Tranh Nghi

Chương 28: Cậu rất xứng




Trước mắt Đàm Huân là khoảng không gian bao trùm bởi màu đen rộng mênh mông. Trong bóng tối, hắn bước đi gần như không có điểm dừng cho đến khi nhìn thấy Lục Tranh nằm bất động. Toàn bộ khung cảnh ở mảnh đất trống lúc chiều nay ùa về, Lục Tranh vẫn nằm ở đó, đôi mắt anh chết lặng vô hồn, viên đạn đã trúng ngay vào vị trí huyệt Thái Dương, dòng máu tươi chảy xuống bê bết nhuộm đỏ một bên mặt anh.

"Gì vậy..."

Đàm Huân thẫn thờ không hiểu chuyện gì đến khi nhìn thấy trên tay phải hắn cầm một khẩu súng, đầu ngón tay vẫn đặt trên cò. Lúc nhận ra thì đã quá muộn, hắn hoảng loạn làm rơi khẩu súng, hai tay run rẩy cào lên da đầu!

"Không, đây không phải là thật..." Hắn biết chỉ là một giấc mơ nhưng làm sao lại không thể thoát ra được!!!

Đàm Song Nghi xuất hiện ở phía sau hắn, trong đôi mắt đầy lửa hận của cô chi chít những tơ máu trông rất đáng sợ!

"A Tranh chết rồi... Anh đã giết anh ấy!"

"Song Nghi, không phải... anh..."

Đàm Huân muốn giải thích nhưng hai cánh tay của Đàm Song Nghi đang bóp chặt cổ hắn!

...

Đàm Huân bừng tỉnh hất tung chăn thoát ra được khỏi cơn ác mộng đen tối! Cả người hắn phủ một lớp mồ hôi lạnh, khuôn ngực phập phồng theo từng nhịp thở dồn dập đến nặng nề!

Đàm Huân nhìn xuống bàn tay phải của mình, chiều nay hắn đã cầm súng bắn Lục Tranh nhưng không phải là hắn cố ý, là anh đã tự chạy ra chắn viên đạn...

Nhưng cho dù là vậy... đây không phải lần đầu tiên hắn dùng súng bắn Lục Tranh, sao hắn lại rơi vào giấc mộng kinh hoàng đó và tại sao khi tỉnh lại rồi hắn vẫn cảm giác day dứt và tội lỗi thế?

Đàm Huân bước xuống giường, liếc nhìn đồng hồ. Hơn 4 giờ sáng, hắn không muốn ngủ nữa. Hắn mở cửa ra ban công, tầm mắt ngước nhìn màn đêm tĩnh lặng bên ngoài, tâm trạng hắn có bao nhiêu là phức tạp?

***

Buổi sáng, Lục Tranh đang nằm ngủ rất thoải mái ở trên giường thì tiếng ồn ào cãi nhau qua lại khiến anh uể oải tỉnh giấc.

"Anh nói rồi, cái thằng này gầy như que củi thì phải ăn thật nhiều thịt, bổ sung dinh dưỡng mới béo tốt lên được!"

"Anh là đồ ngốc sao? A Tranh đang bị thương, ăn hết cả miếng bò bít tết này sẽ khiến vết thương hở đấy! Anh lại còn mang cả con gà nướng lên, ăn thịt gà sẽ để lại sẹo!!!"

"À thế à..."

"Thế à cái gì! Em thấy anh cố tình mang lên thì có! Anh tránh ra đi!"

Lục Tranh bị tiếng ồn đánh thức nên miễn cưỡng thức dậy, bộ dạng nhếch nhác chui ra khỏi chăn thì thấy Đàm Yến Nhi mang khăn thức ăn có một bát cháo tôm, một đĩa salad rau củ và một ly nước ấm rất.

Đàm Yến Nhi vừa nãy rất hùng hổ đi vào phòng nhưng khi thấy Lục Tranh để trần trụi nửa thân trên thì có vẻ ngượng ngùng nói nhỏ: "A Tranh, chào buổi sáng..."

"Chào cô..."

Lục Tranh còn chưa tỉnh ngủ nên không để ý lắm, Đàm Huân đi vào phòng mở tủ quần áo, tiện tay lấy một cái áo sơ mi trắng ném lên mặt anh. Anh vừa mặc áo xong thì Đàm Yến Nhi nhiệt tình nói: "A Tranh, từ chiều hôm qua tới giờ anh chưa ăn gì hẳn là đói bụng rồi đúng không? Để tôi..."

"Cảm ơn cô, tôi đi đánh răng rửa mặt trước..."

