Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Trêu Chọc Vào Lòng Anh - Chương 43




Editor: Kẹo Mạch Nha

Tống Nhiễm ngồi trên đùi Lục Mộ Trầm, cúi đầu, đôi môi mềm mại mà dán lên môi Lục Mộ Trầm, hôn một cái, lại tách ra, nhìn Lục Mộ Trầm, cười khanh khách.

Cơ thể Tống Nhiễm rất mềm, môi càng mềm hơn. Có lẽ là bởi vì ngồi trên đùi mình, Lục Mộ Trầm chỉ cảm thấy các cảm giác trên người mình đều bị phóng đại vô số lần.

Ánh mắt anh rất sâu mà nhìn cô, đôi mắt có chút đỏ.

Theo bản năng, anh nâng tay phải lên, ôm chặt eo Tống Nhiễm, cúi đầu, liền hôn xuống.

Không giống Tống Nhiễm đơn thuần hôn một cái, anh hôn triền miên, lực đạo trên môi không nặng lại cũng không nhẹ.

Tống Nhiễm trợn tròn mắt, cô rất thích nhìn Lục Mộ Trầm lúc hôn mình, thấy anh nhắm mắt lại, hôn đến nhập thần, cô chớp chớp mắt, trong mắt sáng lấp lánh, bỗng nhiên hiện lên một tia giảo hoạt ý cười.

Giống như trò đùa dai, đột nhiên cô vươn đầu lưỡi, nghịch ngợm mà liếm môi Lục Mộ Trầm một cái.

Mềm mại ướt át, trong nháy mắt khi đầu lưỡi vươn ra, Lục Mộ Trầm chỉ cảm thấy đột nhiên cả người giống như bị điện giật, cơ, thể trong nháy mắt cứng đờ.

Sâu trong cơ thể, đột nhiên có cảm giác xa lạ không kịp phòng bị mà xuất hiện, anh mơ hồ cảm thấy cơ thể mình không thích hợp.

Sắc mặt Lục Mộ Trầm chợt biến đổi, trong mắt hiện lên vài phần hoảng loạn, phản xạ có điều kiện, đỡ vai Tống Nhiễm, đột nhiên đẩy cô ra, sau đó đột nhiên đứng lên.

Nguyên bản còn đang hôn triền miên, đột nhiên bỏ dở.

Tống Nhiễm ngẩn người, kinh ngạc mà nhìn anh: "Anh..."

Lời còn chưa nói hết, đã bị Lục Mộ Trầm đè vai lại, xoay người cô lại, để cô đưa lưng về phía anh.

Tống Nhiễm thất thần, vô thức muốn quay đầu lại: "Anh làm gì vậy?"

"Đừng quay đầu lại!" Lục Mộ Trầm đột nhiên giữ chặt cô lại, sau đó trực tiếp đẩy cô đi đến hướng cửa.

Tống Nhiễm bị đẩy ra đến cửa, vẫn không nhịn được quay đầu lại, cười khanh khách nhìn anh, chớp chớp mắt, hỏi: "Hôm nay không phụ đạo sao?"

Lục Mộ Trầm theo bản năng mà bên cạnh hạ thân (?), sắc mặt khó coi mà "ừ" một tiếng, sau đó phanh một tiếng nhanh chóng đóng cửa lại.

Khóa cửa lại, anh vô thức nhìn hạ thân mình một cái, chỉ một thoáng, gân xanh bên thái dương nhảy lên không ngừng.

Trong lòng buồn bực.

Cô gái Tống Nhiễm này, quả thực chính là yêu tinh!

Lục Mộ Trầm quay người lại, nhanh chóng đi đến phòng tắm.

Tống Nhiễm bị nhốt ở bên ngoài, bỗng nhiên nghe thấy bên trong vang lên tiếng nước chảy, nhớ tới bộ dáng nghẹn khuất của Lục Mộ Trầm, cô không nhịn được, che miệng nở nụ cười.

Vừa nãy cô cố ý, kêu Lục Mộ Trầm "Điều, diễn" cô (?), cuối cùng cô cũng có thể hòa nhau một ván.

Tống Nhiễm đánh bại Lục Mộ Trầm, tâm trạng rất vui vẻ, chậm rì rì đi về phòng.

