Tránh Xa Tôi Ra Một Chút!

Chương 74: Võ ngôn làm gì để an nhi mang thai? (h+)




Chiều hôm ấy, An Nhi tỉnh dậy mơ màng không thấy anh đâu. Nhíu nhẹ mày, cô bước xuống giường vệ sinh cá nhân. Trở ra ngoài đã theo thói quen tìm kiếm bóng dáng của anh.

- Võ Ngôn, anh ở đâu rồi.

Không có ai động lại lời cô nói, An Nhi phụng phịu bước xuống nhà. Hàn Võ Ngôn đang ngồi trên sofa phòng khách, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình máy tính. An Nhi bước lại ôm lấy anh.

- Ông xã, em đói rồi.

Hàn Võ Ngôn thôi nhìn mấy con số liệu khô khan, anh đưa mắt qua cô khẽ cười. Nhướn người lấy trên bàn một quả táo.

- Ăn táo đi, đợi anh vào bếp nấu gì đó cho em.

- Ừm, em muốn ăn gà hấp.

- Được, ngồi đây đợi anh.

An Nhi từ ngày mang thai rất hay đói, cô thường xuyên đòi ăn nhưng lại ăn không được nhiều, mỗi lần chỉ ăn vài miếng đã kêu no. Tâm lý bà bầu phức tạp nên Hàn Võ Ngôn cũng không gáng gượng ép, bắt cô ăn quá nhiều.

Ngồi một lúc trên sofa đã thấy nhàm chán, An Nhi bước vào trong bếp nhìn anh loay hoay nấu ăn phục vụ cho mình. Khóe môi cô khẽ cong lên, tiến lại ôm lấy anh từ đằng sau.

- Ông xã của em là tuyệt vời nhất.

Võ Ngôn khẽ cười tiếp tục làm vài món ăn nhẹ khác cho cô. An Nhi sau một lúc chờ đợi cũng được tận hưởng hẳn một bàn ăn đầy món sở trường. Võ Ngôn ngồi xuốn bên cạnh gắp ít salat đút cho cô.

- Ăn nhiều rau xanh một chút sẽ tốt cho cả em và con.

- Nhưng em ghét rau lắm.

- Một ít thôi.

An Nhi cũng rất chịu khó vì con nên đã cố gắng ăn một chút rau vào để bổ sung đủ chất cho cơ thể. Gà hấp thơm ngon mời chào cô bằng chén muối tiêu chanh, An Nhi như vậy lại quất hẳn một bên đùi lớn. Ăn đến no căng lại nhìn qua anh cười híp mắt.

- Em đi ngủ nhé.

- Không được, em cần đi dạo một chút.

- Nhưng anh nhìn xem, chân em sưng lên hết rồi... đi sẽ rất đau.

- Anh đỡ em mà, không có được lười đâu.

An Nhi cuối cùng vẫn phải nghe lời anh đi dạo vài vòng quanh sân vườn. Trời chập chập tối, ánh hoàng hôn lấp ló màu cam đỏ của ấm áp, hạnh phúc chiếu thẳng vào hai người. An Nhi tay đặt lên bụng mình cảm nhận sự chuyển động của em bé bên trong.

- Ông xã, cảm ơn anh đã mang đến cho em những thứ tuyệt vời nhất trong cuộc sống.

- Bà hoàng của anh lại sến súa rồi.

An Nhi bĩu môi tiến lại chiếc xích đu ở góc vườn ngồi xuống. Võ Ngôn nhìn cô giận dỗi lại có chút buồn cười. Ngồi xuống bên cạnh ôm lấy cô vào lòng, tay bất giác cũng đặt lên thai lớn cảm nhận từng nhịp chuyển động.

- Thôi nào, đừng dỗi anh nữa.

An Nhi quay sang nhìn anh, tựa đầu lên vai anh bắt đầu suy nghĩ mông lung.

- Võ Ngôn, em mang thai như vậy... anh không chán em chứ?

- Tại sao lại chán em?

- Thì tại em không giải quyết nhu cầu được cho anh. Em sợ anh sẽ ra ngoài tìm người con gái khác.

- Nói bậy gì vậy? Đúng là anh có chút tù túng nhưng không đến mức làm những chuyện ngu ngốc như vậy. Anh biết em mang thai sẽ rất hay suy nghĩ lung tung nhưng mà tin tưởng ở anh, được không?

An Nhi nở nụ cười hạnh phúc gật đầu chắc nịch với anh. Phải rồi, Hàn Võ Ngôn của cô sao có thể làm những chuyện như vậy. Tình yêu của anh dành cho cô đâu thể có một vài chuyện nhỏ nhặt như vậy là buông bỏ.

- Ông xã, em buồn ngủ rồi.

- Được, để anh đưa em lên phòng.

