Tống Nhiễm mang long phượng thai, sinh một trai một gái.
Tên của hai đứa do bố của Lục Mộ Trầm đặt. Con trai gọi là Lục Nguyên, con gái gọi là Lục Kiều. Nghe nói, bố của Lục Mộ Trầm mời đại sư chọn ra những cái tên tốt lành nhất với tuổi của hai đứa, ý nghĩa của hai chữ “Nguyên” và “Kiều” cũng rất đẹp.
Biệt danh do Tống Nhiễm lấy, con trai gọi là Đoàn Đoàn, con gái gọi là Viên Viên.
Nhưng có vẻ Đoàn Đoàn không thích biệt danh này của bé. Hễ ai gọi “Đoàn Đoàn” là bé sẽ quay mặt đi như không thèm để ý người đó. Khuôn mặt nhỏ cao ngạo, lạnh lùng ấy quả thật giống y như Lục Mộ Trầm.
Tống Nhiễm có chút ghét bỏ.
Còn Viên Viên lại khác anh trai hoàn toàn, gặp ai cũng híp mắt cười.
Các bạn bè thân thiết vừa thấy Viên Viên là đã tấm tắc khen: “Ôi! Viên Viên của chúng ta đáng yêu quá!”
Nhưng thấy Đoàn Đoàn thì: “Chậc… Thằng bé này lớn lên cũng ưa nhìn đấy nhưng mà không thích cười.”
Nói vậy là còn lịch sự, đứa nhỏ này không phải là không thích cười, mà là không bao giờ thấy nó cười. Không cười cũng chẳng khóc, có nề nếp hoàn toàn không như đứa trẻ.
Mẹ của Lục Mộ Trầm nói: “Đoàn Đoàn giống hệt A Mộ hồi còn bé.”
Tống Nhiễm không thể không cảm thán: “Quả thật là cái gen này quá mạnh.”
……
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Tâm trạng gần đây của Lục Mộ Trầm không tốt lắm.
Ở công ty họp làm mặt lạnh, đáng sợ tới mức nhân viên phải lạnh run.
Ở phòng thí nghiệm cũng làm người ta phải rùng mình, các bạn học không ai dám lại gần.
Hà Tiêu to gan, cũng là đàn anh nên mới dám hỏi: “Sao vậy, A Mộ?”
Sắc mặt của Lục Mộ Trầm vẫn âm u.
“Không có gì!”
Hà Tiêu là tiến sĩ, đã kết hôn và cũng có con, là người từng ttải nên lập tức hiểu được, cười gian: “Bị vợ lạnh nhạt à?”
Lục Mộ Trầm: “…”
Hà Tiêu đoán đúng rồi!
Từ khi sinh con đến giờ đã nửa năm, cả ngày Tống Nhiễm đều vây quanh các con. Còn anh, vị trí của anh trong lòng Tống Nhiễm theo đó tụt xuống thứ ba.
Trong nửa năm, vợ chồng sinh hoạt còn có thể đếm trên đầu ngón tay.
Rất nhiều lần vừa làm xong màn dạo đầu, bọn trẻ lại khóc, Tống Nhiễm lập tức bỏ mặc anh, chạy đi dỗ chúng.
Cuối cùng cũng khiến anh chỉ có thể hụt hẫng đi tắm nước lạnh để hạ hỏa.
Hôm nay là ngày kỷ niệm tám năm yêu nhau của Lục Mộ Trầm và Tống Nhiễm.
Buổi sáng Lục Mộ Trầm tỉnh dậy, đồng hồ chỉ bảy giờ, Lục Mộ Trầm đã không thấy Tống Nhiễm đâu.
Lục Mộ Trầm xuống giường, xỏ dép vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc từ phòng ngủ đi ra nghe thấy tiếng của Tống Nhiễm ở phòng bên.
Anh đau đầu xoa trán.
Biết ngay mà!
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Đi qua thấy Tống Nhiễm đang chơi xếp gỗ với các con.
Đoàn Đoàn xị cái mặt nhỏ, im lặng xếp gỗ.
Viên Viên xếp lộn xộn cả lên, xếp xong thì vừa vỗ tay “bộp bộp” vừa cười, cười xong thì quay sang hất đổ chỗ anh trai đã xếp rồi cười càng vui vẻ hơn.
Đoàn Đoàn không vui, mím chặt môi.
Tống Nhiễm cười rộ lên, xoa đầu con trai: “Đoàn Đoàn ngoan! Em đang chơi với con đó.”
Đoàn Đoàn nghe vậy thì thôi mím môi, tiếp tục cúi đầu xếp gỗ.
Viên Viên nằm nhoài ra sàn. Anh trai vừa xếp xong, con bé lại lăn người một cái, sau đó khắp phòng là tiếng cười sung sướng của Viên Viên.
