Khách sạn suối nước nóng Tây Sơn.
Vẫn là căn phòng Lục Mộ Trầm đặt lần trước.
Đã hơn hai rưỡi sáng mà trong phòng vẫn rực lửa như cũ.
Tống Nhiễm không biết Lục Mộ Trầm đã đổi bao tư thế. Giờ phút này, cô đang bị anh đè trên tường, cả người mềm nhũn, dựa hết vào vòng tay của anh.
Hai tay cô yếu ớt khoác lên vai anh, mái tóc dài lả lướt ướt đẫm mồ hôi, vài sợi còn dính trên má hồng.
Từ công ty đến khách sạn, từ giữa trưa đến bây giờ, Tống Nhiễm đã hiểu được thế nào là đòi lại toàn bộ nửa năm qua của Lục Mộ Trầm.
Cô không chịu nổi!
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Cuối cùng, Tống Nhiễm phải khóc lóc xin tha thì Lục Mộ Trầm mới chịu bỏ qua, sau đó dán bên môi cô, hỏi: “Thế nào?”
Thế nào là thế nào? Muốn cô khen anh lợi hại?
Trong đầu Tống Nhiễm là một đống hỗn độn, ý thức đã bay xa, nào còn sức để đáp lại anh.
Cô nhắm mắt, trước khi thiếp đi vì quá mệt mỏi, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Tuyệt đối không được bỏ đói đàn ông, nhất là loại đàn ông khỏe kinh người như Lục Mộ Trầm.
Đói lâu ngày, kẻ gặp nạn sẽ là cô.
Đây đúng là một bài học xương máu mà!
Tống Nhiễm ngủ thẳng đến mười hai rưỡi trưa hôm sau. Khi tỉnh dậy, Lục Mộ Trầm đã không còn trên giường, trong nhà vệ sinh có tiếng nước chảy rào rào, chắc là anh đang tắm.
Tống Nhiễm vịn giường ngồi dậy, ai ngờ eo mềm nhũn, lại ngã xuống giường. Cảm giác đau đớn nhanh chóng lan khắp thân mình.
Cô thử nâng chân lên một chút, nhưng quá nhức nên lại rơi xuống.
Trong lòng phiền muộn không thôi.
Đêm qua, Lục Mộ Trầm chẳng khác gì một con sói! Chính là loại sói rừng ngàn năm không thấy thịt.
Giày vò chết cô…
Lục Mộ Trầm vừa bước chân ra khỏi phòng tắm thì một cái gối bỗng nhiên bay đến, không kịp đề phòng nên bị nó đập ngay giữa mặt. Anh cầm gối đi về giường rồi ngồi xuống, tính nắm lấy tay Tống Nhiễm nhưng còn chưa chạm vào thì đã nguyên ăn một cái tát.
Anh sững sờ: “Sao vậy?”
Tống Nhiễm không nói gì, chỉ thở phì phò, nhìn chằm chằm anh.
Lục Mộ Trầm là người thông minh, lập tức hiểu ra, trong mắt tràn ngập ý cười, chống hai tay bên hông Tống Nhiễm, hai cơ thể sát gần nhau, môi kề môi.
“Vẫn còn sức?”
Lục Mộ Trầm đang mặc một bộ áo tắm màu đen, qua phần cổ áo tùy tiện mở rộng có thể thấy cơ bắp như ẩn như hiện, cùng hương bạc hà dịu nhẹ khoan khoái, có một lực hấp dẫn không thể hiểu…
Tống Nhiễm không thể cưỡng lại được sự quyến rũ này, vội vàng đẩy anh.
“Anh… Anh sát lại gần làm gì? Mau tránh ra!”
Lục Mộ Trầm nắm chặt bàn tay đang chống trên ngực anh, cười nói: “Em căng thẳng cái gì? Anh sẽ ăn em chắc?”
Tống Nhiễm hừ một cái: “Hôm qua anh chưa ăn đủ no à?”
Lục Mộ Trầm nhịn không được phì cười, xoa đầu Tống Nhiễm, khẽ nói: “Đủ sao được! Cả đời cũng không đủ.”
Nói rồi trong mắt lập lòe tia sáng mờ ám.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
“Em thì sao, Nhiễm Nhiễm?”
Nghe anh hỏi vậy, không hiểu sao trong đầu Tống Nhiễm lại hiện ra cảnh đêm qua…
Cô đỏ bừng mặt, lườm anh: “Anh bắt nạt em!”
Lục Mộ Trầm cười sung sướng, ôm chầm lấy Tống Nhiễm.
“Nhiễm Nhiễm! Nhiễm Nhiễm của anh! Sao anh lại yêu em như vậy chứ?”
Tống Nhiễm ngước mắt nhìn anh: “Bây giờ anh mới thích em nhiều như vậy?”
“Trước kia cũng thích nhưng kỳ thật lúc mới bắt đầu, anh không nghĩ có ngày mình sẽ thích em nhiều đến vậy”.