"Nhanh lên nhé không đồ ăn nguội mất."

...

Lục Tranh vào phòng tắm xối nước lên rửa mặt để đầu óc tỉnh táo lại.

Ôi trời đất...

Rửa mặt xong, anh nhìn bản thân mình trong gương thầm dài than thở một câu rồi cúi gục mặt xuống.

Khi thức dậy anh đã nhìn đồng hồ, đúng 7 giờ 30 phút sáng... cũng không hẳn là sớm nhưng mà... 4 giờ 09 phút sáng nay anh mới chớp mắt ngủ... Bởi vì trước đó anh đã ngủ cả buổi chiều, tối qua nói chuyện với Đàm Song Nghi vui quá nên anh cứ nằm nghĩ ngợi mãi rất lâu sau mới ngủ được. Kết quả ngủ chưa đủ giấc đã bị hai anh em họ Đàm kia đánh thức, ừ thì... cũng có thể là ý tốt nhưng giờ anh chỉ muốn đi ngủ...

Trong lúc ngồi ăn sáng, Lục Tranh mơ màng không nhịn được mà đưa tay lên che miệng, ngáp dài một tiếng.

Đàm Yến Nhi ngồi đối diện lập tức hỏi: "A Tranh, sao vừa thức dậy mà lại ngáp ngủ vậy? Anh vẫn còn thấy mệt sao? Vết thương còn đau không?"

Lục Tranh lúng túng nói: "T... Tôi không sao đâu..."

Anh vội vàng ăn hết bát cháo rồi tới đĩa salad xong thì từ từ uống ly nước, Đàm Yến Nhi còn chu đáo lột vỏ quả cam đưa tới tận miệng anh.

"A Tranh, anh ăn cam tráng miệng này, ngọt lắm, còn có thể giúp anh tỉnh táo hơn đấy!"

"Được rồi, cảm ơn cô. Tôi tự ăn được."

"Vậy anh ăn nhiều một chút."

Đàm Huân đứng ở gần cửa sổ hóng gió, khi thấy em gái út của hắn quan tâm Lục Tranh một cách quá mức như vậy thì giọng đùa cợt nói: "Bây giờ đến lượt em cũng một tiếng A Tranh, hai tiếng A Tranh! Có phải em thích thằng họ Lục này rồi đúng không?"

"Khụ..."

Lục Tranh đang uống ly nước, nghe Đàm Huân nói vậy thì bị sặc. Đàm Yến Nhi hậm hực cãi lại: "Đầu óc anh bị ảo tưởng quá rồi đó! Em chỉ muốn làm bạn với A Tranh thôi! Anh đừng có xía vào! Mà sao giờ này anh vẫn chưa đi làm?"

"Lát nữa anh có trận giao đấu với đối thủ ở ngay sân nhà. Em thì sao? Đứa nào tối qua nhờ anh gọi dậy để kịp giờ tới tham gia buổi diễn thuyết ở trường hả?"

Đàm Yến Nhi nhìn đồng hồ thì bắt đầu hoảng: "Ôi, trễ giờ mất rồi? Sao anh không nhắc em!"

"Nãy giờ sự chú ý của em chỉ có mỗi thằng kia nên anh đây hơi bực đấy, khỏi nhắc!"

"Anh đúng là đáng ghét!!!"

Đàm Yến Nhi mắng anh mình xong thì quay sang nhẹ giọng nói với Lục Tranh: "Tôi phải tới trường rồi, hẹn gặp lại nhé, A Tranh."

"Ừ, chào cô..."

Đàm Yến Nhi ra khỏi phòng, Lục Tranh nhìn về phía Đàm Huân, hắn đang nói chuyện điện thoại.

"Con nghe đây. Nó tỉnh lại rồi. Trông nó vẫn rất khỏe, không có gì đâu ạ. Vâng, con sẽ chú ý."

Nói xong, Đàm Huân tắt điện thoại vừa hay liếc qua thấy ánh mắt của Lục Tranh thì cau mày hỏi: "Nhìn cái gì?"

Lục Tranh đáp trả thẳng một câu: "Bây giờ mày đang giám sát tao?"

"Nói thế cũng không sai. Mày nghĩ lại đi, mỗi lần mày rời khỏi nhà tao là xảy ra chuyện, cứ như..."

Hắn chưa nói xong nhưng anh ngang nhiên cắt lời: "Vậy chẳng lẽ tao ở chỗ bọn mày thì được yên ổn trong suốt 10 năm qua à?"

