Tranh Nghi

Chương 29: Che giấu




UỲNH! Tử Linh ném rất chuẩn xác, trúng ngay

mục tiêu bàn cờ vây. Một tiếng đổ ụp xuống, cái bàn bị xoay chuyển khiến những quân cờ trên đó rơi

vung vãi trên mặt đất...

Một giây trước thảm họa...

Đám vệ sĩ tắt nhạc, Đàm Huân trợn tròn

mắt tắt ngay điệu cười cợt nhả... còn Tiêu Vũ, kẻ đang suy sụp vì sắp thua mất trắng 200 triệu thì như vớ được vàng

mà bật dậy réo lên. "HAHAHA! Họ Đàm kia, ván này không tính! Chơi lại! Tao biết rõ mánh khóe của mày rồi! Chơi lại thì đéo có chuyện

tao thua đâu!" Đàm Huân nhìn những con cờ rơi ngốn ngang trên mặt đất thì như bị bay màu, giây sau hắn ngửa cổ nhìn lên tầng 2 thấy mỗi Lục Tranh đứng sững sờ ở gần khung cửa sổ thì gào một trận trời ơi đất

hỡi... "ĐỆT BÀ NÓ! VÁN CỜ 200 TRIỆU CỦA

TAO!" "THẰNG HỌ LỤC KIA, MÀY CHẾT

CHẮC RỒI!"'

"LÔI CỔ NÓ XUỐNG ĐÂY!"

"Rõ!" Lục Tranh thấy đám vệ sĩ đang lên tận nơi bắt mình, khi anh ngoảnh sang bên cạnh thì Tử Linh đã chạy ra khỏi phòng từ lúc nào, cô ta còn đóng rầm cái cửa

lại... Lục Tranh cố gắng mở cái cửa nhưng không được, chỉ có thể bất lực ở yên đó

cho đám vệ sĩ luôn cổ xuống sân cho

Đàm Huân xử lý... "Thằng họ Lục khốn nạn chết dẫm, mày có tin ngay bây giờ tao ném mày xuống

biển làm mồi cho cá mập không hả???" Đàm Huân hai tay túm cổ áo Lục Tranh, vừa quát nạt đe dọa như muốn ăn tươi nuốt sống anh sau khi mất trắng 200

triệu!!!

Hiển nhiên Lục Tranh sợ đếch gì tới lời đe dọa đó của Đàm Huân nên lười giải

thích, anh còn dám nói xỉa một câu: "Loại não tàn như mày mà thắng được ván cờ vây đó thì tao tự dâng đầu cho

mày!" "Ờ, ngon thì mày vào chơi đi! Mày mà thắng được thằng họ Tiêu kia thì tao đi

đầu xuống đất!"

"Thế hả, vậy thì tránh ra!" Lục Tranh ngồi xuống ghế sẵn sàng vào cuộc chơi nhưng Tiêu Vũ nhìn thoáng qua nét mặt của anh, cảm thấy anh vẫn

còn non và xanh lắm nên đã chủ quan mà khinh thường nhưng ngoài mặt vẫn khách sáo hỏi: "Cậu trai trẻ này, xin hỏi

quý danh của cậu?"

"Lục Tranh."

"Ô." Tiêu Vũ cười một cách thích thú tiếp

chuyện: "Lục thiếu gia chắc hẳn là khách của

Đàm gia nhỉ? Tôi thấy cậu ở trên căn phòng

VIP kia mà."

Đàm Huân: "..."

Đám vệ sĩ: ".

..."

Lục Tranh: "..." "Bởi vì cậu chơi thay thằng họ Đàm kia thế

nên tôi đổi điều kiện. Nếu cậu thua thì họ

Đàm phải trả tôi 500 triệu!" Đang trong thao tác chuẩn bị, một tên vệ sĩ bỗng nói nhỏ với Đàm Huân: "Đại thiếu gia,

ngài nghĩ gì mà để thằng này chơi vậy? Nó... nó bị giam giữ suốt 10 năm thì làm sao có

thể..." Sắc mặt Đàm Huân trắng bệch: "Ừ nhỉ... tao quên mất... ơ.. nhưng mà nó thắng thì tao vừa nói sẽ đi đầu xuống đất thế nên lần này

tao thà mất tiền còn hơn mất mặt!"

"Vâng, ngài nói đúng."