Lục Mộ Trầm buông Tống Nhiễm ra, để Tống Nhiễm dựa lưng vào ngực anh rồi ôm cô từ phía sau.
“Đôi khi, anh lại thắc mắc có phải em đã dùng bùa mê thuốc lú gì với anh không? Không thì tại sao anh lại say đắm em như vậy? Mỗi giây mỗi phút không được nhìn thấy em là vô cùng nhớ mong.”
Tống Nhiễm nghe những lời nỉ non bên tai mà cả người như được ngâm trong bình kẹo, khóe miệng bất giác cong cong, khẽ đáp: “Anh đang dỗ ngọt em đấy hả!”
Lục Mộ Trầm tì cằm lên vai Tống Nhiễm, hôn nhẹ lên cổ cô.
“Không phải dỗ ngọt! Anh nói thật.”
Nụ cười trên mặt Tống Nhiễm càng hạnh phúc hơn, thậm chí còn mạnh bạo đáo: “Em biết. Em cũng rất rất thích anh!”
Lục Mộ Trầm: “Anh thích nhiều hơn một chút.”
Tống Nhiễm: “Em nhiều hơn.”
Lục Mộ Trầm: “Anh nhiều hơn.”
Tống Nhiễm: “Em nhiều hơn!”
Lục Mộ Trầm: “Anh nhiều hơn.”
“… Lục Mộ Trầm! Anh trẻ con thật đấy!”
Lục Mộ Trầm dựa lên vai Tống Nhiễm, cười cười.
Tống Nhiễm cũng nhịn không được mà cười theo.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu sáng khắp sân, nhành cây rung rinh trong gió.
Năm tháng êm đềm, từng giây từng phút trôi qua thật bình yên.
…….
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Năm Đoàn Đoàn và Viên Viên ba tuổi, Tống Nhiễm quay lại công việc.
Một ngày trước ngày tham gia đoàn phim, một nhà bốn người ngồi ở phòng khách.
Viên Viên ngồi trong lòng Tống Nhiễm, tay nhỏ ôm chặt cổ mẹ, khóc nức nở: “Không muốn mẹ đi! Mẹ không đi được không?”
Hai mắt hồng hồng, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp giàn giụa nước mắt.
Tống Nhiễm đau lòng lau nước mắt cho con gái, an ủi: “Viên Viên không khóc nha! Mẹ bận việc, sẽ làm thật nhanh để về mà.”
“Đừng đi! Đừng đi…”
Viên Viên khóc không thôi, rúc đầu nhỏ vào lòng Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm chưa bao giờ rời xa các con, thấy Viên Viên như vậy thì cũng không kìm được mà khóc theo.
Lục Mộ Trầm ngồi bên cạnh, ôm Tống Nhiễm vào lòng, khẽ an ủi: “Đừng nghĩ nhiều quá! Con rồi sẽ lớn, đâu thể bên con suốt 365 ngày một năm, em phải quen dần thôi.”
Tống Nhiễm tựa lên vai Lục Mộ Trầm, nghẹn ngào: “Em không nỡ…”
Lục Mộ Trầm vỗ vỗ vai cô.
“Yên tâm đi! Anh sẽ chăm sóc tốt cho các con.”
“Mẹ! Con cũng vậy, sẽ chăm sóc tốt cho em.”
Đoàn Đoàn đứng thẳng lưng trước mặt Tống Nhiễm, điệu bộ như người lớn, cam đoan sẽ chăm sóc em gái thật tốt.
Tống Nhiễm nhìn con trai, vừa hạnh phúc vừa cảm động, hai mắt cay cay, lại rơi nước mắt tiếp.
Đoàn Đoàn xoa mặt Tống Nhiễm, lau nước mắt cho cô bằng bàn tay nhỏ của bé.
“Mẹ đừng khóc! Khóc sẽ không xinh nữa!”
Điệu bộ học làm người lớn chọc Tống Nhiễm bật cười. Cô đặt Viên Viên xuống.
Đoàn Đoàn lau nước mắt cho em gái, hồn nhiên nói: “Anh sẽ chăm sóc em!”
Viên Viên nghe anh trai nói vậy thì ngẩng đầu lên, nắm chặt tay Đoàn Đoàn, khẽ nói: “Anh phải chăm sóc em thật tốt đấy!”
Đoàn Đoàn “ừ” một cái, dắt em vào phòng chơi đồ chơi.
Trong phòng khách chỉ còn Tống Nhiễm và Lục Mộ Trầm.
Tống Nhiễm ôm tay Lục Mộ Trầm, tựa đầu lên vai anh, khẽ nói: “Em sẽ rất nhớ anh.”
Lục Mộ Trầm xoa đầu cô, nói: “Anh cũng sẽ rất em. Rất nhớ em! Khi nào rảnh, anh sẽ dẫn Đoàn Đoàn và Viên Viên đến thăm em. Hai đứa nó chưa được thấy em quay phim lần nào.”
Tống Nhiễm mỉm cười, ôm chặt tay Lục Mộ Trầm hơn.
“Em chờ anh và các con.”