An Nhi khoác tay Hàn Võ Ngôn dạo quanh thành phố A quen thuộc. Xung quanh ai nấy đều nhìn họ với cặp mắt ngưỡng mộ. An Nhi vì thế mà cũng tự hào hơn hẳn. Tình yêu của bọn họ thật đẹp, An Nhi ước rằng mình mãi hạnh phúc và vui vẻ như bây giờ. Ước gì thời gian có thể quay lại, cô chắc chắn sẽ yêu anh sớm hơn. Nhìn lên Hàn Võ Ngôn, trái tim cô điên cuồng đập loạn, khóe môi cong lên hạnh phúc.
- Võ Ngôn, anh có thấy chúng mình đẹp đôi không?
- Ừm.
Nhìn anh bình thản đến đáng ghét. Cô bĩu môi xì một tiếng chạy nhanh về phía hàng cá viên, mấy món ăn vặt này đã quá lâu cô chưa được ăn lại rồi. Võ Ngôn không hài lòng nhíu nhẹ mày với cô, An Nhi vì vậy mà cũng tiết chết bản thân gọi vài loại đồ viên chiên ưa thích. Tuy không đủ no nhưng chắc là đủ thỏa mãn đam mê.
- Anh trả tiền đi.
Một tay cô cầm hộp cá viên, một tay lại cầm một xiên bỏ vào miệng nhai nhóp nhép. Hàn Võ Ngôn nhướn vai rút vài tờ tiền đưa cho chủ quán. Anh kéo tay cô lại khi thấy cô cứ nhong nhong chạy xa mình.
- Em đưa hộp viên chiên cho anh cầm.
- Làm gì?
Hàn Võ Ngôn cầm lấy hộp viên chiên trên tay cô, tay còn lại anh nắm lấy bàn tay nhỏ khiến cô bật cười. Ăn hết một xiên, An Nhi lại lấy xiên tiếp theo từ anh. Hàn Võ Ngôn cứ như vậy một tay cầm hộp viên chiên, một tay nắm tay cô. An Nhi một tay ăn xiên viên chiên, một tay lại nắm tay anh. Trông bọn họ giờ đây thật sự rất hạnh phúc.
Đi dạo một đoạn, An Nhi đã thanh lý xong hết số xiên viên chiên vào dạ dày. Nhưng mà cô lại bắt đầu giở thói nhõng nhẽo anh. Mấy thứ này sao có thể đủ làm cô no chứ.
- Võ Ngôn à...
- Sao vậy?
- Em muốn ăn thêm bánh tráng nướng, em muốn uống thêm cả trà sữa, còn cả muốn ăn gà rán.
- Không được, mấy thứ đó không tốt cho sức khỏe. Về nhà anh sẽ tự tay làm cho em.
- Nhưng anh làm sao có thể ngon bằng ngoài quán.
- Anh nói không là không, em đừng có bày ra bộ mặt đó nữa.
An Nhi chỉ muốn bày ra khuôn mặt cún con để nhõng nhẽo anh, vậy mà anh lại từ chối cô. Khuôn mặt bí xị, cô bực mình bỏ đi trước anh, tay cũng không thèm nắm lấy tay anh nữa.
Võ Ngôn cũng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng đi sau cô. Những gì anh nói không phải vì anh khó tính với cô mà là vì anh lo lắng cho sức khỏe của cô. An Nhi biết anh đi sau mình lại càng cố tỏ vẻ giận dỗi hơn, vậy mà anh một chút cũng không ngó ngàng tới cô.
An Nhi bực mình rồi, cô quay lại trừng mắt hù dọa anh nhưng khuôn mặt anh cứ băng lãnh không lấy chút sợ sệt. Tên Hàn Tổng đáng ghét này, thật tức chết cô rồi. Cứ vậy, người trước, kẻ sau không ai nói chuyện với ai. An Nhi chân mỏi nhừ, đứng lại phụng phịu, quay về phía sau nhìn anh, giọng nói nhõng nhẽo cũng dần vang lên.
- Em mỏi chân rồi... cõng em...
Anh bật cười bước nhanh về phía cô. Bàn tay nhè nhẹ đưa lên xoa mái tóc dài mượt mà.
- Chẳng phải dỗi anh sao?
- Tại em mỏi chân nên mới nhờ tới anh, không thì em sẽ giận anh suốt đời.
Võ Ngôn khẽ cười, quỳ xuống một bên gối. An Nhi vừa giận đó thôi đã lại hạnh phúc cười tít mắt lại leo lên người anh vui vẻ.
- Đi thôi.
