Tần Kiến Phong hôm nay lại nổi hứng muốn cùng Thiên Phi làm bánh. Cô ngơ ngác ngồi trên sofa nhìn cậu trai đang nhõng nhẽo, một mực nắm lấy tay mình năn nỉ.
- Chị... đi mà... em muốn ăn bánh.
Thiên Phi cười dịu dàng rút tay mình ra khỏi tay cậu, tìm đến gói snack trên bàn, cô ung dung bắt chéo chân ăn snack từ từ lắc đầu.
- Em muốn ăn thì tự ra ngoài siêu thị mà mua.
- Nhưng em muốn cùng chị làm, em đã xem công thức rồi, dễ lắm.
- Nhưng mà chị đang rất lười.
- Đi mà chị... em năn nỉ đấy...
Thiên Phi bất lực bị cậu kéo vào bên trong bếp. Đến cuối cùng vẫn là phải chiều ý cậu trai nhỏ. Kể ra, yêu một người nhỏ tuổi cũng rất thú vị, có chút trẻ con nhưng lại rất ngọt ngào.
- Đưa em bịch bột ngay chỗ chị đi.
- Bịch này sao?
- Vâng, đúng nó rồi.
Tần Kiến Phong nhận bột từ tay cô, vội vàng hấp tấp mở ra nhưng lại khiến bột bay tứ tung lên không trung mà ngay cả mặt cậu cũng trắng xóa vì lớp bột dày. Thiên Phi không nhịn được cười, cô bật lên tiếng cười lớn làm Tần Kiến Phong đen mặt phụng phịu.
- Chị còn cười em.
Được rồi, để chị lau cho.
Thiên Phi miệng cười tủm tỉm bước vào nhà vệ sinh, lấy ra chiếc khăn khô lau đi cho cậu. Kiến Phong bĩu môi, nhìn cô bằng ánh mắt cún con.
- Xấu trai lắm đúng không?
- Không nha, Kiến Phong của chị rất đáng yêu.
Kiến Phong không nhịn được khẽ cười cúi xuống hôn vào môi cô. Không quá sâu, nụ hôn nhẹ nhàng, mơn chớn bên ngoài nhưng lại vô cùng ngọt ngào và gây nghiện cho đối phương. Dứt nụ hôn, Thiên Phi cầm lên bịch bột đổ vào khay rồi nhìn qua cậu.
- Làm gì tiếp theo vậy?
- Để em đập trứng vào cho.
Kiến Phong đập vào khoảng chừng ba quả trứng, thêm một chút nước và muối liền đánh đều lên. Là công tử nhưng Kiến Phong lại rất giỏi nấu ăn, cậu còn đặc biệt đam mê nấu ăn cho những người mình yêu thương, cái đức tính này là học từ ba cậu, một người đàn ông đúng chuẩn gia đình.
- Kiến Phong à, em tính làm bánh gì vậy?
- Là bánh... em cũng không biết nữa.
- Vậy sao em nói em đã đọc công thức?
- Thì nói vậy thôi, chúng ta tự chế được mà.
Thiên Phi cũng không biết nên nói gì hơn, cô thở dài thườn thượt nhìn cậu em người yêu của mình mặt mày hớn hở. Tần Kiến Phong ủ bột một lúc liền chuyên nghiệp lấy ra vo nắn từng cục, nghĩ ngợi một chút còn lôi ra trong tủ lạnh vài viên socola nhỏ nhét vào giữa. Khuôn mặt hăm hở nhìn như kiểu rất tự hào.
- Chắc sẽ ngon lắm.
- Bánh em cho muối... rồi nhân lại cho socola?
- Sẽ ngon mà chị.
Thiên Phi nuốt một ngụm nước bọt đứng nhìn cậu làm. Nói là làm chung nhưng thật chất là cô đứng sau cổ vũ. Nhưng mà Lục Thiên Phi cảm thấy, hình như cái dạ dày của cô không mấy thích món bánh của cậu. Nghĩ đến hai vị lẫn lộn mặn - ngọt pha nhau thôi là cô đã không hiểu nó sẽ ra vị gì khi cho vào miệng.
Kiến Phong hăm hở, mặt mày đã dính toàn bột. Cậu cười một cách đầy niềm tin cho mẻ bánh vào lò nướng. Thiên Phi bất chợt lại ôm đầu than đau.