Đàm Huân nhếch miệng cười một cách chế giễu: "Ừ, bây giờ mày sướng rồi! Có Song Nghi ở cạnh bảo vệ, bố tao lại không động tay động chân đến mày nữa. Số mày quả thật lên hương rồi đấy!"

"Nếu mày cứ lải nhãi mấy câu đó thì ra ngoài đi? Tao bị chúng mày giám sát thì đương nhiên không chạy đi đâu được cả..."

Đàm Huân vênh mặt: "Đây là nhà tao, tao cứ đứng đây mắc mớ gì đến mày!"

"Vậy tao ra ngoài..."

"Ở yên đấy! Tao cấm mày ra ngoài!"

Lục Tranh: "..."

Rõ ràng hắn đang muốn kiếm chuyện với anh. Anh thầm nghĩ nếu còn nói thêm với hắn mấy câu nữa thì chắc anh không kìm chế được mà làm liều mất... Thế nên anh coi hắn như là không khí, không nghe, không nhìn, không nói chuyện.

Trong phòng ngủ còn có một cái tủ sách tương đối lớn, Lục Tranh tùy ý lấy một quyển ngồi dựa lưng trên giường đọc. Bầu không khí trong phòng rất yên tĩnh nhưng khoảng một tiếng sau...

Đàm Huân ngồi trên ghế, macbook đặt trên bàn đang mở nhạc EDM remix còn chỉnh âm lượng của cái loa lên mức cực đại!!!

Tiếng nhạc giật đùng đùng to như tiếng sấm nghe mà thót tim...

Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Lục Tranh đóng quyển sách lại đặt xuống giường sau đó cầm cái gối chọi thẳng vào mặt Đàm Huân!!!

BỐP!

Đàm Huân ăn nguyên cái gối vào mặt... nhưng nét mặt hắn vẫn rất bình thản, thậm chí còn cười khẩy, đầu ngón tay rê chuột tắt nhạc rồi ngoảnh sang nhìn Lục Tranh.

"Ngoài trò vặt vãnh này của mày ra thì còn trò gì khác không? Hay lại muốn dùng chiêu trò cắn người?"

"Để tao yên một lúc thì mày sẽ chết à?"

Đàm Huân châm một điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi rồi nhả ra làn khói trắng cùng với câu từ khó nghe: "Nhìn thế nào thì tao vẫn không ưa được bản mặt mày thôi!"

Lục Tranh gằn giọng lên chửi: "Vậy mày nghĩ tao sinh ra để làm hài lòng mày chắc? Đúng là thằng điên!"

Đàm Huân cười chẳng chút liêm sỉ: "OK, chửi tiếp đi! Tao ngồi đây nghe mày chửi cả ngày cũng được."

Lục Tranh: "..."

Đang trong phút căng thẳng thì một nữ hầu đi vào phòng nói với Đàm Huân: "Hắn tới rồi ạ, đang đợi dưới nhà, thưa thiếu gia."

Đàm Huân nghe vậy thì nói với Lục Tranh: "Chờ đấy, tao giải quyết việc xong sẽ lên tính sổ với mày!"

Hắn nhanh chân bước ra khỏi phòng, anh tức giận nhặt cái gối lên ném ra ngoài cửa nhưng không trúng hắn vì trọng lượng nhẹ bay không được xa. Thế là anh chuyển sang cầm cái cốc thủy tinh, dùng cái này chọi thẳng vào đầu thì hắn chết chắc.

Đang lúc anh chuẩn bị ra tay thì nữ hầu kia ngăn lại, cô ta giật lấy cái cốc thủy tinh trong tay anh, còn nói: "Tốt hơn hết thì cậu không nên làm vậy đâu."

"Ha..." Anh bực bội cười một cách miễn cưỡng: "Đương nhiên là tôi không có bỉ ổi làm ra mấy chuyện xấu xa như các người!"

Anh quay lại đi tới giường ngủ nằm lăn xuống, kéo chăn lên trùm kín người. Mặc dù vẫn còn tức nhưng ít ra Đàm Huân cũng tạm biến đi rồi, cuối cùng anh cũng có thể ngủ yên.

Thế nhưng, vài phút sau... nữ giúp việc đó đi vào phòng gọi anh: "Này, cậu! Dậy ăn trưa đi."

Mới đó đã gần 11 giờ trưa...

Giọng anh chán ghét nói: "Tôi chưa đói, không muốn ăn!"

"Vậy tôi để trên bàn."

"..."