"Vâng, ngài nói đúng." Trước khi bắt đầu, Lục Tranh nói: "Nếu

tôi thắng thì sao?" "Có chuyện đó hả?" Tiêu Vũ cười hí hửng nói: "Vậy tôi sẽ gọi cậu là Sư phụ,

được không Lục thiếu gia?" Lục Tranh nói vậy chứ anh chẳng quan tâm mình sẽ được gì từ Tiêu Vũ, anh chỉ muốn thấy cảnh Đàm Huân đi đầu

xuống đất thôi...

*** Chỉ sau vài phút, thắng thua đã rõ. Kết

quả là... Đàm Huân một lần nữa bị sốc đến bay

màu, đám vệ sĩ thì bay hết cả hồn vía.

Tiêu Vũ - kẻ vừa kiêu ngạo đắc thắng thì đang quỳ một chân xuống, hai tay chắp lại đưa ra trước ngực như kiểu tôn kính các bậc tiền bối hảo hán trong cao thủ võ

lâm. "Sư phụ cao quý xin nhận của đệ tử một

lạy!" Thắng thì đã thắng rồi nhưng Lục Tranh lại cảm thấy khó xử: "Thôi được rồi, tôi không có thù oán gì với anh. Nhưng cũng nhờ anh mà bây giờ tôi được thấy

cảnh thằng điên kia đi đầu xuống đất!"



Đàm Huân: "..." Hắn không thể tin nổi! Lục Tranh lại có thể chơi cờ vây thắng được Tiêu Vũ - một trong những kỳ thủ cờ vây trong

giới Mafia khét tiếng. "Thằng họ Lục kia, mày ăn gian đúng

không? Hay là do thằng họ Tiêu cố ý để thua làm nhục mặt tao hả???" Lục Tranh và Tiêu Vũ ngán ngẩm trước

những câu từ hết sức ngu người của

Đàm Huân. Tiêu Vũ nói: "Sư phụ hãy thông cảm. Tôi chơi với thằng họ Đàm này hơn 20 năm nên biết thỉnh thoảng đầu óc thằng này

có vấn đề ấy mà." "Tôi đương nhiên biết hắn sẽ không chấp nhận. Thôi thì..." Lục Tranh quay lưng đi lướt qua Đàm Huân ngang nhiên bước thẳng ra cổng lớn: "Tôi muốn tự đi

ra ngoài! Mấy người phải để tôi yên!

Đừng có giám sát tôi!"

Thế nhưng Đàm Huân lập tức ra lệnh:

"BẮT NÓ LẠI!"

Lục Tranh biết thế nào cũng như vậy...

"ĐÀM HUÂN! MÀY ĐÚNG LÀ THẮNG

ĐIÊN!"

Phía trước đã bị mấy tên vệ sĩ chặn lại, Lục Tranh ra sức mắng chửi xong đổi hướng chạy vòng ra sau biệt thự, dù thế nào thì ngày hôm nay cũng nhất quyết

không để chúng tóm được. Giọng Đàm Huân rống lên: "Mang dây thừng ra trói nó lại! Nó còn dám vùng vẫy thì đập nát chân! Chó chết! Thằng họ Lục kia, mày chạy thêm bước nữa

hôm nay tao vứt mày xuống tầng hầm!

Có giỏi thì..."

Tiêu Vũ đứng ở một bên vẫy tay gọi Lục Tranh: "Sư phụ ơi, có cần tôi giúp

không?'" Lục Tranh vừa chạy vừa né tránh đám vệ sĩ, lại cố hết sức đáp lời: "Đừng để thằng

điên kia bắt được tôi!"

"Đệ tử nghe lệnh!" Dứt lời, Tiêu Vũ nhấc chân đá bay cái bàn cờ về phía Đàm Huân! Hắn đang muốn tóm gọn Lục Tranh nên không phòng bị nhưng vẫn né tránh được, chỉ

là quá sửng sốt trước hành động của

Tiêu Vũ nên đã trừng mắt gọi thẳng tên!

"Tiêu Vũ, mày điên à?" Ánh mắt Tiêu Vũ lóe lên sát khí chẳng còn là khuôn mặt điềm tĩnh nở nụ cười

vô hại lúc chơi cờ vây nữa. "Đàm Huân, mày biết rõ tao điên đến

mức độ nào mà?" Sau đó, cả hai lao vào trận đánh tay đôi, hai bên trâu bò ngang sức, giằng co bất

phân thắng bại!

