Tranh Minh

Chương 92: Quá giang xe cỏ




Hừng đông ửng hồng, thẹn thùng khuất sau những rặng mây xa. Trời nhá nhem, hồng xám lẫn lộn, tiếng gà lanh lảnh xóm xa báo hiệu vạn vật thức dậy.

Khi trời còn tờ mờ, sương sớm chưa tan, cảm giác rét buốt cuối Xuân vẫn quanh quẩn, ấy vậy tiếng dao hàng, tiếng chài lưới, tiếng ngựa xe đã ồn ào từ lúc nào chẳng hay.

Ồn ào nhưng chậm dãi, ồn ào nhưng bình yên.

Ngược lối bình minh, một chiếc xe chất đầy cỏ khô thong dong tiến bước. Xe thồ, bánh gồ, kéo xe là một đầu trâu già đen ánh. Trâu già nhai tóp tép, gồng vai đi trong sương sớm, thi thoảng phần sau của nó bị một cái roi cỏ vụt nhẹ, phát lực là một ông lão tuổi thất thâp. Tay kia của lão cầm một hồ lô rượu, hai gò má hao gầy ửng đỏ, miệng thi thoảng khẽ ngâm nga một điệu vè cổ xưa.

"La~"

Cỏ khô xếp đống phía sau xe, cồng kềnh như một lâu các, xe cỏ đi trong nắng sớm yên bình.

Theo thời gian, trời dần sáng, trên đường đã không thiếu người ngược xuôi, đa số đều diện một thân lụa là, không phú thì quý, trái ngược hoàn toàn với vẻ nông bần của xe cỏ cũ kỹ.

Phía sau không xa, một đoàn chừng mười người, ngựa xe sang trọng chậm dãi tiến đến. Chính giữa đoàn người là một cỗ xe ngựa làm bằng gỗ tử đàn, rèm cửa dệt bằng lụa kim tằm tinh xảo, kéo nó là một giống ngựa dị chủng đầu mọc lân giác, quý hiếm lạ thường. Trong xe, một nữ tử dung mạo như hoa khẽ vén rèm che, đưa khuôn mặt xinh đẹp ra ngoài cửa nhỏ nếm vị hừng đông tươi mới.

Đối diện với nàng, một vị mỹ phụ gấm lụa thướt tha, trong tiết cuối Xuân vẫn ăn diện kiểu mát mẻ.

“Tiểu thư, tại sao không sớm tụ họp với lão gia chủ, bằng tu vi của chúng ta đã không phải ngồi ngựa xe như vậy.”

Không vội trả lời, vị tiểu thư vén hẳn dèm che lên, ngoắc vào một bên cửa, khẽ quay lại nhìn mỹ phụ, cười đáp:

“Không vội, bán đảo này ngư long hỗn tạp, tận lực điệu thấp một chút vẫn là ý hay.”

Nàng lại khẽ nhìn ra cửa, ngoái về phía sau nói:

“Vả lại thiếu chủ Ma môn cũng lẫn tại phía sau, ta muốn xem hắn giở trò gì.”

Mỹ phụ nghe vậy hơi bất ngờ, ánh mắt có chút hưng phấn.

“Không bằng để ta nhân dịp này tới thăm do?”

Thiếu nữ tên Mộ Dung Yên Nhiên lắc đầu:

“Bây giờ xung đột không phải ý kiến hay, còn không biết có thế lực khác nhìn chằm chằm không nữa, tốt nhất lên sớm tụ hợp với gia tộc.”

Người ngựa tấp nhập, trong khi hai người đối thoại, một đoàn bạch mã bờm đỏ như máu vừa lướt qua, bên trong xe chính có hai nam tử tuổi trừng đôi mươi, hai bên giao thoa ánh mắt trong một khoảnh khắc rồi tách ra trong im lặng.

Mỹ phụ Mộ Dung Cơ khẽ nói:

“Rất mạnh, e rằng ẩn thế gia tộc nào đó, trong tình báo không có thông tin.”

Mộ Dung Yên Nhiên gật đầu, phút giây thoáng qua kia nàng đã cảm nhận được một chút ba động từ đối phương, tuy nhạt nhưng đủ để làm ra phán đoán.

