Lục Thiên Phi nhìn Tần Kiến Phong hít sâu một hơi. Trong đáy mắt lộ rõ sự nghi hoặc, không tin tưởng.
- Kiến Phong, tôi đối với cậu thật sự không giống với những cô gái trước đó sao?
Tần Kiến Phong cũng biết cậu của quá khứ có bao nhiêu rắc rối. Không còn chờ cô đưa tay cho mình nữa, cậu đưa tay nắm lấy tay cô kiên định gật đầu. Cậu muốn Thiên Phi tin tưởng giao trọng trách cả cuộc đời này cho cậu. Những gì cậu làm hôm nay đều xuất phát từ tình cảm. Cô là người đầu tiên cho cậu biết cảm giác của tình yêu, cậu muốn một lần nghiêm túc với tình cảm, muốn cả đời này cậu làm điểm tựa cho cô.
- Tôi đứng trước chị để khẳng định mình là thật tâm. Chị không cần tin ngay, nhưng tôi hi vọng chị có thể cho tôi thời gian để chứng minh cho chị thấy... tôi đối với chị là chân thành.
Lục Thiên Phi hít một hơi sâu, rút tay ra khỏi tay cậu. Cô tiến lại dựa người vào lan can cầu, nhìn xuống đường phố tấp nập, đông đúc. Kẻ qua, người lại hạnh phúc, đầm ấm... thế nhưng đâu ai biết, giữa thành phố rộng lớn này vẫn có một kẻ cô đơn, là cô.
Thiên Phi muốn động tâm với Kiến Phong nhưng nhìn lại bản thân mình, cô nhận ra cái gì cũng thua kém. Hoàn cảnh của cô, liệu cậu có chấp nhận. Chấp nhận yêu một người không cha, không mẹ, không được dạy dỗ?
Kiến Phong tiến lại đứng cạnh cô, bàn tay to lớn mạnh mẽ đặt lên vai cô một cách kiên định. Thiên Phi nhìn qua cậu, ánh mắt khẽ rung động.
- Nhưng tôi không phù hợp với cậu.
- Tại sao chị biết không hợp khi chúng ta chưa thử?
- Tôi khác cậu, khác từ hoàn cảnh đến cuộc sống. Chúng ta ở hai thế giới khác nhau...
Tần Kiến Phong nhìn cô, ánh mắt ấy như nói với cậu rằng người con gái này có rất nhiều tâm sự. Cậu im lặng, im lặng để lắng nghe những câu nói lòng của cô.
- Từ nhỏ, tôi đã không có cha, cũng không có mẹ... là đứa trẻ mồ côi được nuôi nấng trong cô nhi viện, tôi không giàu có... không nhà cao cửa rộng, cũng không sống trong nhung lụa... từ nhỏ đã cực nhọc, quen khổ... mọi thứ chúng ta đều không giống nhau.
Tần Kiến Phong nghiêng người nhìn qua cô, không ngờ cô gái nhỏ này lại trải qua nhiều thăng trầm như vậy. Bề ngoài vui vẻ, tỏ ra mình ổn nhưng thật chất lại vô cùng yếu đuối và mỏng manh. Vòng tay cậu mở rộng ra đưa về phía cô.
- Lục Thiên Phi, chị không có gia đình, vậy thì để tôi. Tôi sẽ trở thành gia đình của chị. Chị sống quen khổ cực, tôi sẽ khổ cực cùng chị. Mọi thứ chỉ cần chị muốn thì Tần Kiến Phong tôi sẽ làm. Để tôi trở thành người thân của chị, nơi mà khi chị muốn về nhà sẽ lập tức nghĩ tới tôi. Cho tôi thời gian, tôi sẽ khiến chị tin tưởng tôi, được không?
Khóe mắt Lục Thiên Phi gần như đã nhòe đi. Người con trai trước mắt cô có bao nhiêu sự trưởng thành trong người? Cậu giờ đây không chút trẻ con hay tinh nghịch, trong đôi mắt kẻ si tình ấy là sự nghiêm túc và trân trọng. Từng giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống, cô muốn ôm lấy cậu một lần, muốn cảm nhận rõ tình cảm của cậu dành cho mình. Vòng tay nhỏ dần mở ra, tiến vài bước đã ôm lấy cậu.
- Được, tôi cho cậu thời gian.
Tần Kiến Phong khẽ cười vòng tay bất giác siết chặt lấy Thiên Phi vào lòng. Cậu ngọt ngào hôn lên mái tóc thơm mùi hoa sữa. Cứ như vậy đứng ôm cô, Kiến Phong khẽ cười. Cuối cùng cũng có lúc cậu và cô đứng cùng nhau, yên bình mà ôm nhau. Gỡ Thiên Phi ra khỏi người mình, nhìn người con gái mặt mày lem luốc vì nước mắt mà bật cười.
- Sao lại khóc như vậy, có phải là cảm động lắm không?
- Cậu còn dám ghẹo tôi?
- Được rồi, đừng nổi cáu nữa, tôi lau cho chị.
Tần Kiến Phong được ôn nhu, ấm áp với cô như vậy lại dâng lên cảm giác hạnh phúc. Trải qua bao nhiêu mối tình, đây là lúc mà cậu cảm nhận được ngọt ngào của tình yêu. Lần đầu muốn yêu thương người khác, lần đầu muốn quan tâm người khác nhiều như vậy.
Lục Thiên Phi đứng đó nấc nhẹ từng đợt một. Có vẻ lòng tin nơi cô đối với cậu vẫn là chưa thể hoàn toàn, nhưng tâm cô hình như đã rung động trước cậu. Quá khứ của Tần Kiến Phong là không thể phủ nhận, nhưng cô cũng nên chấp nhận sự thật lòng và chân thành của cậu đối với cô.