Tống Nhiễm ngồi bên cạnh, khuôn mặt tràn đầy dịu dàng.
Lục Mộ Trầm đứng bên ngoài, vốn đang tức bọn trẻ cướp bà xã của mình, nhưng nhìn thấy khung cảnh đầm ấm như vậy thì ánh mắt cũng dịu dàng theo.
Trong phòng trải đệm xốp, Lục Mộ Trầm tháo dép rồi đi vào, nhẹ nhàng ôm Tống Nhiễm từ phía sau.
Tống Nhiễm quay đầu lại, cười với anh: “Sao không ngủ thêm một lát?”
Lục Mộ Trầm tì cằm lên vai cô, khẽ nói: “Ngày lễ vui vẻ, Nhiễm Nhiễm.”
Tống Nhiễm ngẩn người, hỏi: “Hôm nay là ngày gì?”
Lục Mộ Trầm híp mắt nhìn cô: “Quên à?”
Tống Nhiễm chớp mắt: “Ngày gì vậy?”
Lục Mộ Trầm: “…”
Cô nghĩ tới nghĩ lui, sau đó buồn bực hỏi: “Anh nhớ nhầm đúng không? Hôm nay đâu không phải ngày gì đặc biệt!”
Lục Mộ Trầm: “…”
Không có từ ngữ nào có thể miêu được tả tâm trạng lúc này của Lục Mộ Trầm.
Trước kia, Nhiễm Nhiễm yêu anh như vậy, thế mà bây giờ còn quên luôn ngày kỷ niệm tám năm yêu nhau của họ.
Lục Mộ Trầm tức giận, không biết nên nói cái gì cho phải, trầm mặt rời khỏi phòng, vào bếp làm bữa sáng cho vợ con.
Lúc ăn cơm, Lục Mộ Trầm vẫn cố níu kéo, hỏi lại một lần: “Thật sự không nhớ?”
Tống Nhiễm nghi hoặc, gấp hai tay chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Sinh nhật của anh?”
Lục Mộ Trầm: “…”
“Cũng không đúng!?”
“…”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Lục Mộ Trầm đen mặt. Không chỉ không nhớ ra ngày kỷ niệm yêu nhau mà cũng quên luôn cả sinh nhật của mình?
Lục Mộ Trầm tức giận đến mức ăn cơm cũng không xuôi. Chờ Tống Nhiễm và bọn nhỏ ăn xong, anh thu dọn chén đũa, sau đó buồn bực ra ngoài.
Lục Mộ Trầm đến công ty xử lý một số chuyện, vì tâm trạng không tốt nên vùi đầu vào công việc. Đến trưa, toàn bộ đống tài liệu, giấy tờ trên bàn đã được xử lý xong.
Trợ lý đi vào, bị đống tài liệu đã xử lý xong dọa sợ, run run ôm tài liệu đi ra.
Các đồng nghiệp đứng ngoài sảnh thấy trợ lý ôm đống tài liệu ra thì trố mắt.
“Trời! Hiệu suất làm việc của sếp khủng thật! Ăn Stride* à?”
(Bắt nguồn từ một quảng cáo kẹo cao su “Ăn Stride, không thể dừng lại”, kiểu như quảng cáo Redbull bên mình vậy^^)
Một nam đồng nghiệp sờ sờ cằm: “Cùng là anh em con trai với nhau, tôi đoán chuyện sinh hoạt của Lục tổng dạo này có vấn đề”
Các chị em thắc mắc: “Sao biết hay vậy?”
Nam đồng nghiệp cười gian: “Chỗ đấy không giải tỏa được thì đương nhiên phải chuyển sang công việc rồi.”
“…”
“Sao vậy? Mọi người không tin à?
“…”
“Này! Cúi đầu cái gì? Tôi quan sát lâu rồi. Gần đây, Lục tổng không còn phơi phới như trước nữa. Thật đó! Phải tin tôi! Tôi nói cho mọi người nghe…”
“Nói gì? Tôi nghe với.”
Sau lưng có tiếng cười cười, nam đồng nghiệp kia sợ tới mức mắt mở lớn, nửa ngày sau mới lấy đủ dũng khí để quay đầu, gượng cười: “Hi hi… Chị… Chị Nhiễm… Sao hôm nay chị lại rảnh rỗi đến…”
Tống Nhiễm nhìn chằm chằm nam đồng nghiệp, ý cười trong mắt càng đậm: “Lục tổng mà nghe được những câu này, chị cũng không cứu được cậu đâu!”
“Vâng! Vâng! Cảm ơn chị Nhiễm Nhiễm tha mạng.”
Nam đồng nghiệp vội vàng chắp hai tay, mặt tươi roi rói.
