↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
Hoa môi non nớt bị cự vật nong ra thật lớn, giống như cái miệng nhỏ tham ăn bao chặt lấy thân gậy. Xuân dịch theo mỗi lần thọc vào rút ra chậm rãi chảy xuống, mỗi một giọt rơi xuống đều làm những tướng sĩ Ưng Võ Kỵ lửa dục khó nhịn.
Từ Trấn Bình luôn bận rộn xử lý công việc nên không ham thích nữ sắc, trước giờ chưa từng gọi doanh kỹ đến hầu hạ. Cơ thể Cam Nhu nhỏ xinh, nàng lại thấu tình đạt lí hơn người cha hại nước hại dân kia nhiều, ngay cả hắn cũng không biết mình đang thương tiếc nàng hay là thưởng thức, tóm lại vẫn phá lệ vì nàng.
Cơ thể trong lòng ngực mềm mại non nớt, huyệt nhỏ đặc biệt mất hồn. Ban đầu hắn chỉ muốn danh chính ngôn thuận đưa nàng vào Ưng Võ Kỵ, tránh để nàng đến nơi khác rồi rơi vào kết cục hương tiêu ngọc vẫn. Chỉ là chính hắn cũng không ngờ đến, một khi đã nếm phải tư vị của nàng thì không thể buông tay được nữa, hồn phách cũng bị nàng câu ra ngoài.
"Nói rõ ràng cho ta, nàng muốn cái gì?" Từ Trấn Bình dụ hoặc nói bên tai nàng: "Nói ra, ta sẽ làm nàng dục tiên dục tử!"
"Ta cũng không biết... A... Ta muốn thoải mái thêm chút nữa..."
Củ khoai nóng chôn trong cơ thể nàng bỗng dưng thả chậm tốc độ, nhẹ nhàng cắm rút, vốn dĩ chỉ ngứa bảy phần nay lại lên đến mười phần. Cam Nhu rốt cuộc chịu đựng không nổi, nàng nhớ đến hình ảnh binh sĩ làm Hoàn Nhi dọc đường đi, không màng thể diện kêu lên, "Tiểu huyệt ngứa quá... muốn tướng quân thao ta... A..."
"Nếu nàng đã lên tiếng, ta sẽ theo ý nàng!"
Dưới tiếng gầm như sông cuộn biển gào của các nam nhân, Từ Trấn Bình thao huyệt nhỏ một trận vô cùng thống khoái. Đại dương vật đâm vào vừa mạnh vừa tàn nhẫn, hoa môi kiều nộn trong nháy mắt sưng đỏ cả lên, tiếng nước phụt phụt kêu lên vang dội. Cam Nhu dù dựa vào ngực hắn nhưng vẫn bị đâm cho ngã trái ngã phải. Hắn điên cuồng đẩy đưa cắm rút làm Cam Nhu khóc kêu liên hồi, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống. Mãi đến khi các nam nhân bên dưới xem đến miệng đắng lưỡi khô, Từ Trấn Bình mới ngậm lấy vành tai nàng, dụ dỗ nàng lên tiếng khẩu dâm, "Lỗ nhỏ chảy nhiều nước quá, nàng thích bị dương vật lớn thao có đúng không?"
"Ta... thích..." Sắc mặt Cam Nhu ửng đỏ, đôi vú căng phồng, núm vú nhỏ nhiều thịt đứng thẳng, theo tiết tấu mạnh mẽ cắm vào của nam nhân mà gắng gượng run rẩy, trước mặt mọi người vẽ ra từng vệt cung hồng nhạt. Mông nhỏ trái rung phải lắc, giống như không chịu nổi khoái cảm mãnh liệt, lại giống như dâm đãng đòi hỏi càng nhiều, "Tiểu huyệt thoải mái quá... A ưm... Tướng quân lại vào sâu một ít..."
"Sao lại gọi là tiểu huyệt, nàng phải đổi một từ khác dâm hơn, nếu không ta sẽ không thao nàng nữa!"
Từ Trấn Bình giả bộ muốn rút dương vật ra, mông nhỏ chảy đầy dâm thuỷ cũng đuổi theo, nàng đáng thương vô cùng kêu dâm, "Là tiểu âm hộ... tiểu âm hộ bị tướng quân thao sướng quá..."
"Lỗ dâm bị cái gì của ta thao thoải mái? Nói ra cho các huynh đệ nghe một chút, nói càng lớn ta càng làm nàng sung sướng."
"A... Là dương vật lớn của tướng quân... làm ta thoải mái muốn chết... Hu hu hu... Đừng đi mà... Huyệt dâm còn muốn..."
Cam Nhu vừa thốt ra lời nói dâm đãng, nàng lập tức cảm thấy thân thể trở nên khô nóng.
Tiểu huyệt non nớt cắn chặt cự vật không buông, bộ dáng vừa thẹn thùng vừa dâm đãng khiến Từ Trấn Bình kích thích vô cùng, eo mông đưa đẩy càng nhanh làm mỹ nhân có chút chịu không nổi.
Tiếng khóc ngâm càng lúc càng cao vút, nàng mê mang đắm chìm trong tình dục, tận lực nhếch mông đón ý hùa để hắn có thể ở phía sau tuỳ ý mạnh mẽ thọc vào rút ra. Đột nhiên thân thể nàng run rẩy kịch liệt, huyệt nhỏ căng chặt, ngay cả ngón chân nhỏ cũng duỗi thẳng, "Tới... A... A... Tướng quân cứu ta... tiểu âm hộ bị dương vật thao hỏng rồi..."
Huyệt nhỏ nhiều nước không nhịn được run rẩy trước mặt mọi người, dâm thuỷ giống như pháo hoa nổ tung toé. Giọng nói Từ Trấn Bình có chút đắc ý, "Đúng là vật nhỏ mẫn cảm, nhanh như vậy đã đạt cao trào!"
Bởi vì còn quá nhiều người mỏi mắt trông chờ, Từ Trấn Bình dù là chủ soái cũng không thể độc chiếm nàng không buông, hắn thừa dịp Cam Nhu sắp cao trào, nhanh chóng rút ra thọc vào hơn trăm cái, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng, bắn nùng tinh nóng hổi vào tử cung nàng.
"Cứu mạng... nóng quá... Tướng quân đừng bắn nữa... bên trong không được..." Nàng giãy giụa trong lòng ngực hắn hệt như cá mắc cạn, đáng tiếc nàng không đủ sức đánh lại hắn. Khi tinh dịch bắn vào tử cung cũng là lúc nàng lên đỉnh. Chờ đến lúc tử cung ngập tràn tinh dịch, hai mắt nàng đã khóc đến đỏ bừng.
"Tiểu đáng thương, sao có thể khóc lợi hại như vậy?" Đường Nguyên Thanh lau nước mắt cho nàng, gọi một thân binh đã sớm chờ sẵn một bên, "Trình thuốc tránh thai lên!"