*Tại biệt thự Hàn Gia*
An Nhi sau một hồi nghịch ngợm, hết kiếm chuyện với Võ Ngôn lại lăn dài trên sofa xem phim. Nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có một mình. Võ Ngôn tùy ngồi ngay bên cạnh nhưng mà anh chỉ chú tâm đến màn hình máy tính đầy số liệu. An Nhi thật cũng không biết ai mới là người yêu của anh, là cô hay là chiếc máy tính kia? Nằm một lát, cô không chịu nổi cảm giác nhàm chán liền lon ton chạy ra ngoài vườn khiến Hàn Võ Ngôn lo lắng.
- An Nhi, trời tối như vậy em chạy ra đó làm gì?
- Hồi chiều em thấy loài hoa lạ lắm, hình như nó mọc dại.
- Để ngày mai đi, trời sáng rồi em muốn làm gì cũng được.
- Không được... nó ở đâu rồi ta... hồi nãy rõ ràng em thấy nó trong bụi hồng mà... anh cứ tiếp tục làm việc đi.
- Ngày mai rồi hãy xem, em vào đây đã, ngoài đó tối và trơn lắm đấy.
An Nhi không nghe lời mãi mê tìm kiếm loài hoa mọc dại mà cô cho là đẹp. Bông hoa chẳng rõ lai lịch kia được cô phát hiện vào buổi chiều khi đang chăm sóc vườn cùng quản gia Khương. Hàn Võ Ngôn lo lắng không yên, tắt máy tính dự bước ra vì lo lắng cho cô nhưng quản gia Khương lại đưa cho anh vài giấy.
- Cậu chủ, cái này là giấy báo thuế.
- Được rồi, ngày mai tôi sẽ đóng.
- Dạ vâng.
Vừa nói chuyện cùng quản gia Khương xong thì một tiếng hét chói tai vang lên. Hàn Võ Ngôn hoảng hốt chạy ra vườn nhìn An Nhi đang ngồi bệt ở đấy. Cô nấc lên ôm chặt lấy chân mình
- Híc... Võ Ngôn... sân này trơn quá...
Hàn Võ Ngôn nhíu mày, khuôn mặt anh lạnh tanh tiến lại bế cô lên. An Nhi ôm chặt lấy anh thút thít.
- Võ Ngôn... chân em đau quá... híc...
Bước vào nhà, anh đặt cô xuống sofa. Cúi người xoa nắn mắt cá chân cho cô, Hàn Võ Ngôn ngước khuôn mặt lạnh tanh, nghiêm túc lên nhìn An Nhi.
- Anh mượn em ra ngoài đó sao?
- Em xin lỗi... anh đang giận em hả?
Hàn Võ Ngôn hình như đang rất tức giận. Anh đứng dậy tìm lọ thuốc kèm cao dán cho cô. An Nhi biết lỗi chỉ cúi đầu mặc anh xoa nắn và dán cao cho mình. Dẹp hết tất cả vào tủ thuốc gia đình. Hàn Võ Ngôn lạnh nhạt ngồi xuống cạnh cô khiến cô tủi thân.
- Anh... đừng giận em mà...
Vẫn giữ một mặt không cảm xúc, Hàn Võ Ngôn chăm chú nhìn màn hình tivi. An Nhi khuôn mặt thoáng buồn ôm lấy cánh tay anh nũng nịu.
- Võ Ngôn... anh đừng giận em nữa...
- An Nhi, lời anh nói ra hình như em không xem trọng?
- Em... em không có mà... chỉ là em buồn chán, lại nhớ ra bông hoa đó... em chỉ muốn hái nó vào tặng cho anh...
Giọng cô lí nhí nhỏ dần khiến anh nhíu mày. Tâm tình bực dọc nãy giờ cũng đã nguôi đi đôi chút khi biết cô muốn hái bông hoa đó tặng mình.
- Sau này anh nói không thì sẽ là không.
- Em biết rồi mà... ngoài đó cũng có đèn... chỉ là do cái sân nó trơn thôi...
- Em còn cãi?
- Aaaa... không cãi nữa... không cãi nữa... anh đừng giận em mà...
Cô giụi giụi mũi vào cánh tay anh làm nũng. Hàn Võ Ngôn có bao nhiêu nóng giận thì cũng không thể làm gì khi cô cứ trưng ra bộ mặt cún con này
- Được rồi, đừng như vậy nữa. Mọi người nhìn vào lại tưởng anh ăn hiếp em.
- Em biết rồi. Đừng giận nữa... em muốn hôn...
Cái chiêu này của cô thì hoàn toàn có thể đánh bại khuôn mặt lạnh tanh của anh. Hàn Võ Ngôn lập tức đè cô xuống sofa hôn sâu. An Nhi giờ đây đã quen dần với những nụ hôn bão táp của anh. Nương theo nụ hôn một cách tốt nhất, An Nhi vui vẻ tách môi anh ra.
- Kỹ thuật hôn của em thế nào? Thăng hạng đúng chứ?
- Thăng con khỉ nhà em, khờ khạo.
- Anh mới là tên khờ khạo.
Hàn Võ Ngôn khẽ cười ngồi dậy, cúi xuống xem tình hình chân cô.
- Còn đau nhiều không?
- Không, có tình yêu của anh vào thì chẳng còn đau nữa.
Anh phì cười ký lên đầu cô một cái. Cúi người bế cô lên lầu, họ nên kết thúc một ngày mệt mỏi bằng một giấc ngủ ngon lành đầy yêu thương. Người làm trong nhà chỉ biết nhìn theo, to nhỏ xì xầm những lời chúc phúc. Thiếu gia và tiểu thư nhà bọn họ cũng quá đẹp đôi rồi.