Được anh đỡ lên phòng, An Nhi nhanh chóng nằm lên giường nhắm mắt lại. Từ khi mang bầu thì cô cứ hết ăn lại ngủ, cả ngày không buồn vận động tay chân. May còn có Võ Ngôn bên cạnh, nếu không thì không biết cô đã thành dạng gì rồi.

Võ Ngôn cũng không muốn làm việc nữa, anh nằm xuống bên cạnh ôm lấy cô vào lòng dần chìm vào giấc ngủ. Cảm giác những lúc như vậy lại hạnh phúc đến lạ, chỉ muốn sống mãi với những khoảng khắc như vậy đến cuối đời.

Tại chung cư của Lục Thiên Phi, Tần Kiến Phong nằm ườn trên sofa. Hết coi phim lại nghe nhạc bằng chiếc tivi vừa cỡ nhà cô. Lăn qua lăn lại một lúc thì Thiên Phi cũng từ trong bếp đi ra, đặt xuống bàn đĩa trái cây gọi cậu.

- Dậy ăn một chút trái cây đi.

- Thiên Phi, hay chị dọn về biệt thự riêng của em sống được không?

- Chuyện đó nói sau đi, bây giờ vẫn đang rất ổn.

- Vâng, em biết rồi.

Khuôn mặt cậu dâng lên chút ý buồn nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn không cãi lại lời Thiên Phi.

Tối hôm ấy, Thiên Phi nằm trong lòng cậu nhắm mắt lại yên bình. Tần Kiến Phong khẽ cười luồn tay xuống eo cô ôm lấy

- Thiên Phi.

- Hửm?

- Chị nói xem, Hàn Võ Ngôn làm thế nào để An Nhi mang thai?

Thiên Phi nghe câu hỏi này trừng mắt nhìn cậu. Là cậu không biết hay cố tình không biết đây? Không cần suy nghĩ qua ba giây cũng biết là cậu giả vờ, cô mệt mỏi chép miệng.

- Đào hoa như em, đừng mang bộ mặt ngây thơ đó ra với chị.

- Em hỏi thật mà.

Vừa nói tay cậu vừa luồn vào áo cô chạm vào da thịt mềm mịn của vùng eo nhỏ. Thiên Phi vội vàng cản tay cậu lại.

- Em làm gì vậy?

Giọng Tần Kiến Phong vang lên mang chút khàn đặc của tình dục. Hơi ấm từ khoang miệng cậu dần phả ra khiến Thiên Phi run rẩy. Tay cậu miết nhẹ eo cô khẽ cười

- Chị... cho phép em trở thành người đàn ông của chị được không?

- Nói... nói gì vậy chứ?... cái gì mà đàn ông...

- Em muốn... Thiên Phi, cho em.

Cô ngước mặt lên nhìn cậu liền bị đôi môi mỏng bao phủ lấy. Thiên Phi trợn tròn mắt đẩy cậu ra nhưng sức lực lại không thể đọa nổi. Kiến Phong lật người, khóa hai tay cô trên đầu, bắt đầu cuồng nhiệt hôn lên môi cô. Thiên Phi bị cậu dẫn dắt đến mụ mị, đầu óc mơ hồ, choáng váng

- Ưm... Kiến Phong...

- Thiên Phi... cùng em.

Cậu kéo tay cô qua cổ mình, gắt gao ôm lấy cô, vùi mặt vào hõm cổ chứa đầy mùi hương ngọt ngào, tham lam quyến luyến mà hít lấy.

- Thiên Phi, chị thơm quá...

- Ưm... đừng cắn...

Bàn tay cậu lần mò cởi đi chiếc áo ngủ trên người cô. Đôi bàn tay to lớn bao phủ lấy bộ ngực căng tròn ra sức mà nhào nặn. Môi cậu di chuyển bắt đầu như một đứa trẻ khát sữa mà ngậm lấy một bên ngực.

- Ưm... Phong... đừng... dừng lại đi...

Kiến Phong giờ đây không còn muốn nghe những lời này của cô nữa. Cậu ra sức mút máp khuôn ngực đầy đặn, bàn tay hư hỏng đã lần xuống bên dưới bắt đầu vuốt ve cô nhỏ qua lớp quần ngủ.

- Ưm... đừng chạm vào nơi đó... Phong...

- Chị nói xem... đã có ai khiến chị như vậy chưa?

- Híc... đừng làm nữa... khó chịu lắm...

Tần Kiến Phong vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng của cô. Từng loạn tóc một được cậu gỡ xuống trên khuôn mặt đã lấm tấm mồ hôi.

- Ngoan, sẽ thoải mái... không khó chịu...

- Không... khó chịu lắm...

- Tin em... sẽ thoải mái thôi...

