Trêu Chọc Trái Tim Em

Chương 52: Ngoại truyện 01: Ngày ngày hạnh phúc




Editor: Saki

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Dương Thư với Khương Ngâm đã không gặp nhau cả một kì nghỉ, nghĩ đến chỗ của Khương Bái có một sân thượng, Dương Thư bảo Khương Bái gọi cho Khương Ngâm và chồng cô ấy đến, mọi người cùng ăn đồ nướng với nhau.

Buổi chiều, mấy người đi siêu thị mua đồ, còn thuê vỉ nướng, trên sân thượng lại bắt đầu bận rộn.

Lúc chạng vạng tối, những áng mây ở phía tây chiếu đỏ rực nửa bầu trời, phong cảnh trên sân thượng thực sự rất đẹp.

Dương Thư và Khương Ngâm nói vừa nói chuyện, vừa xiên thịt rồi đặt lên vỉ nướng.

Khương Ngâm nghe Dương Thư kể chuyện mấy ngày nay xảy ra ở An Cầm, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Không ngờ Giang Triệt lại là anh ruột của cậu.” Khương Ngâm nhớ tới lần trước nhìn thấy Giang Triệt ở nhà chị Lăng, không nhịn được cảm khái, “Có được một người anh trai dịu dàng, đẹp trai lại còn nhiều tiền như vậy, đúng là hạnh phúc thật đấy.”

“Không như tớ.” Khương Ngâm lắc đầu than thở, “Tớ không có một người anh trai dịu dàng, biết quan tâm, tính tình lại không tốt, hở tí là bắt nạt tớ, từ nhỏ đến lớn tớ đều bị anh ấy bóc lột. Sao cùng một thế giới, mà lại có hai người anh khác sao nhau vậy chứ, có lẽ đây là số mệnh của mình rồi.”

Khương Bái đang loay hoay không biết làm sao để đốt than trên vỉ nướng, nghe thấy cô nói vậy thì liếc mắt nhìn qua: “Chắc em tiêu ít tiền của anh lắm đấy nhỉ?”

Khương Ngâm bắt gặp ánh mắt của anh, chớp mắt mấy cái, cố gắng xoa dịu: “Anh trai, nếu như hồi bé em bị lạc mất, anh cũng sẽ đi tìm em đúng không?”

Khương Bái cười xùy: “Nếu lúc đó em bị lạc, anh nằm mơ cũng cười tỉnh, như vậy em sẽ không gây tai họa cho nhà mình.”

“…”

“Ông xã, anh coi anh ấy kìa.” Khương Ngâm nhìn Doãn Toại tố cáo, chợt cảm thấy nói với Doãn Toại chưa chắc đã có ích, cô liền quay sang nhìn Dương Thư đang cúi đầu xiên thịt, “Chị dâu, chị không quản ư?”

Cô đột nhiên xưng hô như vậy khiến Dương Thư sững sờ, vô thức nhìn về phía Khương Bái.

Đúng lúc anh cũng nhìn sang, lúc ánh mắt hai người giao nhau, đôi mắt đen kịt của anh bỗng tràn ngập ý cười.

Dương Thư hơi mất tự nhiên, huých nhẹ Khương Ngâm một cái: “Tớ vẫn chưa phải chị dâu của cậu đâu, cậu đừng gọi vậy.”

“Tại sao lại không phải? Lúc nhắn WeChay, cậu đồng ý rồi còn gì.”

Khương Ngâm thốt lên quá nhanh, Dương Thư vốn không kịp ngăn lại, nhịp tim của cô đập điên cuồng, nhất thời không dám nhìn vào mắt Khương Bái.

Trên Wechat, cô chỉ đùa nên mới đồng ý để Khương Ngâm gọi mình là chị dâu thôi, Khương Bái không biết việc này.

Gò má cô đỏ bừng, vội cúi đầu, tập trung xiên thịt.

Dường như có ánh mắt nóng bỏng đang dừng lại ở trên người cô, Dương Thư giả vờ không biết, cùng Khương Ngâm nói chuyện khác: “Lát nữa cậu có muốn ăn đồ chay không?”

Khương Ngâm nhận thấy không khí vi diệu giữa anh trai mình và Dương Thư, cô mỉm cười: “Có, tớ muốn ăn nấm kim châm, cải thảo với và váng đậu.”

