Editor: Saki
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Khương Bái nhìn chằm chằm vào bộ dạng nghiêm chỉnh của Dương Thư, tức giận cười thành tiếng: “Em nghiêm túc đấy à?”
Dương Thư còn chưa mở miệng, Khương Ngâm ở bên kia đã nhìn qua: “Anh, Thư Thư, hai người đang nói gì mà đi xa thế?”
Dương Thư thở dài một tiếng, xoay người nở nụ cười, “Anh trai cậu nói thận anh ấy…”
Sau đó cô phát âm lại, “Cơ thể không được khỏe lắm.”
Khương Ngâm cắn xiên thịt đi tới, lo lắng quan sát gương mặt Khương Bá: “Anh, anh sao vậy, sao lại không khỏe?”
Khương Bái nhàn nhạt liếc cô một chút: “Không có việc gì, em lo cho mình là được rồi.”
Anh quay người rời đi.
Khương Ngâm bị gạt sang một bên đứng đó sững sờ hai giây mới nhìn về phía Dương Thư: “Tớ đang quan tâm anh ấy đấy, anh ấy tỏ thái độ như vậy có phải quá tệ không?”
Dương Thư cầm nấm hương đút vào miệng cô, an ủi: “Cơ thể của anh cậu đang không khỏe nên tâm tình cũng không tốt lắm, đừng giận, chúng ta đừng để ý đến anh ấy.”
“Ừm, không để ý đến anh ấy nữa!” Khương Ngâm kéo cánh tay Dương Thư bước đi.
Ăn đồ nướng xong, nhiệt độ trên sân thượng càng ngày càng lạnh, Khương Ngâm cùng Dương Thư chui vào trong chăn ở phòng khách dưới lầu, rúc vào chăn xem TV với nhau.
Khương Ngâm hỏi Dương Thư: “Bây giờ cậu với anh trai tớ xem như ở cùng một chỗ, đã có kế hoạch kết hôn chưa? Thật ra hai người cũng trưởng thành rồi, có thể suy nghĩ chuyện này.”
Dương Thư ngồi khoanh chân trên ghế salon, suy nghĩ một lát: “Hiện tại tớ với anh trai tớ vừa mới nhận lại nhau, mấy ngày trước ở An Cầm cũng chưa đề cập gì với anh ấy, việc này cứ hoãn lại trước đã. Hơn nữa, bây giờ tớ với anh trai cậu vừa mới chính thức ở bên nhau, không thể trải nghiệm cảm giác yêu đương một chút sao?”
Khương Ngâm cười nói: “Vậy cũng được, cứ từ từ nói chuyện yêu đương, không chừng ảnh trai tớ gấp quá sẽ cầu hôn cậu.”
Lúc hai người nói chuyện, Khương Bái và Doãn Toại từ trên lầu đi xuống.
Doãn Toại đứng đằng sau ghế sô pha, nhẹ nhàng chạm vào tóc trên đỉnh đầu của Khương Ngâm.
Thấy cô quay đầu, anh cúi đầu hỏi cô: “Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà trước nhé?”
Khương Ngâm nhớ tới sáng sớm ngày mai Doãn Toại phải đi công tác, anh trai cô và Thư Thư cũng vừa mới từ An Cầm trở về, có lẽ vẫn chưa nghỉ ngơi.
Cô gật đầu, nói với Dương Thư: “Vậy tụi tớ đi trước, ngày mai đi làm gặp ở công ty nha.”
Dương Thư đáp lời, cô đứng dậy, cùng Khương Bái tiễn họ xuống dưới lầu.
Xe Doãn Toại rời đi rồi, hai người mới quay người đi vào nhà.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Bước vào thang máy, Dương Thư còn cảm khái một câu: “Ông xã người ta nói chuyện nhẹ nhàng, giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng ấm áp, bạn trai nhà mình thì không nói ra được câu nào đứng đắn cả, toàn là đùa giỡn lưu manh.”
Khương Bái nhấn số tầng, khoé mắt nhìn về phía cô: “Lúc nào anh nói chuyện lưu manh, nói chuyện không đứng đắn vậy? Từ lúc em cướp eo dê của anh à?”
Dương Thư: “…”
Là anh bảo cô ăn gì thì lấy, trên xiên thịt cũng đâu khắc chữ, sao trách cô được?
“Em không có cướp!” Dương Thư tìm từ để uốn nắn anh.
Cửa thang máy mở ra, Dương Thư ra ngoài trước.
Đang định mở cửa thì Khương Bái theo sát phía sau, ngăn cô ở cạnh cửa.
Anh cách cô quá gần, mùi hương nam tính lập tức bao vây cả người cô.
Dương Thư xoay người lại, đối diện với ánh mắt sâu không thấy đáy của anh.