Hạ thân của cậu vì cô mà căng trướng, đau đớn. Tần Kiến Phong không thể chịu đựng được nữa liền lột luôn những manh vải cuối cùng trên người cô. Thiên Phi hoảng sợ che đậy cơ thể mình, đây là lần đầu cô khỏa thân như vậy trước ánh mắt của người khác.

- Không... Phong... đừng nhìn...

Cô đưa tay lên trước mắt cậu như muốn ngăn cản tầm nhìn. Tần Kiến Phong khẽ cười nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên đấy.

- Thiên Phi... chị đẹp lắm...

Cô ngước đôi mắt mơ hồ nhìn cậu, bàn tay cậu một lần nữa chạm vào nơi mẩn cảm. Lần này cảm giác da chạm da khiến cô đỏ mặt ưỡn cong người thở dốc.

- Ưm... khó chịu... lạ quá...

- Cảm giác lạ sao?

- Ừm... cảm giác như... như kiến bu vào người vậy... ưm...

Tần Kiến Phong nghe từng nhịp thở của cô liền muốn căng cứng cả người. Cậu vội vàng thoát y cho mình, chẳng mấy chốc cơ thể nam nhân đã xuất hiện trước mặt cô.

- Ưm... không được... em mặc đồ vào đi.

- Ngoan, đưa tay cho em.

Thiên Phi hé mở mắt nhìn cậu. Cô mơ hồ trong đáy mắt, nghe lời đưa tay về phía cậu mông lung. Tần Kiến Phong nắm lấy tay cô đặt vào nơi sớm đã tỉnh dậy của mình. Thiên Phi trợn tròn mắt, giật mình rụt tay lại nhưng bị cậu kiềm hãm.

- Vuốt ve nó... giúp em...

Cậu đưa tay cô lên xuống rồi chính mình thở dốc. Thiên Phi không hiểu sao khi nhìn biểu cảm của cậu vì mình mà thỏa mãn liền dâng lên cảm giác thành tựu. Kiến Phong dừng lại nhìn cô khẽ cười.

- Cho em, được không Thiên Phi?

- Sẽ không đau chứ?

- Tin ở em.1

Thiên Phi khẽ gật đầu, Tần Kiến Phong nở nụ cười mãn nguyện vì câu trả lời của cô. Nhướn người lên hôn vào môi cô, Tần Kiến Phong nhẹ nhàng tách chân cô ra.

- Ưm... ân...

Tay cậu cho vào bên trong dò xét, cảm giác chặt khiết khiến cậu nhăn mày lại. Đến khi cảm nhận hạ thân cô đã đủ nới lỏng mới từ từ đặt cậu nhỏ của mình lại bắt đầu tiến vào

- Aaa... đau quá... Phong... ra ngoài đi...

- Ngoan... Thiên Phi... thả lỏng... chị bức em chết mất...

- Em lừa chị... đau quá...

- Ngoan, thả lỏng... một chút sẽ thoải mái.

Chiếc màng mỏng của cô bị cậu pha toang đau đớn. Thiên Phi ôm chặt lấy lưng cậu cào cấu, cô cắn chặt môi dưới của mình thút thít.

- Đau quá... híc...

- Một lát sẽ không đau nữa, em động nhé.

Thiên Phi gật đầu ôm chặt lấy vai cậu. Sự đau đớn dần qua đi chỉ còn lại những khoái cảm. Cậu đưa cô lên tận mây xanh, chìm đắm trong sự mãnh liệt của dục vong.

- Ưm... sâu quá... Phong... chậm một chút...

- Thiên Phi, chị thoải mái chứ?

- Ưm... thoải mái...

Tần Kiến Phong khẽ cười tiếp tục luân động trong cô. Sự ấm áp, chặt khít này khiến cậu phải hừ lạnh từng đợt một. Trải qua hơn 30 phút trong cô, Tần Kiến Phong thở dốc rút cậu nhỏ ra bên ngoài mà bắn thứ chất lỏng nóng hổi lên bụng cô. Ngã người xuống, Kiến Phong vùi mặt vào khe rảnh mê người hít sâu.

- Thiên Phi... chị thật sự rất tuyệt...

- Mau đứng dậy... tên lừa người...

Cậu bật cười ngước mặt lên nhìn cô đang giận dỗi. Ôm lấy cô vào lòng, Tần Kiến Phong dỗ ngọt.

- Đừng dỗi nữa, em bế chị đi tắm. Lần đầu, em không muốn chị phải mệt. Nhưng lần sau, không có chuyện một nháy đâu đấy.

- Còn có lần sau sao? Cái tên vô lại này.

Kiến Phong không nói thêm gì mặc cô mắng mình. Hôn chụt lên môi cô, cậu bế cô vào phòng tắm. Đêm ấy, có lẽ là đêm bọn họ hạnh phúc nhất. Họ thật sự là thuộc về nhau.