Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tranh Minh

Chương 71: Chơi nối từ không




Chương 71: Chơi nối từ không

Cửu Thủ Sơn như chín ngón tay tóm gọn một khu vực bằng phẳng, lừng lững bất động bao năm. Núi có cao có thấp, song nhìn toàn cảnh chênh lệnh không nhiều, cảnh trí hài hòa như họa.

Ngăn ba ngọn núi liên tiếp có một con sông nhỏ, cửu sơn ứng với ba dòng. Được bọc trong Cửu Thủ Sơn là một thung lũng nhỏ, ba con sông kia đổ vào tạo thành một hồ chứa trong ấy.

Hồ rộng năm mươi mẫu, giữa hồ có một hòn đảo, trên đảo có một tòa cô phong, trên ngọn cô phong là một tế đàn trọc trời.

Bao quanh ngọn cô phong là hệ thống tượng đất, điêu khắc binh lính có nét của người Lục Nguyên cổ. Cứ cách mười trượng có một bức như vậy, sừng sững canh gác trải dài theo lịch sử từ ngày Doanh Hiểu lập quốc.

Thu hết những khung cảnh này vào mắt, Thanh Minh quay sang nhìn Vấn Tử Mẫn vẫn đang b·ất t·ỉnh phía song song. Định cất tiếng gọi, Tào công công đã thả hai người xuống chân núi. Đáp đất, lúc này Vấn Tử Mẫn mới nhíu mày tỉnh dậy.

Tào công công thúc dục phất trần, Thanh Minh và Vẫn Tử Mẫn đành phải bước đi theo ý hắn. Cho tới khi đến trước một phiến thạch khổng lồ có xu thế tựa vào vách núi, Tào công công mới thò tay vào ngực lấy ra một mai rủa nhỏ, miệng mai rùa này có cắm một thanh tiểu kiếm.

Tiểu kiếm mang màu hoàng kim, trên thân trạm trổ phù văn ngang dọc. Đem thanh tiểu kiếm này đâm vào phiến đá, những trận văn kia bỗng chốc sáng lên. Đồng thời, một luồng sức mạnh bí ẩn tự dưng xuất hiện, rọc rạch như nước mùa thu đổ thẳng vào phiến thạch khổng lồ.

Tóc của Tào công công tự dưng bạc đi mấy phần, bàn tay thon mịn như nữ tử đã nổi đầy gân guốc lúc nào chẳng hay, thanh tiểu kiếm kia đang không ngừng hút đi linh nguyên của lão.

Phiến thạch bắt đầu rung lắc, nước trong hồ sóng sánh không ngừng. Thẳng đến lúc này, Tào công công mới thở hắt ra một nhịp rồi buông thanh tiểu kiếm. Tay phải của lão chỉ còn da bọc xương, khô quắt như được ướp muối ngàn năm thiếu ẩm.

Bàn tay trái luôn dưỡng thủ trong ống tay áo lúc này cũng lộ ra, nó giống hệt với bàn tay phải bây giờ. Như vậy đã rõ, lão thái giám đã làm việc này hai lần. Nhìn hai bàn tay gần như phế đi, Tào công công chẳng nổi lên vẻ luyến tiếc gì, dửng dưng như chuyện hàng xóm mất trộm.

Qua vài hơi thở, một vết nứt được hình thành. Thông đạo mở ra, mờ mờ ảo ảo. Tào công công thúc Thanh Minh và Vấn Tử Mẫn, ba người bước sâu vào trong.

Đường đi tối tăm, giơ tay chỉ thấy được năm ngón lờ mờ, lại không đèn đuốc, điều này rất dễ khiến con người sinh ra sợ hãi, nhất là càng về sâu càng lạnh lẽo âm u. Nhưng, ba người đi trong thông đạo bình tĩnh đến lạ.

Tào công công đi cuối, trong đầu không biết đang suy tính điều gì. Thiếu niên mười ba tuổi đi đầu, vẻ mặt non nớt nhưng không có một tia hoảng hốt. Vấn Tử Mẫn đi giữa hai người lại điềm nhiên hơi cả, cứ nhưng một khách qua đường vô tư quan sát.

