Đường Thanh rất nhạy cảm.
Không chỉ thân thể mà tâm hồn cậu cũng rất nhạy cảm. Có một tuổi thơ được cha mẹ yêu thương đùm bọc, dù từng bị thế giới xấu xa bên ngoài làm tổn thương nhưng trái tim Đường Thanh vẫn rất cứng rắn.
Vì cậu được lớn lên trong tình yêu thương và cảm giác an toàn, có người từng nói một tuổi thơ hạnh phúc sẽ chữa lành cả cuộc đời bất hạnh.
Đường Thanh thấy đúng vì cậu luôn cảm thấy bình tĩnh tự tại trên bước đường đời, trái tim của cậu đủ cứng và nó khảm vào người cậu nên cậu chưa bao giờ sợ có ai đó sẽ hủy hoại nó.
Trái tim cậu không thể bị móc ra một cách dễ dàng, nó luôn là của cậu và chỉ thuộc về cậu, chỉ khi cậu chết thì nó mới ngừng đập mà thôi. Trái tim cậu luôn đập vì chính cậu trước tiên vì nó đã được nuôi dưỡng trong an toàn và hạnh phúc nên nó mạnh mẽ đến mức không ai có thể cướp đi hay hủy hoại nó được.
Nếu bị tổn thương thì chỉ là một vết nứt, rồi sự hạnh phúc cậu đã có trong suốt thời thơ ấu sẽ dần chữa lành vết nứt ấy.
Người có đủ tình yêu thương thì sẽ không bao giờ đánh mất bản thân mình.
Vậy nên Đường Thanh rất cứng cỏi và lạc quan. Dù bị tai nạn gãy chân, sự nghiệp bị hủy hoại hay xuyên đến thời đại này rồi bị bắt làm nam phi cho bạo quân thì Đường Thanh vẫn không suy sụp.
Có lẽ linh hồn cậu tự do nên giam cầm về thể xác chẳng thể ảnh hưởng gì đến cậu.
Đường Thanh là người lạc quan, cứng cỏi, trông thì mềm yếu nhưng đôi khi cậu tỉnh táo và lý trí đến phát sợ.
Như lúc này đây, Đường Thanh đã nhận ra ngay sự thay đổi của Trần Vũ.
Từ những chi tiết nhỏ, trước đây hắn chưa từng lau người cho cậu sau khi làm tình xong, chưa từng cúi người bú lồn cho cậu, chưa từng âu yếm gọi cậu là "em", cũng chưa từng nhìn cậu bằng ánh mắt đó.
Không... Thật ra trong những lúc hoan lạc, thỉnh thoảng hắn sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt ấy nhưng chưa từng nhìn cậu thế này lúc bình thường.
Mọi chuyện thay đổi từ lúc nào?
Tại sao hắn lại thay đổi?
Đường Thanh làm như không phát hiện, cậu chưa suy nghĩ kỹ càng và chưa biết phải đối mặt với sự cân bằng sắp bị phá vỡ này thế nào.
Trần Vũ cũng không cho Đường Thanh thời gian suy nghĩ, hắn hỏi lại: "Ái phi, trả lời đi, em có thích trẫm mút hột le của em không?"
Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào lồn Đường Thanh, ánh mắt hắn nhìn cậu làm Đường Thanh muốn né tránh nhưng cậu cố kìm lại, cậu cụp mắt, mặt đỏ ửng đáp lại: "Dạ thích..."
Trần Vũ hài lòng ngậm hột le của Đường Thanh rồi mút nhẹ vài cái như khen.
"Ưm..." Thật sự lúc này Đường Thanh rất nứng, cậu không biết tại sao mình lại nứng đến vậy. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên tên bạo quân hung ác này hạ mình bú lồn cho cậu, cũng có thể là vì cái khác.
Tóm lại bây giờ Đường Thanh nứng hơn bình thường rất nhiều, hắn chỉ mút nhẹ hột le mà lồn cậu đã ướt nhẹp, hơi thở thì hổn hển.