“Ừm, không biết là địch hay là bạn. Dù sao đã ngược lối, không nhất thiết phải quá quan tâm.”

Khi này, trong đoàn bạch mã vừa rồi, nam tử có vẻ ngoài trẻ hơn khẽ trao đổi:

“Không ngờ tiểu thư Mộ Dung gia lại có cùng ý tưởng, tận lực ngụy trang như vậy. Nghe đồn vài tháng trước, nàng từ trong bí cảnh Đông Hải có một kiện pháp bảo phi hành không tệ, phải người như ta sẽ không nhịn ngồi xe ngựa như này.”

Nam tử đối diện nghe không vào, tay phải cầm chuyết kiếm của hắn vẫn đang run, không phải vì tiểu thư Mộ Dung gia, mà là từ trước đó không lâu.

Thấy sư huynh không nói gì, nam tử kia đành yên lặng. Qua vài hơi thở, đoàn xe hai người lại lướt qua một cỗ xe ngựa hào hoa, bên trong là một nam tử hắc y, phục thị hầu hạ hắn là ba nữ tử vũ mị.

Ánh mắt chạm nhau, hai đoàn người lướt qua như chưa gặp.

Thiếu chủ Thiên Ma Tông, Diệm Ngọc khẽ cười:

“Ra là người Chấp Thiên Các.”

Nghĩ vài giây, hắn lắc đầu từ bỏ ý đồ nào đó, khuôn mặt nghiêm túc trở về với hưởng thụ. Hắn đưa đôi bàn tay luồn vào yếm đào, nơi ấy có đôi thỏ trắng nóng hổi sưởi ấm bàn tay giá lạnh của hắn.

Phía trước không xa, xe trâu đầy cỏ cồng kềnh đã thả chậm cước bộ hồi lâu. Thấy con trâu run sợ không dám bước, lão già đánh xe lại cầm cái roi cỏ vụt mạnh vào mông nó, việc này xảy ra đã liên tục nãy giờ.

Chịu đau, vậy mà con trâu già chỉ bước thêm được nửa bước, miệng kêu “ngọ ngọ” hai tiếng khàn đặc.

“Ai~” Một tiếng ngáp dài vang lên.

Nghe tiếng ngáp, lão già ngưng tay, cố ngóc cổ nhìn lên đống cỏ. Nhưng do quá cồng kềnh, lão chẳng thấy được thiếu niên lạ mặt tối hôm trước đâu, đành quay người lại thúc thúc đầu trâu già. Tuy không thấy thiếu niên kia nhưng lão vẫn cười hỏi:

“Thiếu niên, cậu đã dậy? Có muốn một hớp rượu cho tỉnh hẳn người?”

Trời xanh vạn dặm mây tía, thiếu niên lười biếng ngáp dài. Bất giác từ đâu đó, một làn gió nhẹ sà tới góc áo thiến niên, vui sướng chơi đùa.

Trời sáng, hồng quang kéo dài vắt ngược đông tây. Đưa cây ô giấy ngang mắt, thiếu niên lại tiếp tục nằm lười, đạm nhiên nói:

“Đa tạ, nhưng không cần.”

Nghe vậy, lão nông không hỏi gì thêm, lại thúc mạnh cái roi cỏ đánh vào trâu già. Trâu già nhận đau, ấy vậy nó chỉ bước được vài bước như cũ, bốn chân vẫn không ngừng run rẩy.

“Sao vậy?” Thiếu niên uể oải hỏi.

“Đầu trâu này mọi khi không sợ trời không sợ đất, ngay cả khi tới Thành Sơn Trà gặp các võ nhân lão gia đầy đường nó cũng không sợ, không biết hôm nay tại sao lại giở chứng thế này.”

Nghe lão nông băn khoăn, Mai Hoa Thiên Lý nhấc lên ô giấy, cầm nó thọc vào sâu đống cỏ.

“Oác!” Một tiếng gà trống gật mình vang lên, kèm theo đó là tiếng xột xạt chui ra từ đống cỏ.