“Đúng rồi, nấm kim châm ở dưới lầu, để tớ đi lấy đây.” Khương Ngâm nói xong lập tức đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu, lúc đi ngang qua vỉ nướng, cô thuận tay kéo Doãn Toại, “Ông xã, một mình em không cầm hết được, anh đi cùng em đi.”

Dương Thư vừa mới ngẩng đầu, Khương Ngâm đã kéo Doãn Toại chạy mất.

Cô nhất thời không biết nói gì, đi lấy chút nấm kim châm thôi mà, sao không cầm hết được chứ?

Chắc chắn con nhóc này cố ý!

Dương Thư thở dài, đúng lúc Khương Bái quay người nhìn sang: “Nói chuyện Wechat lúc nào thế, sao anh không biết?”

Lời đã nói ra, không thể rút lại được, tốt nhất là nên thừa nhận: “Nói với Khương Khương trước khi hai người họ đến, cậu ấy chụp màn hình vòng bạn bè của anh cho em xem, sao vậy, anh có ý kiến gì à?”

Giọng điệu của cô hung hăng, chưa gì đã chiếm ưu thế.

Khương Bái bị khí thế của cô chọc cười: “Đương nhiên là không có, vốn dĩ con bé phải gọi em là chị dâu mà.”

Dương Thư: “…”

Mặt trời nhanh chóng ngả về Tây, Khương Bái đi mở đèn trên sân thượng.

Ánh đèn sáng ngời, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của người phụ nữ.

Hôm nay cô không trang điểm, mặc đồ đơn giản, lông mi cong cong, môi màu hồng tự nhiên.

Cô ngước mắt, đôi mắt trong veo ẩm ướt sáng lấp lánh trong bóng đêm.

Nhiệt độ không khí ở Trường Hoàn thấp hơn so với ở An Cầm rất nhiều, xung quanh dần nổi gió, se se lạnh, Dương Thư bỗng nhiên quay đầu hắt hơi một cái.

Khương Bái nhanh chân bước đến, cởi áo khoác trên người xuống phủ lên cho cô: “Lạnh à?”

“Không ạ.” Dương Thư đáp lại, liếc mắt về phía kia, “Sao hai vợ chồng Khương Khương vẫn chưa quay lại?”

“Chắc là lại dính nhau rồi, đừng để ý tới hai người họ, chúng ta nướng rồi ăn đi.” Khương Bái đem thịt xiên đi nướng. 

Dương Thư tháo găng tay ra, đi qua xem anh nướng thịt.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Khương Bái nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Anh đăng lên vòng bạn bè, mẹ anh thấy nên gọi điện thoại cho anh, bảo anh có thời gian đưa em về nhà ăn cơm, còn nói muốn làm sủi cảo cho.”

“Dạ?” Dương Thư li3m môi một cái, kéo áo khoác trên người, không chắc chắn lắm, “Vậy đây coi như gặp phụ huynh sao?”

Khương Bái quan sát vẻ mặt khẩn trương của cô, cười: “Sợ cái gì, không phải trước đây đã gặp rồi sao?”

“Sao mà giống nhau được.” Dương Thư xấu hổ, “Trước đó chúng ta giấu dì lâu như vậy, bây giờ em không biết phải đối mặt với bà ấy như nào.”

Khương Bái lật xiên thịt lại, chậm rãi nói: “Lần trước Khương Ngâm phá đám hai chúng ta, vốn không nói cho mẹ anh, mẹ anh nhìn bài mới trên vòng bạn bè của anh mới biết chúng ta đang ở bên nhau, cho nên coi như là anh theo đuổi em, được không?” 

Thấy Dương Thư còn đang xoắn xuýt, anh bỗng nhiên lại gần, nhanh chóng hôn lên má cô một cái.

Dương Thư ngây người nhìn anh, Khương Bái nói nhỏ bên tai cô: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, có anh ở đây mà, nếu lúc đó em xấu hổ thì cứ theo anh.”

Dương Thư nghĩ nghĩ, thật ra dì Lương Văn hiền lành lại nhiệt tình, còn rất quan tâm  đến cảm xúc người khác, hẳn là bà ấy sẽ không hỏi hai người ở bên nhau từ lúc nào đâu.