- Ôi, sao lại nhức đầu quá... cần nghỉ ngơi... cần nghỉ ngơi.
- Chị sao vậy?
- Không biết sao, bỗng nhiên lại rất đau đầu.
- Em đỡ chị vào phòng.
- Không cần đâu, chị tự vào được mà.
Thiên Phi vội vàng quay về phòng, vừa khóa cửa cô đã thở phào nhẹ nhõm, lau đi tầng mồ hôi mỏng trên mặt. Không phải cô chê cậu đâu, mà là bụng cô rất yếu, từ nhỏ đã rất hay mắc phải các bệnh về đường tiêu hóa. Cô mà còn cố chấp, hiên ngang ăn cái bánh không rõ đầu đuôi, ngọn ngành của cậu thì sẽ ôm nhà vệ sinh mất.
Tần Kiến Phong ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt cô cùng đôi mắt lo lắng.
- Chị không sao chứ?
- Chị không sao, ngủ chút sẽ khỏe thôi.
- Có gì phải nói với em đấy, em xuống chung cư mua thuốc cho chị.
- Ừm, chị biết rồi.
30 phút trôi qua, Kiến Phong mang nguyên một đĩa bánh lớn vào phòng cô. Thiên Phi muốn giả đò từ chối nhưng nhìn ánh mắt của cậu lại trở nên không nỡ. Ái ngại một chút nhìn cậu.
- Chị ăn được chứ?
- Ừm, thử đi.
Thiên Phi cầm lên chiếc bánh, từ từ cho vào miệng. Ban đầu có chút mặn mặn nhưng dần lại trở nên ngọt ngào. Hai vị tưởng chừng không thể chung đụng lại trở hài hòa và cuốn đến lạ. Thiên Phi ăn hết một bánh liền cầm thêm bánh thứ hai.
- Ngon quá đi, Kiến Phong thật giỏi.
- Có người còn chê em cơ mà.
- Không chê, không chê nữa.
- Được rồi, ăn nhanh còn nghỉ ngơi nữa.
Thiên Phi bỗng nhiên khựng lại, xém chút nữa là đã quên mình đang làm diễn viên. Cười gượng với cậu, cô gật gù hiểu ý.
- Chị biết rồi.
- Chị đó, phải biết giữ gìn sức khỏe.
- Vâng, há miệng chị đút cho em.
Kiến Phong bật cười há miệng để cô đút cho mình. Bọn họ không biết vì bánh quá ngon hay vì quá hạnh phúc mà cười đến híp cả mắt. Quả nhiên, khi tình yêu vào thì trong người lúc nào cũng vui vẻ.
- Kiến Phong, chị muốn qua Hàn Gia thăm An Nhi.
- Nhưng không phải chị đang mệt sao?
- Một chút thôi.
- Được, vậy mau ăn nhiều một chút.
- Tuân lệnh!
*Tại Hàn Gia*
An Nhi đang làm nũng nằm trong lòng anh như một con mèo nhỏ trên sofa xem phim. Hàn Võ Ngôn tận tình đút từng miếng trái cây vào miệng nhỏ.
- Ngọt không?
- Ngọt, ông xã... em muốn ăn dư hấu cơ.
- Được, để anh lấy cho em.
Hàn Võ Ngôn chăm sóc vợ bầu thật sự rất tốt. An Nhi qua tháng thứ 6 mà bụng đã căng tròn. Trên khuôn mặt lại không có lấy chút áp lực hay vướng phải các vấn đề tâm lý thường gặp ở bà bầu. Hàn Võ Ngôn cũng thầm mừng vì An Nhi không có triệu chứng thai nghén. Nếu thai nghén, anh cũng không biết làm sao để có thể chăm sóc tốt được cho cô.
Lúc này, hai bóng dáng bước vào nhà. Lục Thiên Phi nắm chặt tay Tần Kiến Phong khiến An Nhi trố mắt nhìn. Cô vội vàng ngồi thẳng dậy nhìn bọn họ tay trong tay mà tủm tỉm cười.
- Hai người... thế nào rồi?
- Ừm, thì cũng thường thôi.
- Haha, mối tình chị em đầy ngọt ngào. Dân tình đồn thổi nhiều lắm đấy, cặp đôi chuyên rắc cẩu lương miễn phí.