Thiên Lý liếc con gà còn lơ thơ vài sợi lông, lười biếng thốt ra một câu khá dài:

“Ở Lục Nguyên ngươi nói tìm được nó, ta theo ngươi tìm, kết quả không thấy. Ở rừng trúc kia ngươi nói tìm được nó, ta vẫn theo ngươi, kết quả không thấy. Chuyến này nếu còn vô năng, ngươi tự tìm.”

Dường như chưa tỉnh ngủ, tư duy vẫn còn ảm đạm, nghe vào lời như vậy, con gà trống lên giọng đặc sệt khinh thường.

“Còn không phải vượt giới phản phệ, nghĩ gì một kẻ Luyện Khí như ngươi ở đây lên mặt với đại gia?”

Thiếu niên nghe vậy khẽ hé một con mắt, híp sâu nhìn tiểu kê kê đang ưỡn ngực ngạo nghễ. Một lãn gió mỏng như tờ ở đâu đó thoáng qua, cuốn theo ánh mắt thiếu niên sắc lạnh như lưỡi kiếm.

Thân gà khẽ run, nó chợt rụt cổ lại nịnh nót:

“Lần này khác, lần này ta lấy tính mạng đảm bảo, ngài nhất định phải tin ta.”

Nắng lên, Thiên Lý kéo ô giấy, nửa mở nửa đóng che đi tầm mắt. Hắn cắm cán ô xuống đống cỏ khô, nhắm mắt tận hưởng gì đó. Thấy thiếu niên không nói gì, gà trống khẽ thở ra, bay lên đỉnh đầu con trâu già, bệ nghệ ngồi trên đó, quác quác hai tiếng rồi trông về nơi xa.

Trâu già kia từ sợ hãi dần bình tĩnh lại, sau vài hơi lại nhẹ nhàng cất bước, dường như bị một lực lượng vô hình nào đó điều thúc. Bước một lại gối bước một, với tốc độ chậm như vậy, chẳng mấy chốc xe cỏ này đã bị đoàn xe Mộ Dung gia vượt qua.

Đường ngược đường xuôi, người đi người lại không phú thì quý, không phải thế gia cũng là võ giả tôn kính, một cỗ xe cỏ lẽo đẽo xuất hiện ở đây quả thực là “hạc” giữa bầy “gà”, quá nông bần tới mức nổi bật.

Mỹ phụ Mộ Dung Cơ nhìn lão nông áo nâu chắm vá, lại liếc nhìn thiếu niên vô tri, khẽ thở dài:

“Tiểu dân quả thực vô tri, cũng gán lớn dám tới vùng nước sâu thế này.”

Thấy có bóng lướt qua, Mai Hoa Thiên Lý khẽ vén cánh ô, ánh mắt giao hội với Mộ Dung Yên nhiên. Thấy không có gì, Thiên Lý lại nhắm mắt điềm nhiên, cảm giác như không có chuyện gì to tác.

“Nhiều khi ta cũng muốn vô tư như vậy.” Mộ Dung Yên Nhiên thu lại ánh mắt, khẽ lẩm bẩm.

Âm thanh tuy nhỏ nhưng Mộ Dung Cơ vẫn nghe thấy, nàng cười nói:

“Tiểu thư, người cũng đánh giá cao những kẻ vô tri này. Nhìn những người ngược lối xem, tuy là thợ săn hoặc tu sĩ bất nhập lưu, tầng lớp cũng gần sát nhưng có mấy ai không khinh thường hai người kia?”

Quả thực là vậy, để ý ánh mắt người qua kẻ lại cũng dễ nhận thấy được, Mộ Dung Yên Nhiên cũng biết điều này, nhưng không hiểu sao ý thức của nàng cứ bị thứ gì đó rẽ hướng, thầm nói không phải.

“Chưa chắc.”

Mỹ phụ vẫn giữ ý cười, nói:

“Để ý suốt một tuần nay chúng ta chưa gặp một phàm nhân nào, đây là những kẻ đầu tiên.”

Ý nói câu này Mộ Dung Yên Nhiên nghe hiểu, nhưng tiểu thư Mộ Dung gia vẫn khẽ lắc đầu, hồi lâu nói:

“Ngươi có biết vì sao với tu vi này, có kẻ đã có địa vị rất cao, còn ngươi vẫn chỉ là một nô tỳ không?”

