Đường Thanh giật bắn người như có dòng điện chạy qua, hột le là nơi cực kỳ nhạy cảm lại còn đang sưng to vì nứng, bị hắn cắn đột ngột như thế nên Đường Thanh thấy đau.
Nhưng sau cơn đau lóe lên là sướng, là một cảm giác làm Đường Thanh thấy nứng hơn.
Chân Đường Thanh mềm nhũn, những lúc thế này cậu như mất hết sức lực chỉ muốn phó mặc cơ thể mình cho hắn, để hắn muốn làm gì thì làm.
"Đứng cho vững vào." Trần Vũ ra lệnh.
"Dạ..." Giọng Đường Thanh run khẽ.
Trần Vũ hài lòng nhìn hột le sưng phồng lên, hắn thích chơi với cái lồn nhiều nước của ái phi, hắn thích thọc tay vào móc đến khi nó phun nước, thích dùng roi đánh vào lồn cậu, khi ấy mông đùi múp thịt trắng nõn của cậu sẽ run rẩy, lỗ lồn đỏ hồng thì co bóp mấp máy, cậu sẽ vừa khóc vừa rên rỉ xin tha bằng chất giọng ngọt lịm làm hắn nứng cứng hết cả cặc.
Hắn nứng vì hắn biết cậu cũng thích, ái phi của hắn rất dâm, cậu thích bị hắn móc lồn, thích bị hắn đánh vào lồn cho đến khi phun nước.
Cậu dâm lắm mà vừa hay hắn cũng thích như vậy.
Trời sinh ra hắn là một con quái vật dị dạng, trước khi gặp Đường Thanh tình dục với hắn là một thứ nặng nề, áp lực, là một phương tiện để hắn phát tiết sự khát máu âm u dưới đáy lòng. Chưa bao giờ hắn cảm thấy hưng phấn theo hướng sung sướng thoải mái trong những cuộc mây mưa.
Hắn chỉ có cảm giác hưng phấn vặn vẹo vì đang chà đạp, hành hạ những kẻ ghê tởm căm hận hắn, trong lòng chỉ toàn toan tính muốn hắn chết nhưng ngoài mặt vẫn phải đon đả nói cười. Sau cơn hưng phấn điên cuồng đó qua đi, trong lòng hắn càng thêm âm u và vặn vẹo. Mỗi lúc như thế hắn thường ngồi im trong một căn phòng tối, cảm giác trống rỗng ngột ngạt bủa vây nhiều lúc khiến hắn không thở nổi.
Nhiều khi hắn cầm dao lên muốn cứa vào cổ mình để máu phun ra, hắn nghĩ liệu như thế cái cảm giác dồn nén bức bối này có thoát ra ngoài như quả bóng xì hơi không.
Liệu hắn có thể hít thở một cách thoải mái được không?
Khi máu chảy ra hết chắc là thoải mái lắm nhỉ.
Trần Vũ thường cầm dao và nghĩ thế nhưng hắn chưa bao giờ làm.
Bởi vì hắn không thể chết được, hắn phải sống để nhìn những kẻ muốn giết hắn vùng vẫy bất lực trong lòng bàn tay hắn chứ. Khi đó hắn cũng thấy thoải mái.
Lần đầu tiên gặp Đường Thanh, vì hiểu lầm nên hắn đã tra tấn cậu như những kẻ khác.
Cảm giác của hắn với Đường Thanh rất phức tạp, hắn kinh ngạc vì sự khác thường của cậu, phẫn nộ vì nghĩ cậu là công cụ để bọn chúng sỉ nhục hắn, đố kỵ với sự lạc quan tươi sáng của Đường Thanh, thậm chí là... Hâm mộ sự mạnh mẽ, đường hoàng ẩn dưới vẻ ngoài yếu ớt của nam phi xinh đẹp này.
Hắn khao khát, ghen ghét, không cam tâm. Tại sao đều là quái vật như nhau mà cậu lại sống thảnh thơi vui vẻ thế?
Hắn đã điều tra quá khứ của cậu, cậu cũng là kẻ không được yêu thương, sống trong tăm tối nhưng tại sao cậu lại lạc quan và mạnh mẽ đến vậy? Sự mạnh mẽ ẩn dưới lớp vỏ yếu đuối của cậu nhiều khi làm hắn sợ hãi.
Hắn cũng không biết mình đang sợ gì nữa.