Trong phòng có một phòng tắm, phòng tắm rộng rãi sáng sủa, rất đẹp.

Tống Nhiễm lấy váy ngủ từ trong ngăn tủ ra, tâm trạng rất tốt, vừa hát vừa đi vào phòng tắm.

Đèn phòng tắm rất sáng, có bồn tắm lớn màu trắng, Tống Nhiễm chưa từng tắm bằng bồn tắm, không nhịn được xả đầy nước vào bồn tắm.

Cởi quần áo ra, thân hình cô thon dài, tỉ lệ cơ thể vô cùng hoàn hảo, da thịt trắng như tuyết, dưới ánh đèn, làn da óng ánh trong suốt, rất đẹp. Nhưng rất gầy, chưa nói gì đến dáng người.

Một chân cô bước qua bồn tắm, trong nháy mắt làn nước ấm áp bao bọc lấy bắp chân cô, ấm áp thoải mái cực kì.

Cô gấp gáp không ngừng mà lại bước một chân vào.

Sau đó ngồi xuống, đem toàn bộ cơ thể chìm vào trong nước, phía sau lưng cách bồn tắm vách tường.

Làn nước ấm áp dâng lên, bao bọc lấy toàn bộ cơ thể cô, thoải mái đến nỗi lỗ chân lông cả người như giãn ra.

Hai tay hai chân cô không nhịn được mà khuấy bồn tắm, cười khanh khách, có một cảm giác mới lạ xưa nay chưa từng có.

Cô đã lớn như vậy, từ trước đến nay chưa từng ngâm người tắm, chứ đừng nói là dùng bồn tắm, đến tắm bằng vòi sen cũng chưa từng thử qua. Thật ra trong nhà có bình nóng lạnh, nhưng mà vòi hoa sen bị hỏng, cô cảm thấy dùng vòi hoa sen lãng phí nước, cũng không đổi, lúc tắm rửa, để một xô nước đặt ở trên mặt đất, còn cô ngồi trên ghế nhỏ lau cơ, thể.

Lần đầu tiên nằm trong bồn tắm, cảm giác được làn nước ấm áp bao bọc lấy cơ thể, thật sự là tốt đến nỗi nói không nên lời.

Tống Nhiễm ngâm mình trong bồn tắm luyến tiếc đi lên, bởi vì quá thoải mái, ngâm trong nước, vậy mà lại ngủ. Thẳng đến lúc cửa phòng tắm bị gõ, tiếng Lục Mộ Trầm truyền đến: "Tống Nhiễm, em tắm bao nhiêu phút rồi? Em đang nghe sao? Đang nghe thì trả lời anh đi!"

Từ lúc Lục Mộ Trầm đẩy Tống Nhiễm ra khỏi phòng đến bây giờ là hai giờ.

Lục Mộ Trầm ở trong phòng tắm rửa xong, vốn dĩ muốn ngủ, nhưng vừa mới bị Tống Nhiễm làm cho có phản ứng, nằm trên giường lăn qua lộn lại cũng ngủ không được, lại cảm thấy có chút đói bụng, dứt khoát xuống tầng tìm ăn khuya, tủ lạnh không có đồ ăn sẵn, nghĩ tự mình làm một chút, vì thế đến phòng tìm Tống Nhiễm, hỏi cô có ăn không.

Nào biết được lúc đi vào, trong phòng không có ai, nhưng đèn phòng tắm lại sáng, nhưng bên trong lại không có tiếng động, yên tĩnh đến có điểm bất thường.

Anh lập tức gõ cửa, nào biết được gõ nửa ngày, bên trong cũng không đáp lại.

Lục Mộ Trầm sợ cô ngủ ở bên trong, gấp đến nỗi sắc mặt trắng vài phần: "Tống Nhiễm! Nếu em không trả lời, anh sẽ vào đấy!"

Anh vừa dứt lời, liền muốn phá cửa.

Trong phòng tắm, cuối cùng Tống Nhiễm cũng tỉnh, nghe thấy Lục Mộ Trầm nói muốn phá cửa, sợ tới mức vội vàng kêu: "Đừng đừng đừng! Em không có việc gì! Em lập tức đi ra!"