Đàm Huân đã bị Tiêu Vũ cản lại, Lục Tranh chạy được ra phía sau biệt thự ở

đó có bể bơi và cả...

"'Tử Linh! Nãy giờ cô..."

Lục Tranh chưa kịp nói hết câu thì Tử Linh ném xuống mặt đất mấy quả pháo

hoa.

BÙM! BÙM! BÙM! Pháo hoa nổ phát ra luồng sáng loè loẹt và cả khói trắng mù mịt khiến đám vệ sĩ không nhìn rõ Lục Tranh đang ở hướng

nào.

"Má nó! Đứa ngu nào đốt pháo hoa đấy!

Thằng họ Lục đâu rồi?" Đàm Huân gọi thêm một đám vệ sĩ khác

tới chặn Tiêu Vũ để hắn đuổi theo Lục

Tranh.

"Đàm Huân, thằng bạn đốn mạt kia!

Quay lại đây đấm nhau với tao!"

"Bây giờ tao không rảnh chơi với mày!" ( Đàm Huân chạy ra sau nhà, làn khỏi trắng vừa tan hết nhưng không thấy Lục

Tranh đâu cả, đến khi nhìn lên trên thì... "Trời má! Sao nó trèo lên được trên

đó???"

Cả đám ngỡ ngàng khi ngước lên cây cổ thụ cao đến gần 10 mét trong sân nhà thì mới thấy Lục Tranh đang đứng trên một cành cây vững chắc mà không hề bị lung

lay. Trong khi cả đám còn đang thắc mắc, đến cả Lục Tranh đứng trên cành cây cao cũng chẳng biết vì sao anh lại trèo

được lên trên này?

Anh chỉ nhớ là... khi khói trắng tỏa ra, Tử Linh đi tới nói: "Cậu có sợ độ cao

không?"

Anh trả lời: "Không."

Và thế là... vụt một cái.

Tử Linh nắm chặt cánh tay của Lục Tranh sau đó dưới chân như đặt bệ phóng nhảy nhẹ một cái nhưng sức bật

kinh người lại còn kéo được theo cả Lục Tranh nhảy đáp lên cành cây xong thì cô



ta nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất... "Lát nữa đợi tín hiệu của tôi rồi nhảy ra

bên ngoài bước tường." Lục Tranh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng giờ đâm lao thì phải theo lao. Mặc dù đứng từ vị trí của anh nhìn xuống mặt đất, độ cao này phải gọi là tuyệt vời nhưng mà anh vẫn phải giấu

nỗi sợ hãi...

Anh hít vào một hơi thật sâu để lời nói không bị run: "Ề, chúng mày tốt nhất đừng có tìm cách leo lên bắt tao. Không

thì tao sẽ nhảy từ đây xuống..."

Một tên vệ sĩ lên tiếng thách thức anh: "Mày có gan thì nhảy đi, ở đó mà to

mồm!" Một tên khác thì nói: "Mày bị ngu à? Nó mà nhảy ở độ cao đó xuống thì không chết cũng què... rồi nhị tiểu thư làm gỏi

cả đám bồi táng theo nó!!!" "Mày mới là thằng ngu! Ở dưới có cái bể bơi to thế kia, nó rơi xuống nước thì

chết hay què thế đéo nào được..."

"'Tóm lại..."

Đám vệ sĩ cãi nhau inh ỏi. Đàm Huân nghiến răng nói: "Mang súng

gây mê ra đây!"

"Rõ!"

Chỉ sau vài giây, khẩu súng gây mê tới tay Đàm Huân, hắn chuẩn bị ngắm bắn vào Lục

Tranh.

Ngay khi Đàm Huân bóp cò súng gây mê thì Lục Tranh nhìn thấy Tử Linh đứng nấp ở một góc đã vẫy tay ra tín hiệu. Anh không nghĩ nhiều lập tức nhảy từ trên cành cây xuống rơi

được ra ngoài bức tường quanh ngôi biệt thự. Đ

"Cái gì! Sao nó lại nhảy hướng đó..."

Đám vệ sĩ không khỏi kinh hãi vì nghĩ rằng

Lục Tranh đã làm liều...