Lục Thiên Phi đưa tay dự ký lên đầu An Nhi thì bắt gặp ánh mắt chết người của Hàn Võ Ngôn. Rụt tay lại cười trừ ngồi xuống cạnh An Nhi, đặt tay lên bụng cô thích thú.
- Lớn thế này rồi, em đã siêu âm xem con trai hay gái chưa?
- Em chưa, em muốn để đến lúc sinh... như vậy mới ý nghĩa.
- Cũng được.
Hàn Võ Ngôn cúi người ghim một miếng dư hấu tiếp tục đút cho cô. An Nhi cắn một miếng híp mắt cười nhìn Thiên Phi và Kiến Phong.
- Hai người ăn đi, trái cây này ngọt lắm ấy.
Lục Thiên Phi gật đầu đưa cô hai lốc yến xào, dặn dò cô phải bẩm bổ nhiều vào. An Nhi cảm ơn Thiên Phi rồi nhìn qua Kiến Phong.
- Anh làm thế nào mà cưa được bà chị khó tính của em vậy?
- Thì là dùng tình yêu to lớn đấy.
An Nhi thích thú bật cười, Hàn Võ Ngôn vẫn giữ một mặt lạnh tanh chăm chú nhìn vợ mình vui vẻ.
- An Nhi, mau ăn hết miếng dư hấu.
Cô há miệng cắn một miếng nhìn anh híp mắt lại. Hàn Võ Ngôn khóe môi khẽ cong lên đút tiếp cho cô. An Nhi lắc đầu từ chối.
- Em no lắm rồi.
Võ Ngôn gật đầu ăn luôn phần dư hấu cô ăn dở trên tay. An Nhi quay qua tiếp tục trò chuyện cùng Thiên Phi. Cô cứ lăn tăn nhiều chuyện về vấn đề làm sao bọn họ yêu nhau khiến Võ Ngôn đen mặt. Tình yêu của anh giành cho cô chẳng phải tuyệt vời hơn sao, cô chẳng tò mò sao anh yêu cô. Lại cứ đi tò mò chuyện tại sao Kiến Phong yêu Thiên Phi.
- An Nhi, không nháo nữa. Một hồi sẽ mệt.
- Em chỉ nói chuyện thôi, không mệt đâu.
Kiến Phong nhìn qua liền biết Hàn Võ Ngôn đang bực dọc vì bị thất sủng. Ban nãy An Nhi còn đang nằm trong lòng anh mè nheo, vừa thấy Lục Thiên Phi đã gạt bỏ anh ra sau đầu. Kiến Phong bật cười.
- An Nhi, để anh kể cho em nghe.
- Sao ạ?
Cô bắt đầu hí hửng qua trò chuyện thêm cả với Kiến Phong. Phòng khách bốn người nhưng chỉ có một người là không thể hòa nhập. Đợi khi Kiến Phong và Thiên Phi ra về anh liền ấm ức ôm lấy cô.
- Em chẳng để ý đến anh gì cả.
- Em chỉ muốn hỏi chuyện bọn họ thôi.
- Ừm.
- Anh dỗi đấy à?
Hàn Võ Ngôn liếc xéo cô gật đầu. An Nhi thấy điệu bộ trẻ con này liền bật cười ngắt má anh.
- Thế em phải làm gì để anh hết dỗi?
- Hôn anh đi.
An Nhi nhìn anh tủm tỉm cười, choàng tay qua cổ anh bắt đầu hôn sâu. Nụ hôn ngọt ngào, dây dư khiến cả anh và cô không muốn dứt ra. Đến khi An Nhi cạn kiệt hơi thở mới gục xuống vai anh thở hổn hển.
- Ông xã, em muốn ngủ...
- Được, anh bế em lên lầu ngủ.
- Anh phải ngủ cùng em cơ.
Hàn Võ Ngôn hôn lên trán cô một cái. Bế cô lên phòng, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Chính mình cũng nằm xuống bên cạnh cô, vòng tay rắn chắc ôm chặt cô vào lòng.
- Nghỉ ngơi một chút, chiều sẽ dẫn em đi tản bộ.
- Nhưng chân em sưng lên, đau lắm.
- Chịu khó một chút, anh đỡ em.
- Dạ.