Tranh Phong Lưu

Chương 8: Trước mặt mọi người thừa nhận mình bị thao thoải mái




↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────

Tuy đau đớn ban đầu đã không còn nữa nhưng Từ Trấn Bình vẫn không đành lòng tiếp tục làm đau nàng. Hắn chậm chạp rút dương vật ra một cách nhẹ nhàng, thấy cô nương trong ngực mình thân thể đột ngột căng thẳng thì bất đắc dĩ thở dài một hơi, lại cẩn thận đâm về phía trước.

Cam Nhu phát ra tiếng rên rỉ tinh tế như mèo kêu, "A ưm... Tướng quân... nó động..." Biểu tình ngây thơ làm hắn yêu thích không thôi, Từ Trấn Bình dịu dàng hỏi: "Còn đau không?"

Hắn chậm rãi thọc vào rút ra để Cam Nhu có thể cẩn thận hưởng thụ, chỉ thấy giữa hai chân mày đang nhíu chặt dần dần giãn ra, khuôn mặt nhỏ hồng hồng trả lời một câu, "Hình như... không đau nữa..."

Không đợi Từ Trấn Bình lên tiếng, các tướng sĩ Ưng Võ Kỵ bên dưới đều đồng loạt thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mấy người trên đài đều nghe rõ rành mạch, Đường Nguyên Thanh trực tiếp cười nói: "Mặt mũi Cam Nhu cô nương thật lớn, người có thể làm cho huynh đệ Ưng Võ Kỵ chúng ta lo lắng như vậy cũng không nhiều lắm."

Cam Nhu che lại mặt, "Xin ngài đừng nói nữa..."

Lúc này Khổng Hoa Đình rời đi khiến cho tiểu huyệt đang ngậm nuốt dương vật một lần nữa hiện ra trước mắt mọi người. Vài giọt tơ máu đỏ tươi theo thân gậy uốn lượn chảy xuống, cuối cùng biến mất ở cửa huyệt trắng nõn. Đỏ trắng xen kẻ tạo nên sự tương phản thật lớn, dưới mặt trời rực rỡ loé lên ánh sáng dâm mĩ câu hồn.

Cũng không biết là ai kêu lên một câu, "Lạc đỏ!" Ánh mắt của tất cả nam nhân lúc này nhất trí nhìn vào tiểu huyệt non nớt đang cố hết sức nuốt vào dương vật. Toàn bộ huyệt nhỏ bị ánh mắt rực lửa của bọn họ nhìn đến mức nóng lên, Cam Nhu ngượng ngùng kẹp chặt tiểu huyệt, không nghĩ đến tốc độ cắm rút của Từ Trấn Bình lại bắt đầu nhanh hơn.

"Huyệt nhỏ chặt quá, hồn của ta đều bị nàng hút ra ngoài, thao nàng như thế này có chịu được không?"

Đại dương vật càng động càng nhanh, quy đầu lớn nghiền nát huyệt thịt vọt tới chỗ sâu nhất. Khi dương vật cắm vào làm Cam Nhu kích thích đến nổi bay về phía trước, khi rút ra lại làm nàng rơi xuống, sau khi nàng rơi xuống lại một lần nữa tàn nhẫn đâm vào lút cán.

"A... Tướng quân..." Cam Nhu bị hắn thao đến mông lắc vú run, tiểu huyệt nổi lên một trận ngứa ngáy không thể nói thành lời. Nàng cầm lòng không đậu mà vặn vẹo mông, tiếng rên rỉ càng thêm ngọt ngào mê người, "A... Tướng quân... ngài... A a..."

"Đúng là trời sinh dâm đãng, nhanh như vậy đã vặn mông cầu thao." Đường Nguyên Thanh cười hỏi: "Vừa bị phá thân đã lắc mông kêu dâm, dương vật tướng quân có làm nàng thoải mái hay không?"

Khuôn mặt vốn đã nhuộm màu tình dục trong phút chốc đỏ thấu, huyệt nhỏ cũng trở nên chặt chẽ, Từ Trấn Bình kêu lên một tiếng, bỡn cợt hỏi: "Nghe hắn vừa hỏi đã kẹp chặt như thế! Khanh Khanh nói cho bọn họ biết, lỗ nhỏ của nàng có thoải mái không?"

"Ta..."

Dưới đài chợt an tĩnh, những tướng sĩ thiết huyết sa trường mắt sáng như tuyết chờ nàng trả lời.

Lời nói mắc cỡ như vậy, làm sao nàng có thể nói được đây?

Môi đỏ vài lần khép mở, chỉ là Cam Nhu vẫn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, Đường Nguyên Thanh dường như nắm rõ mệnh môn của nàng, một câu đã đập tan chút rụt rè cuối cùng, "Nàng thân là doanh kỹ, ai hỏi gì cũng phải đáp nấy, cho dù câu hỏi có mắc cỡ đến đâu nàng cũng phải thành thật trả lời!"

Nghe nói là bổn phận, Cam Nhu lúc này mới nhỏ giọng trả lời, "Ta... thoải mái..."

"Lớn tiếng một chút, nói nhỏ như vậy làm sao các huynh đệ nghe thấy?"

"Ta... thật thoải mái..." Vừa nói dứt câu, bức tường thành trong lòng nàng dường như ầm ầm sụp đổ, Cam Nhu xấu hổ khóc lớn, lời nói về sau cũng không còn gian nan, "Ta thật thoải mái... Hu hu hu... Ta bị tướng quân thao thật thoải mái..."

Ưng Võ Kỵ từ trước đến nay kỷ luật nghiêm minh lúc này lại giống như oanh tạc, đồng loạt phát ra tiếng hoan hô.

"Tướng quân uy vũ!"

"Có nghe thấy không, nàng nói thoải mái!"

"Nghe thấy được, nghe thấy được, về sau chúng ta phải nỗ lực hơn nữa, mặc kệ là ai cũng phải làm nàng thoải mái!"

Bọn họ mồm năm miệng mười mà nói, mỗi một câu nói đều làm người khác xấu hổ muốn chết, nhưng tuyệt đối không hề có ác ý.

Cam Nhu xấu hổ đến mức hai mắt đẫm lệ mê mang, mông nhỏ vặn vẹo thừa nhận Từ Trấn Bình rút ra cắm vào. Nàng không nhìn cũng biết những tướng sĩ đó đang nhìn chằm chằm tiểu huyệt nàng, nhưng ngoại trừ xấu hổ nàng còn cảm nhận một loại thoải mái khiến nàng kinh hồn táng đảm*. Huyệt nhỏ càng thêm xót xa ngứa ngáy, gấp gáp không thể chờ nổi muốn được nhiều hơn.

Nàng xoắn chặt tiểu huyệt làm mị thịt dán chặt dương vật, cũng không biết đến tột cùng bản thân mình đang muốn gì.

"Tướng quân... ta còn muốn... A a a... xin ngài cắm sâu thêm chút nữa..."

******************************************(*) Kinh hồn táng đảm: Sợ hãi đến mức rụng rời, mất hết hồn vía.