Nghe vậy, mỹ phụ thu lại điệu cười. Tuy không có vẻ bất mãn với lời vừa rồi, nhưng sau lời ấy nàng chỉ trầm ngâm.

“Ngươi không cần nghĩ ngợi nhiều, tới Hải gia tụ hợp với nhị muội. Trên đường để ý tới hướng đi của Diệm Ngọc bên Thiên Ma Tông là được.”

Đang đâu, một bóng đen cự đại che khuất ánh nắng thình lình xuất hiện, kéo theo đó là một trận cuồng phong gào rống xé toác không khí yên bình. Một chiếc phi thuyền cự đại che khuất gần như nửa trời, chín tấm buồm lớn căng phồng đón gió, in trên đó là ký hiệu cửu kiếm xoay vòng. Bên mạn thuyền, từng khẩu trọng pháo cỡ lớn ẩn ẩn, nòng pháo trạm khắc trận pháp thâm ảo. Thuyền này đi tưởng chậm mà nhanh, phần đuôi kéo theo những tia linh khí áp súc đặc sệt bắn ra, nhìn không khác gì đuôi kỳ lân mềm mại.

Trên boong thuyền rộng lớn có tới cả ngàn người, đều mang vẻ quý khí. Lướt qua vài người tầm thường trong số ấy, phần khí chất còn vượt xa nhiều vương công quý tộc, thậm chí cả đế vương phàm trần.

Mai Hoa Thiên Lý khẽ hé một bên mắt, hờ hững nhìn trời. Đồng dạng, trên boong thuyền cũng có vài ánh mắt lướt qua hắn. Những kẻ tới từ nơi xa xôi này không dừng lại trên người Thiên Lý quá lâu, miệng cười có chút khinh thường đảo mắt ra nơi khác tìm kiếm tò mò.

Thiếu chủ Thiên Ma Tông không buồn nhìn lên, hắn nằm dài trên ghế lụa, vùi đầu vào hương nhu, khinh thường nói:

“Thiên Địa Kiếm Trang xa xôi vậy mà thính mũi, tới thật nhanh. Lão đầu tử lần này coi như tính toán vẫn đúng, bảo tàng Tiên Kiếm kia quả thực là miếng bánh ngọt với Thiên Địa Kiếm Trang.”

Thiếu nữ đang xoa thái dương của hắn khẽ nhấc lên âm thanh vũ mị:

“Thiếu chủ, nghe nói Lục tiểu thư Thiên Địa Kiếm Trang tư sắc thiên hương, lại đang muốn cảm ngộ Kiếm Ý, có lẽ lần này không thể bỏ qua đi. Nếu ngài muốn, nô ty nguyện đi bắt nàng về làm lô đỉnh hầu hạ ngài.”

Thiếu chủ Thiên Ma Tông bóp mạnh bờ mông nàng, cười ha ha:

“Lâu Cơ có lòng.”

Hắn lại đổi một giọng nghiêm nghị, sát khí toát ra:

“Ngươi thừa biết ta bắt nàng đối với thế cục này sẽ có kết cục gì. Lần này không thể chiếu theo lệ cũ, nếu ngươi còn làm việc tùy ý, ta trực tiếp giết ngươi.”

Bóp mạnh hơn, hắn gằn giọng nói:

“Đừng tưởng ta không biết ngươi là người của ai.”



Mặt trời như hòn than đỏ, xông qua màn sương nhô lên khỏi biển rộng, lững lờ trôi vào thái không.

Thanh Minh thức dậy, đi tới một bụi rậm cách gốc dừa khá xa, vạch quần tiểu sáng.

Tức tối nhanh chóng thối lui, cảm giác thoải mái tràn đến.

Thanh Minh tận hưởng, vu vơ đưa tay xoa xoa cằm, dáng vẻ như một bậc tiền bối suy tư. Bất giác thấy vướng vướng, hắn đưa tay dò đi dò lại một điểm trên cằm. Qua mấy hơi, tìm được điểm bắt, hắn khẽ giật ra, nằm trong tay là một sợi râu khá ngắn.