Ánh mắt Trần Vũ trở nên âm u, hắn cũng nhận ra Đường Thanh đang nứng hơn bình thường, cặc hắn cứng ngắc.
Trần Vũ thở mạnh, hắn nhả hột le của cậu ra rồi hỏi tiếp: "Sao lại thích?"
Mặt Đường Thanh nóng bừng, không phải vì ngại mà là vì hưng phấn, có cái gì đó cứ rạo rực thiêu đốt trong người cậu. Người cậu run khẽ, không dám nhìn hắn: "Ưm... Vì sướng, hột le bị thánh thượng mút... Sướng lắm."
Trần Vũ nuốt nước bọt: "Thế trẫm liếm hột le của em thì sao?"
Vừa nói hắn vừa lè lưỡi liếm hột le sưng phồng, hắn cố tình liếm từ lỗ niệu đạo lên hột le, rồi gồng lưỡi chọc vào đó, kích thích cả hai nơi làm chân Đường Thanh run lên, cậu thở gấp.
"Ư... Cũng sướng... a..."
Hột le của Đường Thanh sưng to, gần như muốn lồi hẳn ra ngoài. Trông dâm không tả được, cơn thú tính của Trần Vũ tăng vọt, hắn thở gấp đột ngột mút chặt hột le rồi cắn mạnh.
"Á! Thánh thượng..." Đường Thanh nức lên.
Hai tay Đường Thanh nắm chặt vạt áo, khuỵ chân xuống không đứng vững được.
Trần Vũ đỡ mông Đường Thanh để hai đùi cậu gác lên vai mình, Đường Thanh chới với ngã ngửa ra sau.
Giờ Trần Vũ đang ở thế ngồi còn hai đùi cậu gác lên vai hắn, lồn dí sát vào mặt Trần Vũ.
Đầu và cổ cậu nằm trên chân hắn, chỉ cần nhìn lên là cậu có thể nhìn thấy hắn đang bú lồn mình thế nào.
Trần Vũ vạch hai mép lồn ra, từ góc độ của Đường Thanh có thể nhìn rõ phần thịt hồng ở giữa đang lồi ra. Trần Vũ vừa nhìn cậu vừa cúi xuống liếm nhẹ lên đó, mút vào rồi cắn.
Đường Thanh thở hổn hển, mặt mũi đỏ bừng, lỗ lồn lại trào nước dâm, nước lồn cậu đặc sệt, có một ít dính vào cằm hắn, lúc Trần Vũ ngẩng đầu lên trên cằm kéo ra một sợi chỉ bạc.
Trần Vũ lại hỏi: "Thế trẫm cắn hột le của em thì sao?"
Vừa nói hắn vừa cúi đầu ngậm hột le vừa cắn vừa day.
Đường Thanh nức lên rên rỉ: "Đau... ưm..."
"Chỉ đau thôi à?"
"Ưm... Đau nhưng sướng nhiều hơn... á..."
"Thế em thích trẫm liếm, mút hay là cắn hột le của em?"
Lỗ lồn Đường Thanh lại chảy nước, ướt cả kẽ mông cậu rồi.
Đường Thanh đỏ mặt nhắm mắt lại, lần này cậu ngại thật: "Thần... Thần thích cả ba..."
Trần Vũ: "Không được, em chỉ được chọn một thôi, lồn mà dâm quá thì sẽ bị trẫm phạt đấy."
Đường Thanh thở gấp, cậu hé mắt liếc nhìn hắn, đôi mắt phượng ngủ long lanh, cậu nhìn sang chỗ khác không dám nhìn vào mắt hắn nữa, cả tai và cổ cậu cũng đỏ rực.
Lát sau Đường Thanh run run nói: "Vậy... Vậy thánh thượng phạt lồn thần đi..."
***
P/s: Dăm thế này thì tui cũng phải mọc cu hóa S phạt ẻm một trận tơi bời chứ đừng nói là thằng S sẵn như vua. = )))))