Võ Ngôn đứng dậy cứ vậy cõng cô mặc bao nhiêu ánh mắt nhìn ngó. An Nhi ôm lấy cổ anh, cằm đặt lên vai anh như muốn ủy cả cơ thể lên Hàn Võ Ngôn. Đi được một đoạn, anh hít một hơi sâu, giọng nói trầm trầm dần vang lên.
- An Nhi, em phải biết anh là lo cho em. Những thứ đó không tốt cho em. Anh không khó tính với em, chỉ là có những chuyện anh cần nghiêm khắc với em.
An Nhi bỗng dưng lại dâng lên một tầng tội lỗi. Từ nhỏ, Võ Ngôn đã chăm sóc cô rất kỹ. Anh luôn cố gắng để cô ăn uống đầy đủ dinh dưỡng để cô có thể khỏe mạnh. Vậy mà chỉ vài đôi ba lời nghiêm khắc, quan tâm của anh mà cô lại đi dỗi anh.
- Võ Ngôn, em xin lỗi, sẽ không như vậy nữa.
- Không cần xin lỗi anh, chỉ cần em chăm sóc tốt cho bản thân mình là được. Em ăn những thứ không tốt, thì người em có lỗi đầu tiên chính là bản thân em.
- Vâng, sau này sẽ nghe anh hết.
Võ Ngôn chỉ cần như vậy lại nở nụ cười ngọt ngào. Đứa nhỏ của anh thật sự đã lớn rồi. Hàn Võ Ngôn cõng cô trên lưng tiếp tục bước đi, hình ảnh một nam nhân cười cười nói nói cùng nữ nhân của mình khiến ai nấy đều phải ganh tỵ. An Nhi đưa tay vuốt tóc anh.
- Võ Ngôn, tóc của anh thơm thật.
- Thơm vậy sao?
- Ừm... thơm mùi của gỗ hương.
An Nhi lại cúi xuống vùi mặt vào cổ anh hít nhẹ, mùi hương bạc hà quen thuộc khiến cô thích thú. Đã từ lâu, An Nhi dường như đã nghiện mùi hương này. Mỗi ngày đều muốn ôm anh để tận hưởng mùi hương chỉ thuộc về riêng anh.
- Cả cơ thể anh cũng thơm nữa.
An Nhi khen ngợi mùi hương cơ thể anh kèm theo nụ hôn chụt vào bên má, Hàn Võ Ngôn khẽ cong khóe môi.
- Còn phái nói anh thơm sao? Anh còn nghĩ em đã chán mùi cơ thể anh rồi.
- Không chán, sẽ không bao giờ chán.
- Là em nói đó.
- Em yêu anh nhiều lắm đó Võ Ngôn, em sẽ không chán anh đâu.
- Anh cũng yêu em.
Cả hai vui vẻ đi một đoạn nữa, Võ Ngôn nhìn thấy những hàng quán khác trông có vẻ rất sạch sẽ. Anh khẽ cười nhìn qua cô.
- Em muốn uống trà sữa chứ? Anh cho phép em uống một ly.
Vừa nghe thấy thôi, mắt An Nhi đã sáng lên nhảy xuống khỏi người anh. Mắt cô sáng rực tìm chạy tới hàng quán trà sữa thơn ngon cho dạ dày.
- Ông chủ à, một ly matcha đi ạ.
- Có ngay đây cô gái xinh đẹp.
An Nhi hí hửng đón nhận ly trà sữa từ chủ quán, Võ Ngôn đưa tiền cho ông rồi quay sang nắm lấy tay cô. Cả hai cùng nhau đi dạo quanh khu chợ nhỏ, hạnh phúc đơn giản là trong lòng bàn tay của bạn có bàn tay của người bạn yêu.
Bọn họ trở về Hàn Gia khi trời đã xế chiều, An Nhi chạy nhảy quanh nhà tìm quản gia Khương. Cuối cùng cũng tìm thấy ông ở sau hè, cô vui vẻ ôm lấy ông. Quản gia Khương hiền từ dùng ánh mắt của một người cha nhìn đứa con gái nhỏ của mình, cười nhẹ.
- Về rồi sao, xem tiểu thư vui đến thế nào kìa.
- Vâng ạ, rất vui luôn... con được lướt sóng, được đi phi thuyền, còn được ăn hải sản tươi sống... tất cả đều rất tuyệt.
- Thế quà của tôi đâu?
Quản gia Khương lên tiếng chọc ghẹo, An Nhi hí hửng chạy lên nhà tìm hai túi quà nổi bật nhất mang xuống sảnh tặng quản gia Khương.
- Đây ạ, là chiếc vòng tay bằng vỏ ốc và một chiếc khen len thủ công. Trời cũng đã sắp lạnh rồi, thật mong ông quản gia của An Nhi sẽ có thật nhiều sức khỏe.