Cô lấy lại tinh thần, mới đột nhiên phát hiện nước trong bồn tắm có chút lạnh, không khỏi rùng mình một cái, lập tức từ trong nước đứng lên. Lục Mộ Trầm nghe thấy Tống Nhiễm đáp lại, mới nhẹ nhàng thở ra, dây cung đang căng ra lập tức thả lỏng, vừa nãy anh thật sự thiếu chút nữa xông vào.

Anh đứng ở cửa, thần sắc bình tĩnh: "Anh đi nấu mì, em muốn ăn chút không?"

Tống Nhiễm cầm khăn lông lau nước trên người, nghe thấy tiếng, vội trả lời: "Em muốn ăn!"

Thanh âm phá lệ có tinh thần, Lục Mộ Trầm hơi cong môi dưới, thuận tay gõ cửa, nói: "Vậy em nhanh xuống nhé."

"Ừ ——"

__________________________________

Tống Nhiễm thay áo ngủ xong, lúc đi ra từ phòng tắm, Lục Mộ Trầm đã không còn nữa.

Nhiệt độ trong phòng có chút thấp, thổi vào cô một cái là cả người co rúm lại, vội vàng chạy đến trước tủ quần áo, tìm bên trong một cái áo mỏng dệt kim hở cổ, mặc vào bên ngoài, sau đó đi xuống tầng.

Vừa ra khỏi cửa, liền nghe thấy trong phòng bếp truyền đến tiếng nấu nước.

Tống Nhiễm lạch bạch đi xuống tầng, chạy vào phòng bếp, thấy Lục Mộ Trầm đang đứng trước bếp, cô nhảy đến nhào qua, từ sau lưng ôm anh, đầu ngó ra trước nhìn, nhìn thấy nước trong nồi đã sôi, cười nói: "Anh có biết làm không đấy."

Lục Mộ Trầm cúi đầu nhìn cô, mặt đầy ý cười: "Em cho rằng chỉ có em mới biết làm hả?"

Tống Nhiễm cười rộ lên: "Vậy cũng được nha, nếu anh làm được, sau này em sẽ không làm nữa."

Lục Mộ Trầm "ừ" một tiếng, ôn nhu nhìn cô, nói: "Không có việc gì, anh làm cho em ăn."

Tống Nhiễm ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy ý cười: "Thật sao?"

Lục Mộ Trầm gật đầu: "Thật mà."

"A, anh phải kiếm tiền nuôi em, lại còn phải nấu cơm cho em, vậy chẳng phải anh sẽ muốn mệt chết sao?" Mắt Tống Nhiễm cong cong, ha tay ôm Lục Mộ Trầm càng chặt.

Lục Mộ Trầm mặt đầy sủng nịnh mà nhìn cô, thấp giọng nói: "Chắc thế."

Trong lòng Tống Nhiễm rất cảm động, bỗng nhiên hai mắt có chút nóng lên,cô chớp chớp mắt, nhìn anh: "Lục ca ca, em cảm thấy vận khí đời này của em rất tốt nên mới gặp được anh."

Cô nói xong, hốc mắt không tự giác mà đỏ lên.

Chưa từng có người nào đối tốt với cô như Lục Mộ Trầm, tốt đến nỗi làm cho cô cảm thấy những khổ cực trước kia mình chịu, đều vì có một ngày, dùng để gặp được một người tốt nhất.

Lục Mộ Trầm giơ tay sờ sờ đầu cô, ánh mắt ôn nhu mà nhìn cô, thấp giọng nói: "Anh cũng vậy."

Anh thích Tống Nhiễm, lúc đầu thích cô tươi cười, đến bây giờ biến thành càng ngày càng thích, thích cô cười với mình, lúc cô làm nũng với mình, thích cô ngẫu nhiên tức giận ngẫu nhiên thẹn thùng ngẫu nhiên nghịch ngợm, cũng thích bộ dáng cô kiên cường dũng cảm.

Anh nhìn cô, bỗng nhiên nghĩ, chờ tốt nghiệp cao trung, Tống Nhiễm có thể cùng anh xuất ngoại hay không?

Anh không muốn xa cô, một khắc cũng không muốn.