Tác giả có lời muốn nói: Tới, đã muộn nửa giờ ( che mặt)

Nhiễm Nhiễm ( mặt đứng đắn): Chắc là nó còn có thể lớn lên.

Lục Mộ Trầm: Ừ, khả năng đều dựa vào anh.