- Cảm ơn tiểu thư, tôi sẽ luôn choàng khăn len lên cổ khi trời lạnh, chiếc vòng tay này cũng sẽ luôn đeo trên tay.
- Là ông quản gia hứa đó. Giờ thì An Nhi muốn ăn sườn nướng và tôm hấp sốt tiêu.
- Được, được, sẽ làm ngay cho tiểu thư.
An Nhi chạy lên nhà nhìn Hàn Võ Ngôn đang bắt chéo chân bấm điện thoại ở sofa. Cô nhăn mày đá đá vào chân anh vài cái.
- Anh không biết gọi mọi người lại phân phát quà sao?
- Em lại nổi cáu rồi, anh đi làm liền đây.
- Anh lề mề và không có chú thành ý nào hết.
An Nhi thu xếp mọi thứ cằn nhằn anh, Hàn Võ Ngôn cũng chỉ biết im lặng nghe cô mắng chửi. Người làm trong nhà ai nấy đều vui vẻ đón nhận những quà cáp từ cô. Phát xong xuôi, cô hạnh phúc hạ người xuống sofa.
- Trao đi chính là một hạnh phúc.
- Được rồi, mau lên phòng tắm thôi.
- Vâng, em đi tắm trước, yêu anh.
An Nhi đứng dậy hôn chụt vào môi anh rồi mới bước lên lầu tắm rửa. Hàn Võ Ngôn khẽ cười, sau những thú vui tao nhã của cô thì anh vẫn luôn là người cuối cùng ở lại dọn dẹp. Nhìn mấy bao bì, nhãn mác rơi rớt trên sàn nhà, Hàn Võ Ngôn thở dài cúi xuống nhặt hết lại bỏ vào sọt rác. Người yêu của anh cũng quá tốt rồi, nhưng đó là tốt với mọi người, chứ anh thì không.
7 giờ tối, tại một cây cầu lớn của thành phố A. Bên dưới cầu là hàng hàng lớp lớp đèn xe qua lại. Tần Kiến Phong đứng trên thành cầu nhìn xuống lòng thành phố. Lục Thiên Phi một lúc sau cũng xuất hiện, cô bước lại đứng cạnh cậu nhíu mày.
- Tìm tôi có chuyện gì?
- Tôi muốn hỏi tại sao chị lại tránh né tôi?
- Cậu bị điên à? Tôi làm gì phải tránh né cậu?
Tần Kiến Phong khẽ cười nhìn xuống đường phố đêm. Có người ở bên cạnh nhưng sao cậu lại cảm thấy vô cùng cô đơn.
- Lục Thiên Phi, tôi thích chị!
- Thích tôi? Nực cười, cậu đã nói câu này với bao nhiêu người phụ nữ rồi vậy?
Tần Kiến Phong tình trường dài dằng dặc trên giới thương trường ai mà không biết. Lục Thiên Phi hít sâu dự bỏ đi.
- Muốn tôi tới đây, chỉ để nói như vậy? Xong rồi thì tôi về đây.
Tần Kiến Phong kéo tay cô lại, ánh mắt trân thành xoáy sâu vào Thiên Phi.
- Tôi thật sự rất thích chị, là tôi trân thành... trước đây tôi đúng là qua lại với nhiều con gái nhưng chị là người duy nhất khiến tôi động tâm.
- Tôi cũng cao siêu quá rồi, cảm ơn cậu.
- Chị đã giao nụ hôn đầu cho tôi, tôi tình nguyện cả đời bảo vệ nụ hôn ấy.
Lục Thiên Phi bất chợt tức giận vung tay tát vào bên má Kiến Phong khiến cậu chao đảo.
- Tôi nói cho cậu biết, đó chỉ là sự cố. Nụ hôn đầu, tôi chỉ trao cho người tôi yêu.
- Người chị yêu?
- Phải... ưm...
Tần Kiến Phong như vậy lại dám siết chặt cô trong vòng tay mà cuồng nhiệt hôn sâu. Thiên Phi trợn tròn mắt liên tục đấm vào người cậu nhưng Kiến Phong nào để ý tới nó nữa. Chẳng biết từ khi nào mà cánh tay của Thiên Phi cũng buông lỏng, cô nương theo nụ hôn của cậu tìm đến sự mềm ngọt từ môi lưỡi. Dứt nụ hôn, Tần Kiến Phong khẽ vuốt cánh môi dưới của cô.
- Đây là sự cố trong ý muốn, nụ hôn đầu của chị vẫn là của tôi.
- ...
- Đưa tay chị đây.
- Làm gì?
- Để tôi nắm!
- ...