Ánh đèn dưới hiên chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt anh rất đẹp, đuôi mắt hình móc câu càng làm tăng vẻ lưu manh.
Người đàn ông hơi cúi đầu, hơi thở ấm áp phả lên trán cô.
Dương Thư nuốt nước bọt, con ngươi hơi co lại: “Anh muốn làm gì?”
“Tính sổ.” Anh chống tay lên tường, lòng bàn tay bám vào cửa đá cẩm thạch, một tay khác nhẹ nhàng vuốt v e cằm cô, môi mỏng gợi cảm khẽ mở, “Nghi ngờ thận anh không tốt đúng không, xem ra buổi sáng khóc hai lần vẫn chưa đủ nhỉ?
Trên mặt Dương Thư mỉm cười ngọt ngào: “Em chỉ đùa với anh thôi, anh mà coi là thật thì hẹp hòi quá đấy.”
“Con người anh, đúng là hẹp hòi.” Anh nhẹ nhàng quệt chóp mũi của cô, chậm rãi nói, “Nếu không lấy được thể diện về, anh sợ đêm nay anh sẽ tức giận không ngủ được.”
Khương Bái nâng m ông cô, khom lưng vác cô lên vai, một tay mở cửa đi vào.
Chân dài vươn ra sau, đóng cửa lại.
__________
Dương Thư không nhớ rõ tối qua ngủ lúc nào, chỉ biết lúc ấy rất mệt mỏi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Khương Bái ôm cô đi tắm rửa sạch sẽ, lúc trở về, lưng vừa dính lên giường thì cô đã không còn ý thức nữa.
Cô ngủ một giấc thật sâu, lúc tỉnh lại, cô theo thói quen xoay người, bên cạnh trống không.
Mí mắt cô mở ra một khe nhỏ, phát hiện bóng dáng Khương Bái trên giường đã biến mất từ sớm.
Cửa sổ vẫn đang kéo rèm, tia sáng trong phòng ảm đạm, cũng không biết là mấy giờ, cô thuận tay sờ điện thoại ở đầu giường xem giờ.
11h30’ trưa.
Đã trễ vậy rồi sao?!
Dương Thư chậm chạp ngồi dậy.
Cô đứng dậy mạnh, cái eo từng đợt đau đớn, lông mày khẽ giật giật.
Cô đưa tay xoa eo, nhớ lại chuyện điên cuồng tối qua.
Cái người này đúng là không phải hẹp hòi bình thường, đùa tí cũng không được.
Dương Thư thở dài, từ từ đứng lên.
Mặc dù công việc ở studio rất linh hoạt, trước đây cô cũng thường tăng ca muộn, chiều hôm sau mới đi làm.
Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, cô nghỉ ngơi lâu vậy mà còn bỏ bê công việc nửa ngày, bây giờ còn chưa đến công ty.
Đều là do tên chó Khương Bái này!
Rửa mặt xong, cô trang điểm đơn giản, xách túi ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị đi đến công ty.
Đi ngang qua phòng khách, Dương Thư nhìn thấy trên bàn có một hộp cơm giữ nhiệt.
Bước tới mở nắp ra, bên trong là bữa sáng mà Khương Bái đã chuẩn bị.
Mặc dù giờ là buổi trưa nhưng đồ ăn bên trong vẫn còn nóng hổi.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Dương Thư dứt khoát kéo ghế ngồi xuống, ăn một chút rồi mới rời đi.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô nhắn Wechat cho Khương Bái:【Tối nay anh về thì mua ít mì gói nhé.】
Gâu gâu gâu:【Ăn cái đó làm gì, không có dinh dưỡng. Anh chuẩn bị cho em bữa sáng rồi đấy, có thấy không?】
Dương Thư:【Ừm, em đang ăn rồi, nhưng vẫn phải mua mì gói.】
【Trên khế ước bán thân của anh đã viết rõ ràng, rất rõ ràng, là anh phải đưa đón em đi làm.】
【Vậy mà ngày đầu tiên đi làm, anh đã bỏ lại em rồi một mình đi, tính nuốt lời đấy à?】
【Đêm nay anh phải quỳ mì gói, không được bỏ đi ~ 】
Khương Bái không trả lời, đoán chừng là á khẩu nên không trả lời được.
Dương Thư để điện thoại xuống, tiếp tục ăn bánh bao gạch cua trong tay, khoé miệng bất giác cong lên.
Tâm tình cô rất tốt, cảm thấy những chiếc bánh trên tay ăn ngon hơn ngày thường.
Không lâu sau, cửa bị người bên ngoài mở ra.
Khương Bái từ bên ngoài trở về, âu phục giày da.