Không nghe câu đáp lại, nữ giúp việc tiếp tục nói: "Cậu có phiền không nếu bây giờ tôi dọn dẹp phòng?"

"Tùy cô..."

"Vậy tôi xin phép mang chăn gối đi giặt. Trong thời gian đó thì mời cậu ngồi dậy dùng bữa trưa trước."

"..."

Đến giờ phút này, Lục Tranh thầm nghĩ không chỉ có Đàm Huân đến cả đám vệ sĩ và nữ hầu cũng muốn chọc tức anh. Anh hất chăn xuống sàn, không để ý tới mái tóc đen mềm mại đã bị rối bời mà hỏi: "Tôi nhờ cô một việc được không?"

"Cậu cứ nói đi!"

"Nhờ cô, van xin cô hoặc bảo tên vệ sĩ nào đó mở cửa tầng hầm để cho tôi xuống đó nằm ngủ yên được không?"

Nữ hầu nghe lời nhờ vả của Lục Tranh thì ngẩn người ra mất vài giây sau đó bật cười thành tiếng.

"Vui lắm nhỉ? Các người đều thích cười trên nỗi đau của người khác mà."

"Không phải, mong cậu đừng hiểu lầm."

Nữ hầu bước tới cạnh giường ngủ ngay sát Lục Tranh rồi đưa tay về phía anh.

"Này, cô... định làm gì?"

Ở trong ngôi nhà này, ngoài Đàm Song Nghi thì Lục Tranh luôn phải cảnh giác thế nên chỉ một hành động nhẹ của nữ giúp việc thôi cũng khiến anh phát hoảng. Không ngờ, cô ta chỉ đưa tay lên chạm vào tóc anh, dùng các ngón tay chải nhẹ, vuốt gọn lại mái tóc rối bời của anh.

"Đừng lo lắng, tôi hiểu cảm giác của cậu. Bị giam giữ và hành hạ suốt mười năm thì đến ngày hôm nay ông chủ đã buông tha cậu, đương nhiên trong lòng cậu hẳn có bao nhiêu tức giận và căm ghét với bọn tôi, ngoài nhị tiểu thư."

"Song Nghi." Lục Tranh trầm lặng một lúc sau đó hỏi: "Cô có biết... Song Nghi làm việc ở bệnh viện nào không?"

"Cậu hỏi như vậy, không lẽ là bây giờ muốn trốn ra ngoài gặp cô ấy."

"Đúng thì sao? Cô sẽ nói với Đàm Huân."

"Không đâu, cậu muốn trốn ra ngoài thì tôi không cản nhưng hôm nay nhị tiểu thư không tới bệnh viện. Cô ấy đi dự tiệc với ông chủ tới tối muộn mới về."

"..."

"Có vẻ như cậu đang rất chán khi phải ở yên trong phòng nên nếu muốn thì tôi sẽ giúp cậu trốn ra ngoài."

"Cô là ai mà có thể tự quyết định chứ?"

"Tôi sao? Tôi tên Tử Linh, là nữ hầu thân cận của ông chủ, trước kia là bảo mẫu của thiếu gia và tiểu thư."

"Tử Linh, bảo mẫu..."

Lục Tranh có hơi bất ngờ khi nghe đến tên của nữ hầu, người phụ nữ này nhìn vẻ bề ngoài thì vẫn còn rất trẻ nhưng cách nói chuyện và từng cử chỉ điềm đạm đến mức lịch sự và thao tác nghiệp vụ rất chuyên nghiệp xem ra đúng là đã nhiều tuổi rồi.

Nhưng anh vẫn thắc mắc hỏi: "Vậy cô bao nhiêu tuổi?"

"Cậu có biết hỏi về tuổi tác của phụ nữ là rất vô duyên không?"

"V... vô duyên?" Chất giọng đều đều, rất bình thường nhưng lại nghe như mắng xối xả vào mặt như vậy khiến anh ngại ngùng nói: "Thế thì tôi xin lỗi... coi như tôi chưa hỏi..."

Tử Linh cười khẽ dùng đầu ngón tay ấn nhẹ lên trán anh: "Bây giờ cậu ngồi xuống bàn ăn trưa xong tôi sẽ giúp cậu ra ngoài dạo chơi mà không bị giám sát. Đi đâu thì đi, đến tối phải quay về nhưng cậu tuyệt đối không được quay lại địa điểm lúc chiều ngày hôm qua!"

"..."

Qua một hồi nói chuyện, Lục Tranh không hiểu sao mình lại nghe lời người phụ nữ này răm rắp... Anh ngồi xuống bàn ăn hết bát cơm đầy với cả mấy món ăn bổ dưỡng.