Cậu như một loài chim quý kiêu hãnh xinh đẹp, hắn từng rúc trong góc tối và nhìn ngắm chúng bay lượn tự do qua ô cửa sổ nhỏ. Khi ấy hắn khao khát có được đôi cánh và hâm mộ loài chim ấy, hắn còn từng cứu một chú chim bị thương và chăm sóc nó cho đến khi nó hồi phục và bay đi mất.
Khi nhìn thấy nó cất cánh bay đi hắn rất vui, hắn muốn đuổi theo nó chạy đến chân trời xanh thẳm nhưng lại va vào những thanh sắt lạnh buốt. Cái lạnh lẽo và tăm tối ở nơi ấy kéo hắn về thực tại.
Hắn không bay được, hắn không có cánh. Mãi mãi cũng không bay được.
Theo thời gian trôi đi hắn lớn dần, cũng thôi ngắm nhìn những cánh chim với ánh mắt khát khao. Hắn ngày càng lý trí và trưởng thành, nếu không thể mọc cánh để bay ra khỏi đây thì hắn sẽ dùng tay bẻ gãy gông xiềng, thay vì ngửi mùi gió mới trên bầu trời mỗi sớm mai thì hắn sẽ hít mùi máu tươi trên thanh kiếm vào đêm tối.
Và hắn đã làm được rồi, hắn đã tự tay bẻ gãy lồng giam, dẫm lên máu tươi để thoát ra ngoài.
Nhưng hắn đã thật sự thoát được chưa?
Trần Vũ luôn nghĩ là hắn đã thoát được rồi cho đến khi gặp Đường Thanh.
Lần đầu tiên gặp cậu hắn đã rung động, chắc lúc ấy trong mắt hắn cũng toát lên vẻ hâm mộ khao khát như lần đầu tiên hắn thấy những cánh chim kia bay lượn trên bầu trời.
Cậu giống y như chúng, cậu đẹp một cách kiêu hãnh và đầy tự do.
Nhưng cậu không phải chúng, cậu không phải là chim, cậu không có cánh và còn là người giống hắn.
Hắn không cam tâm, có lẽ là hâm mộ, cũng có lẽ là ghen ghét, hoặc đơn giản là vì hắn đã cô độc quá lâu rồi. Lần này hắn không muốn nhìn cánh chim nào bay đi nữa.
Hắn muốn bẻ gãy đôi cánh của cậu, nhốt cậu trong chiếc lồng vàng để cậu ở mãi bên cạnh mình.
Nhưng dù hắn có cố tình chà đạp cậu ra sao, sỉ nhục cậu thế nào thì cậu vẫn mãi thế.
Rõ ràng cậu không phải là chim, cậu không có cánh nhưng cậu luôn kiêu hãnh và tự tại đến lạ. Trần Vũ biết mình không thể nhốt cậu lại được vì linh hồn cậu tự do.
Hắn miệt mài kéo thân xác cậu vào những cuộc truy hoan, muốn biến thân thể cậu thành một cái lồng giam vô hình để cậu không thể rời xa hắn được.
Nhưng trong những cuộc mây mưa ấy, không biết từ bao giờ hắn đã quên đi mục đích ban đầu của mình, hắn hoàn toàn đắm chìm vào dục vọng, vào những cơn hưng phấn điên cuồng không chút áp lực mà cậu đem lại cho hắn. Hắn nghiện cái cảm giác sung sướng khi được làm tình với cậu, nghiện cái cảm giác thỏa mãn như được lấp đầy mỗi khi làm tình xong và ôm cậu vào lòng.
Hắn nghiện cảm giác hứng tình, hưng phấn lên tận não khi làm cậu bật khóc vì sung sướng rồi mềm nhũn trong vòng tay hắn.
Hắn nghiện cảm giác tim đập nhanh mỗi khi thấy cậu cười...
Hắn nghiện nhiều thứ và ngày càng tham lam hơn.
Đúng, hắn là một tên biến thái âm u thích hành hạ người khác, vừa hay cậu lại là ái phi dâm đãng thích bị hắn hành hạ.
Cậu và hắn là trời sinh một đôi.
Hắn sẽ không để cậu bay đi đâu vì cậu và hắn đều là những con người không có cánh. Lần này hắn không còn bị giam nữa, sẽ không còn gì cản được bước chân của hắn đuổi theo nếu như cậu chạy đi.
Đường Thanh, em sẽ ở mãi bên ta.
Trần Vũ ngước nhìn Đường Thanh, hắn cười hỏi: "Ái phi, em có thích trẫm mút hột le của em không?"
***
P/s: Hàng này hơi bệnh nhưng vẫn còn cứu được.
Chắc vậy = )))))))))