“Ài, thấm thoát đầu Xuân, bổn tọa vậy mười ba đại thọ, tuế nguyệt đã chạm khắc đầy mặt sương gió.”

Thanh Minh thở dài lắc đầu, lại nhìn xuống dưới, hơi cau mày.

“Tuế nguyệt lại tới hả?”

Ngoảnh tới ngoảnh lui không thấy ai, hắn cho tay xuống, nhắm mắt giật mạnh.

“Đau vậy?”

Phía gốc dừa, Vấn Tử Mẫn vẫn tĩnh tọa như cũ, Yên Hưu Lộc thì loanh hoay đánh một bài quyền. Theo thuyết giảng của Yên Hưu Lộc, bài quyền này may mắn học được ở một tông môn gọi là “Công Viên”.

Vừa hay kết bài, Thanh Minh cũng về tới, Yên Hưu Lộc hạ người ngôi xuống gốc cây khô, hạ lo lắng nói:

“Vậy mà đêm qua Trịnh Nhất không quay lại ám toán trong tối.”

Vẫn Tử Mẫn thu công, mở mắt nhìn Yên Hưu Lộc, trả lời:

“Sẽ không. Nếu như hắn chịu mạo hiểm, vậy đã sảy ra tranh đấu từ tối qua. Nếu hắn đã rời đi, vậy sẽ rời đi, không cần thiết làm việc dài dòng.”

Thanh Minh vặn vặn cái cổ cho tỉnh ngủ, nghe vậy cũng lên tiếng tán đồng:

“Quả là kẻ cẩn thận, cho dù cơ hội trước mắt nhưng biết suy tính hơn thua cho tương lai. Chúng ta hiện không phải mục đích của hắn, vậy nên hắn phải dành thời gian khôi phục trước khi Tiên Mộ xuất thế.”

Yên Hưu Lộc nghe vậy đã minh bạch nguyên nhân. Hai mắt hắn có quần thâm, giá như tối qua tỷ tỷ và sư phụ hắn nói sớm một chút thì tốt. Vấn Tử Mẫn không biết Yên Hưu Lộc ôm suy nghĩ như vậy, cũng không để ý tới sắc mặt tiểu đệ này. Nàng thu công, đứng dậy bước tới rìa cát.

Sóng biển dịu êm gợn lăn tăn, thiếu nữ khẽ vén lọn tóc qua vành tai ngọc, đôi má hơi hồng lên vì nhiệt lượng còn dư lại sau tu luyện.

Nàng hơi nheo mắt, chân trời phía xa có vài chấm đen di chuyện cực chậm, phần đuôi vẽ lên những dải màu xanh đỏ trên nền mây tía, tựa như vệt ốc sên để lại trên lá sau đêm.

Thanh Minh cũng đi tới sóng vai với nàng, bắt lấy điểm nhìn, mở miệng nhận định:

“Thiên Hành Châu các môn phái đã tới rất nhiều. Nếu theo dự kiến còn chệch, e rằng không được chén canh nào.”

Vấn Tử Mẫn rời ánh mắt từ nền trời, đặt tại đỉnh đất nhỏ cách bờ không xa, cất lời:

“Vậy không đợi nữa, chuẩn bị đi, tối nay liền tới.”

Thanh Minh nghe vậy ngạc nhiên quay sang nhìn nàng, nghĩ gì đó, một hồi lâu lại khẽ lắc đầu trong lòng, lời không cất ra.

Dù vẫn đặt điểm nhìn tại phía xa nhưng vẫn cảm nhận được vẻ mặt của hắn, Vấn Tử Mẫn khẽ nghiêng đầu, điềm nhiên bày tỏ:

“Ta có ngọc tỷ truyền quốc, xúc động được.”

“Ra vậy, thứ này giúp Nguyên Đế nghịch thiên tu luyện?”

“Ừm.”

“…”

“…”

Cả hai rơi vào trầm ngâm, chẳng biết nên nói gì tiếp.

Đã không còn chuyện để nói, Thanh Minh quay người về gốc dừa dạy bảo tiểu đệ tử tu luyện, để lại thiếu nữ một mình hứng sóng biển.