“Anh vừa nói, dì muốn làm sủi cảo ư?” Dương Thư ngẫm nghĩ một lát, “Em chỉ biết nấu mì, xem ra gần đây phải học cách làm sủi cảo mới được, chứ đến lúc đó không biết làm gì thì không hay cho lắm.”

“Em không cần làm, từ nhỏ đến lớn anh và Khương Ngâm đâu có biết làm sủi cảo, có làm thì anh cũng làm xấu lắm.”

“Anh biết nấu cơm mà không biết làm sủi cảo ư?” Dương Thư nghe xong càng hào hứng, “Vậy em càng phải học, đến lúc đó em sẽ làm cho tất cả mọi người kinh ngạc.”

Đang trò chuyện, Doãn Toại và Khương Ngâm ở dưới mang đồ chay lên, ngửi thấy mùi thịt nướng, Khương Ngâm hào hứng nhào tới: “Thơm quá, hai người đã nướng rồi à?”

Dương Thư trêu cô: “Tớ còn tưởng hai người các cậu không định đi lên nữa cơ đấy.”

Khương Ngâm ngượng ngùng quay đầu nhìn Doãn Toại, cô kéo cánh tay Dương Thư, nói nhỏ: “Đó là vì tớ muốn dành không gian riêng tư cho cậu và anh trai tớ mà.”

“Với lại…” Giọng của Khương Ngâm lớn dần, “Rửa rau cũng cần thời gian mà, hai chúng tớ ở dưới cũng làm việc đấy chứ, đâu có lười biếng đâu.”

Khương Bái đã nướng xong mấy xiên thịt, đưa cho hai người bọn cô.

Dương Thư và Khương Ngâm đói muốn chết, chia nhau mấy xiên trên tay.

Khương Ngâm không chờ nổi nữa, cắn một miếng, sau đó tấm tắc khen Khương Bái: “Anh, tài nấu nướng của anh càng ngày càng tốt lên đấy, thịt này ướp gia vị ngon quá.”

Cô nói rồi cầm xiên thịt đi tìm Doãn Toại.

Dương Thư chủ động đút cho Khương Bái: “Thật sự rất ngon, anh nếm thử đi.”

Khương Bái cúi đầu cắn một miếng thịt dê, vẻ mặt tự hào: “Cũng không nhìn xem là ai làm, sao không ngon được chứ?

Dương Thư cười, cầm khăn giấy lau miệng, phụ họa theo: “Ừm, bạn trai em lợi hại nhất!”



Khương Bái và Doãn Toại nướng thịt xiên, Dương Thư xuống dưới lấy một ít rượu hoa quả, đưa cho Khương Ngâm một bình.

Hai chị em vừa ăn thịt xiên, vừa tựa vào lan can nhìn ngắm cảnh đêm xung quanh.

Khương Ngâm tựa đầu vào vai cô: “Ngày đó cậu đột nhiên rời khỏi Trường Hoàn, nghe chị Lăng nói lúc ấy cậu còn muốn từ chức, không định làm nữa, lúc ấy tớ sợ cậu cứ như thế mà đi. Muốn gọi điện thoại khuyên cậu một chút, lại không biết cậu và anh trai tớ đã xảy ra chuyện gì, sợ nói nhiều sẽ khiến chọc giận cậu, hại tớ lo lắng không yên mãi.”

Dương Thư nhấp một ngụm rượu, im lặng một hồi nói: “Thật ra tớ thấy trong đầu rất rối bời, dường như lúc đó quan hệ giữa tớ với anh trai cậu đã đi vào ngõ cụt vậy.”

Khương Ngâm nói: “Bởi vì cậu không đủ tự tin, không xác định được tấm lòng của anh trai tớ, cho nên cậu mới không dám tiến lên phía trước một bước. Nhìn tớ này, tuy rằng lúc đầu tớ và Doãn Toại kết hôn theo thỏa thuận, nhưng về sau tớ lại không muốn ly hôn, tớ mặc kệ anh ấy có hay không thích tớ hay không, nếu anh ấy không thích tớ, vậy tớ sẽ theo đuổi anh ấy. Tục ngữ có câu: nữ truy nam cách một tầng sa*, tớ không tin tớ không theo đuổi được anh ấy. Kết quả thì sao, cuối cùng tớ lại phát hiện anh ấy cũng rất thích tớ, vậy cậu nói xem, đây có phải một kết thúc có hậu không?”