Trông thấy Dương Thư ngồi trước bàn ăn, lông mày anh nhíu lại: “Em còn chưa đi làm sao? Bây giờ anh mới quay về, chắc vẫn kịp nhỉ?”
Dương Thư ngơ ngác nhìn anh, sau đó liếc nhìn thời gian hai người đang nói chuyện.
Mới trôi qua ba phút mà anh đã xuất hiện dưới gót chân cô rồi?
“Sao anh đột nhiên trở về thế?”
“Tất nhiên là về làm tròn lời hứa rồi, đưa bạn gái của anh đi làm.”
Khương Bái họp xong, thấy thời gian không còn sớm, đoán cô sắp tỉnh nên nhân giờ nghỉ trưa trở về thăm một chút.
Xe vừa dừng ở gara đã nhận được Wechat của cô, còn kêu muốn anh quỳ mì gói.
Đối diện với khuôn mặt kinh ngạc của Dương Thư, Khương Bái ngồi xuống bên cạnh cô, cong môi cười: “Sao vậy, sao thấy anh lại ngạc nhiên thế?”
Lúc đầu Dương Thư muốn đợi đêm nay lúc anh quỳ mì gói, sẽ chụp ảnh làm kỷ niệm một chút, trả thù chuyện tối hôm qua bị anh ức hiếp.
Không ngờ kế hoạch vừa hiện lên trong đầu lại thành vô ích.
Cô vùi đầu ăn, không thèm để ý anh.
Buổi tối hôm qua bị anh ức hiếp, hại cô ngủ đến bây giờ, lát nữa đến công ty không biết phải ăn sao nói với Khương Khương và chị Lăng nữa.
Ăn xong miếng bánh bao gạch cua cuối cùng, cô húp vài ngụm cháo.
Xong xuôi, Dương Thư cầm khăn tay lau miệng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mặc dù anh đến đón em đi làm rồi nhưng anh vẫn phải mua mì gói.”
“Vì sao?” Khương Bái lười nhác tựa lưng ra sau, cười mà không cười nhìn cô, “Cho anh một lý do hợp lý?”
Dương Thư nói: “Tối qua anh chưa được em đồng ý mà phát sinh quan hệ, vi phạm điều lệ trong hiệp ước. Hơn nữa, hình phạt của việc này là quỳ sầu riêng, tối nay anh nhớ mua sầu riêng nữa.”
Khương Bái duỗi chân, mười ngón đan xen đặt ở đầu gối, nghiêm túc nhớ lại: “Em có chắc là không đồng ý không?”
“Đương nhiên là không!” Dương Thư kiên quyết phủ nhận.
“Em chắc chứ?” Khương Bái cầm bình nước trên bàn lên rót cho mình một cốc, anh hững hờ nhấp một ngụm, nhắc nhở cô, “Em suy nghĩ lại xem.”
Dương Thư buồn cười hỏi: “Nghĩ gì mà nghĩ, em không bị mất trí nhớ, anh đừng đổ lên đầu em. Em thật sự không đồng ý, anh vi phạm hiệp ước, phải chịu phạt!”
“Lạ thật, tối qua chẳng biết ai vừa khóc sướt mướt vừa ôm anh, còn nói rất thích anh nữa.”
Khương Bái sờ lên điện thoại, mở khóa vân tay, tìm kiếm gì đó, “Đúng rồi, lúc ấy anh có lưu lại bằng chứng để tránh bị phạt, anh đã ghi âm cẩn thận để làm bằng chứng, hiện tại chúng ta đối chất một chút, nghe xem giọng của ai mà lại dễ nghe như vậy, nhé?”
Mặt Dương Thư đỏ lên, không thể tin nổi nhìn chằm chằm anh.
Cô nhanh chóng nhào tới, vươn tay giật lấy điện thoại của anh: “Anh ghi âm lúc nào? Sao em không biết? Mau xoá đi!”
Khương Bái nhân lúc này ôm cô vào lòng.
Dương Thư cướp lấy điện thoại từ anh.
Máy anh có cài vân tay của cô, cô mở khóa một cách dễ dàng, thuần thục tìm ứng dụng ghi âm.
Khương Bái nghiền ngẫm nhìn, tùy ý để cô đi tìm.
Dương Thư lướt mãi mà không tìm được nội dung tối hôm qua, cô ngẩng đầu hỏi anh: “Anh lưu ở đâu thế?”
Khương Bái bật cười, ngón trỏ hơi cong, nhẹ nhành cọ xát hai lần lên gò má cô: “Lừa em đó, không ghi âm.”
Anh ôm cô vào lòng, cắn nhẹ lên vành tai, khẽ nói, “Lúc đó, hồn anh đều ở trên cơ thể em, làm gì có tâm tư suy nghĩ chuyện này?”