Tử Linh cũng vừa thay xong bộ ga trải giường mới, thấy anh ăn trưa xong rồi thì hỏi: "Thế nào, món ăn tôi làm có ngon không?"

Anh gật đầu, nét mặt có hơi bối rối vì trước đó đã nói không muốn ăn...

"Sao cô... cứ nhìn tôi mãi vậy? Đừng nói là cô..."

"Tôi hiểu vì sao người vừa lạnh nhạt vừa khó gần như nhị tiểu thư lại thích cậu rồi."

"Cô nói... Song Nghi thích tôi? Vậy thích theo kiểu nào?"

"Kiểu sẽ gắn bó suốt đời."

"Thật sao? Song Nghi, cô ấy đối với tôi là như vậy sao? Nhưng mà... có lẽ tôi không xứng..."

Lục Tranh nghe xong thì rất ngạc nhiên trong sự vui mừng nhưng khi nói lời cuối lại rơi vào hụt hẫng.

"Không đâu, cậu rất xứng đôi với nhị tiểu thư." Tử Linh nhẹ giọng an ủi anh: "Con người cậu, mười năm sống đau đớn trong vũng bùn nhơ mặc dù miệng thì có nói căm ghét và đau lòng hận thù nhưng thực chất con tim vẫn rất trong sáng và đơn thuần. Bởi vì cậu mang trong người dòng máu của hai người ấy!!!"

"Cô nói ai chứ..."

"Tôi nói Phương Linh, là mẹ của cậu đúng chứ?"

"Cô biết... mẹ tôi ư?"

"Mẹ cậu thì ai mà không biết? Chỉ là..."

"Vậy cô biết chuyện giữa mẹ tôi với Đàm Lăng chứ?"

"Thật xin lỗi, chuyện của ông chủ thì tôi không tiện nói ra. Nhưng mà..."

ẦM ẦM!!!

Cuộc nói chuyện giữa anh và nữ hầu này vẫn rất suôn sẻ nhưng lại bị tiếng nhạc ở dưới sân ồn ào cắt ngang.

Lục Tranh đứng dậy nhìn xuống từ khung cửa sổ tầng 2, khoảng sân rộng bên dưới kê bàn ghế và trưng bày một dàn loa đài bật nhạc quẩy sôi động khiến những người nào nghe không quen cảm thấy khó chịu muốn đột quỵ luôn...

Đàm Huân ngồi ở trước cái bàn cùng với một người nam thanh niên chạc tuổi hắn đang thi đấu cái gì đó, mấy tên vệ sĩ đứng sau lưng liên tục cổ vũ hắn.

"Đại thiếu gia, cố lên! Ngài sắp thắng rồi! Ngài là giỏi nhất!"

"Hahaha! Đó là điều đương nhiên!" Đàm Huân đắc ý há miệng cười sằng sặc: "Chuẩn bị nôn 200 triệu ra đây, họ Tiêu kia."

Đối thủ của Đàm Huân tên Tiêu Vũ, mặc dù rơi vào thế bị động nhưng quyết không đầu hàng: "Họ Đàm, mày vui mừng quá sớm rồi đấy! Mặc dù mày đang có lợi thế nhưng kết quả cuối cùng thì chưa biết đâu!"

Lục Tranh đứng từ trên tầng 2 nhìn xuống không rõ nên không hiểu hai thằng kia đang làm cái vẹo gì. Tử Linh đứng bên cạnh giải thích: "À, hôm nay Đại thiếu gia có cuộc đấu cờ vây ăn tiền nên là như vậy đấy."

"Đấu cờ vây?" Lục Tranh bất ngờ, cảm giác không thể tin được: "Thằng não tàn như hắn mà biết chơi cờ vây???"

Tử Linh nghe Lục Tranh gọi Đàm Huân là "não tàn" rất là dứt khoát, mặc dù nghe thì cũng không sai lắm nhưng mà dù sao thì hắn vẫn là Đàm đại thiếu gia uy danh lừng lẫy... Có vẻ Lục Tranh vẫn rất ghim những lần bị Đàm Huân trêu chọc nên nói như vậy.

Tử Linh bỗng nhiên đưa ra một sáng kiến: "Cậu cũng xuống chơi cùng cho vui đi."

"Không, tôi xin kiếu."

Lục Tranh còn chưa kịp phản ứng thì Tử Linh cầm cái bình hoa ném thẳng xuống bên dưới ngay chỗ hai thằng đang ngồi đánh cờ vây...

***

...