"Chết tiệt!" Hắn tức giận vút khẩu súng gây mê xuống rồi sau đó chạy thật nhanh, dùng thân cây làm bàn đạp, nhảy lên thật cao tới khi tay hắn nắm được vào cột đèn trên bức tường cao chót vót, dùng sức lộn nhào một cú đu người

lên ngồi vững trên đó.

Ở độ cao này nếu một người bình thường như Lục Tranh mà nhảy xuống thì 99% là toi mạng nhưng lúc hắn nhìn

xuống bên dưới bức tường...

Rầm! Một chiếc xe tải chở đồ đi cách xa ngôi biệt thự, Lục Tranh đang ngồi trên thùng xe cũng dần đi xa. Khi anh nhảy qua khỏi bức tường thì chiếc xe này đi ngang qua, đồ đạc trong thùng xe giống như tấm đệm đỡ được anh mà không

chút thương tích gì. "Ê, tao ở đây này! Đừng có đuổi theo

tao, đến tối tao tự biết về!" Đàm Huân đã rất tức giận nhưng khi thấy Lục Tranh đứng dậy vẫy tay nói vậy, rõ ràng anh không bị làm sao, vừa rồi hắn còn tưởng... khi nhìn xuống dưới sẽ thấy cảnh tượng anh nằm bất

động trong vũng máu như giấc mơ tối hôm qua…

Đàm Huân nhìn theo chiếc xe tải và cả Lục Tranh dần đi khuất tầm mắt, bàn tay đang siết chặt của hắn buông lỏng ra, nét mặt hắn

dường như có chút nhẹ nhõm.

*** Cùng lúc đó, tại một tòà trung tâm lớn đang tổ chức tiệc sang trọng dành cho giới Thượng

lưu. Đàm Lăng ngồi trên sô pha trong phòng riêng, trên tay ông ta cầm ipad đang chiếu đoạn video quay hình ảnh của Lục Tranh lúc anh chơi cờ vây với Tiêu Vũ, rồi đến cả bầu không khí náo loạn khi cả đám vây bắt anh, sau đó anh liều mình nhảy ra khỏi bức tường cao. Từ giọng nói cho đến khuôn mặt rồi là hành động của Lục Tranh đều in sâu trong

đôi mắt đen thẳm đã có vài đường nếp nhăn

của Đàm Lăng. Đàm Song Nghi mở cửa vào phòng. Hôm nay, cô mặc chiếc váy dạ hội cao cấp màu bạc đính

kim sa vô cùng lộng lẫy.

"Thưa bố, tới giờ rồi ạ!"

"Ừm." Đàm Lăng khẽ gật đầu, ông ta đặt ipad xuống nhưng không tắt màn hình mà để cho Đàm Song Nghi nhìn thấy. Sắc mặt cô không chút biểu cảm gì chỉ nói: "Bố đừng có quên cuộc

trao đổi lúc đó với con!"

"Con có vẻ không hài lòng." Màn hình ipad dừng đúng cận cảnh góc nghiêng đẹp đẽ, sắc nét khuôn mặt của Lục

Tranh khi anh ngồi đánh cờ vây. Đàm Song Nghi nhìn lướt qua màn hình, lại đối diện với Đàm Lăng: "Sao bố lại để A Tranh ra ngoài một mình như vậy? Hôm qua bố nói A Tranh là đồ chơi của bố, con tưởng bố sẽ lại xích cổ giam giữ anh ấy lại chứ? Lỡ

như.." Đàm Lăng biết Đàm Song Nghĩ đang nhắc về việc gì: "Gã đàn ông đó, chiều qua bị trúng đạn vào cánh tay do anh con bắn, một loại

đạn đặc biệt của Đàm gia, nếu không có thuốc trị liệu thì mất một thời gian dài vết thương mới lành lại. Thằng đó sẽ không mạo hiểm

xuất hiện đâu."

"Kể cả như vậy!" Đàm Lăng nhận ra được sự khó chịu và bực bội của con gái mình. Ông ta đứng dậy cười khẽ đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô: "Ta chỉ xác

nhận lại một chút." Đàm Song Nghi tiếp tục nói: "Bố đang che giấu chuyện gì phải không? Đàm Huân không biết, Đàm Yến Nhi cũng không nhưng con thì

biết đấy?"

"Con nói đi." "Có phải là liên quan đến giấy kết quả xét

nghiệm DNA tối qua..."

"Con thấy rồi à?" "Không thấy nhưng con nghĩ trên tờ giấy đó

có tên của A Tranh."

***