*Nữ truy nam cách một tầng sa: nghĩa là đàn ông theo đuổi phụ nữ khó như vượt núi, còn khi phụ nữ theo đuổi đàn ông lại dễ như xé toạc tờ giấy. 

“Cậu nói đúng, ở phương diện này, tớ vẫn không dũng cảm được như cậu.” Dương Thư gật đầu, chủ động thừa nhận điểm này.

Cô ngước mắt, nhìn bóng lưng cao ráo đang bận rộn ở bên kia, trên môi nở nụ cười mãn nguyện, “Cũng may bây giờ kết cục không tệ lắm.”

Dương Thư nói với Khương Ngâm, “Tớ thật sự rất may mắn, vì cậu đã nói với anh ấy chuyện tớ ở An Cầm.”

Cũng may là sau khi bị lời nói của cô làm tổn thương, anh vẫn bằng lòng tới An Cầm tìm cô.

Khương Ngâm nhai xiên thịt dê trong tay, đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý: “Nói vậy thì tớ cũng được coi là bà mối cho hai người phải không?”

Dương Thư cười gật đầu: “Cậu vốn là bà mối mà.”

Nếu như không có Khương Ngâm, cô và Khương Bái sẽ không gặp nhau ở cổng Đại học P, cô cũng sẽ không đi đến khách sạn ở cổ trấn Hạc Cầu.

Có lẽ vì Khương Ngâm mà ranh giới giữa cô và Khương Bái đã gắn liền từ lâu rồi.

Sau khi ăn xong xiên que trên tay, Dương Thư và Khương Ngâm chạy đến lấy những xiên mới.

Khương Bái và Doãn Toại đặt xiên nướng ở trên mâm, tùy tiền trò chuyện với nhau.

Nhìn thấy hai cô đi tới, Khương Bái ra hiệu đồ ăn trong mâm: “Muốn ăn gì thì tự mình lấy đi.”

Dương Thư tùy ý cầm mấy xiên thịt, lại lấy thêm nấm hương và khoai tây chiên.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Lúc cô quay người định đi, Khương Bái nhìn thoáng qua đồ ăn trong tay cô, mí mắt giật giật, đuổi theo sau: “Em cầm cái gì thế?”

Bước chân Dương Thư hơi ngừng lại, nhìn đồ vật trong tay: “Xiên nướng ạ.”

Khương Bái chỉ hai chuỗi thịt trong tay cô: “Em không cảm thấy hai chuỗi thịt này không giống với những loại khác sao?”

Dương Thư nhìn: “Khác chỗ nào chứ, không phải đều là thịt ạ? Anh kêu em thích gì thì lấy mà, sao em lấy xong thì anh lại có ý kiến chứ? Anh sợ em ăn à?”

Khương Bái hắng giọng, kéo cô ra xa một chút, chỉ vào hai chuỗi kia thấp giọng nói: “Em không biết à? Cái này gọi là eo dê, do chính anh nướng dấy.”

“Eo dê thì sao ạ?” Dương Thư vô thức hỏi, sau đó chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Đây không phải là đồ bổ thận tráng dương sao?

Khương Bái nhìn cô cười như không cười: “Em cũng muốn ăn à?”

Nghe anh nói vậy, gương mặt Dương Thư nóng bừng, không hiểu sao món đồ trong tay cũng nóng lên: “Anh mua cái này làm gì chứ?”

“Em đã nghe qua ăn gì bổ nấy chưa?” Môi mỏng của anh ghé sát vào tai cô, giọng nói mang theo mấy phần trêu chọc và quyến rũ: “Anh đặc biệt mua cái này để phát phúc lợi cho em đấy, nếu em muốn ăn thì đêm nay phát phúc lợi cho anh nhé?”

Cô cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, vành tai hồng hồng.

Dương Thư quả quyết trả lại cho anh.

Khương Bái cười, nhận lấy: “Không ăn à? Thật ra cô gái nhỏ này cũng có thể ăn được mà.”

“Em không ăn.” Dương Thư bình tĩnh lắc đầu.

Cô nhìn về phía Khương Bái, ân cần cười nói, “Anh đặc biệt mua cái này cho mình, có lẽ là thận không được tốt lắm, em tặng cho anh đó.”

Khương Bái: “…”