Trước khi sinh con, Tống Nhiễm thường tới công ty. Do cô là minh tinh nên mới đầu mọi người rất sợ cô, nhưng tiếp tục lâu dài thì nhận ra còn còn thân thiện chán so với cục băng Lục tổng, vì vậy nói chuyện với Tống Nhiễm tương đối thoải mái.
Tống Nhiễm cười hỏi: “Lục tổng đâu?”
Trợ lý chỉ hướng sau lưng: “Vẫn ở trong văn phòng ạ!”
…….
Tống Nhiễm mở cửa vào, trong phòng không có người.
Nhưng cửa của phòng nghỉ bên cạnh đang đóng.
Tống Nhiễm lại gần, dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh.
Có tiếng bồn cầu xả nước, sau đó là tiếng mở cửa nhà vệ sinh.
Tống Nhiễm vội trốn sang bên cạnh, nép người sát tường.
Vừa đứng vững, cửa phòng nghỉ lập tức mở từ bên trong, Lục Mộ Trầm đi ra.
Tống Nhiễm bất ngờ nhảy lên lưng anh, víu cổ anh, gọi lớn: “Lục ca ca!”
Lục Mộ Trầm cúi người theo bản năng, vòng tay ra sau giữ lấy Tống Nhiễm, kinh ngạc hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Hai chân Tống Nhiễm kẹp chặt hông anh, cằm tỳ lên vai anh, cười hì hì: “Hôm nay là kỷ niệm tám năm của chúng mình, đương nhiên là em phải tới rồi.”
Lục Mộ Trầm sửng sốt, rốt cuộc thì trên mặt cũng nở một nụ cười: “Nhớ ra rồi à?
Anh cõng cô đi về bàn làm việc, thả cô xuống, sau đó ngồi lên ghế dựa.
Tống Nhiễm thuận thế ngồi lên đùi anh, vòng hai tay ôm cổ anh, giải thích: “Nhớ ra gì chứ? Có quên đâu mà nhớ ra! Ngày quan trọng thế làm sao em quên được?”
Lục Mộ Trầm híp mắt, giọng điệu nguy hiểm: “Thế nên sáng nay em lừa anh?”
Tống Nhiễm cười ha ha: “Không phải là em muốn cho anh một bất ngờ à?”
Lục Mộ Trầm nhíu mày.
Tống Nhiễm thì thầm bên tai anh: “Em đã đặt phòng ở khách sạn có suối nước nóng. Đêm nay chúng ta đi nha!”
Lục Mộ Trầm sững sờ: “Đặt lúc nào?”
Tống Nhiễm cười hì hì: “Mấy hôm trước.”
Lục Mộ Trầm lại hỏi: “Con thì sao?”
“Mẹ vừa đến, em đã nhờ mẹ chăm sóc các con một đêm giúp chúng ta
rồi.”
Lục Mộ Trầm nhìn cô giây lát, đột nhiên hỏi: “Em nỡ giao con cho người khác?”
Tống Nhiễm bưng mặt anh, cười nói: “Không nỡ cũng phải nỡ, vại dấm Lục ca ca của chúng ta sắp tràn rồi.”
Lục Mộ Trầm hừ nhẹ, ôm chặt Tống Nhiễm. Cơ thể hai người dính sát nhau, môi gần như kề môi.
“Em cũng biết em bỏ mặc anh một thời gian dài?”
Tống Nhiễm chột dạ cười: “Không phải em đã nhận ra lỗi sai rồi ư? Tối nay nhất định sẽ bù đắp hết sức cho anh!”
Sau đó cúi đầu hôn chụt một cái lên môi Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm nhìn cô, con ngươi càng lúc càng sâu, một giây sau bế bổng Tống Nhiễm lên.
Tống Nhiễm sợ tới mức ôm chặt cổ anh.
“Làm gì thế?”
Lục Mộ Trầm ôm cô về phía phòng nghỉ.
“Không cần chờ đến tối, bây giờ luôn!”
Tống Nhiễm trợn tròn mắt.
“Anh đừng làm bậy, đang ở công ty đấy!”
“Không ai dám vào.”
“Vậy cũng không được! Mau thả em ra.”
Tống Nhiễm giãy giụa.
Lục Mộ Trầm càng ôm cô chặt hơn, đi thẳng đến phòng nghỉ, đạp cửa “rầm” một tiếng.
“Đừng uổng phí sức lực nữa! Hôm nay, anh nhất định sẽ đòi lại toàn bộ của nửa năm qua.”
Tống Nhiễm hét thảm: “Anh muốn em chết à?!”
Lục Mộ Trầm đặt cô xuống giường rồi đè lên cô, hôn môi cô, cười nhẹ: “Sao nỡ để em chết? Sẽ chỉ làm em sướng —— muốn chết thôi!”