Càng về sâu, lãnh khí càng nặng, da gà Thanh Minh đã nổi lấm tấm. Bỗng, hắn mỉm cười, trong đầu khẽ kêu lên hai tiếng: “Đây rồi.”

Ba người bước vào một không gian thoáng đãng, ngay lập tức Tào công công phát ra một đoàn nguyên khí thắp sáng nơi này. Thạch động này được bố trí nhiều chỗ quỷ dị nhưng lực chú ý của ba người đều rơi vào hai bóng hình phía đằng xa.

Một kẻ khí chất khác lạ, vẫn đương thức gì đó nhưng lại mắt nhắm thảnh thơi, thi thoảng còn có vài biểu cảm rất nhỏ xuất hiện trên khuôn mặt. Khi thì khóe miệng khẽ động, khi thì lông mày khẽ cau, khi thì là xúc thái ngạc nhiên, khi thì là biểu hiện tận hưởng.

Trong hiểu biết của Thanh Minh, với trí tượng tượng bay bổng như vậy chỉ có một người: Thái tử Lạc Nam – Lạc Kim Lân.

Ngược với hắn, trên gò đất bằng phẳng giữa thạch động có một kẻ rủ gục, tứ chi xích bằng thanh đồng lạnh buốt. Giữa ngực, ngay tại Đản Trung của hắn có ghim một sợi xích thanh đồng, đầu còn lại cắm thẳng xuống gò đất trống. Một nửa sợi xích này đã kết thành một tầng máu đóng vảy, tựa như gỉ sét lâu năm.

“Huơu?” Thanh Minh khẽ kêu một tiếng.

Tiếng rất nhỏ, nhưng tại nơi này lại vô cùng vang. Lạc Kim Lân bỗng mở mắt nhìn về phía nguồn thanh âm, ngạc nhiên thốt lên:

“Bang chủ?”

Hắn thừa biết có Tào công công, vậy nên người hắn chú ý đầu tiên chính là Thanh Minh. Thoáng một chút, hắn nhíu mày:

“Lạc muội?” Nhìn Vẫn Tử Mẫn, Lạc Kim Lân rất ngạc nhiên. Biểu cảm ngạc nhiên của hắn còn chẳng giấu đi chút nào, càng ngày càng đặc sắc.

Vẫn Tử Mẫn nghe gọi vậy hơi khép nhẹ bờ mi, ánh mắt có chút không bằng lòng. Nghĩ lại, cha nàng không chỉ là Thái học sĩ mà còn là Vương gia, hoàng thất của Lạc Nam, còn là đệ đệ của Lạc Đế đương nhiệm.

Trong ký ức, nàng từng gặp Lạc Kim Lân đúng một lần, đó là vào hồi sinh nhật sáu tuổi của Lục công chúa, khi ấy nàng có đi lạc tới chỗ Lạc Kim Lân. Hồi ấy nàng mới bốn tuổi, vẻ ngoài so với bây giờ quá khác, nhất là khí chất. Vậy mà bây giờ Lạc Kim Lân có thể nhận ra nàng cũng là một điều khiến vị Lạc Dao quận chúa này rất ngạc nhiên.

Đôi khi khí chất thay đổi cũng khiến người khác khó nhận ra được.

Hắn gọi nàng là “Lạc muội” “Lạc” ở đây không phải để chỉ họ hoàng thất, ý nói ngày xưa có một muội muội đi lạc.

Vấn Tử Mẫn gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ngươi vẫn luôn thẫn thờ như cũ.”

Lúc này, Yên Hưu Lộc mới trong mệt mỏi tỉnh dậy.



“Tới đây chỉ?” Hắn cất giọng bùi ngùi hỏi, tất nhiên là hỏi Thanh Minh.

Yên Hưu Lộc biết, nếu là Thanh Minh, muốn trốn đi rất ít ai có thể tìm thấy hắn, cộng thêm năng lực của Ngự Cần Vi lại càng không cần bàn cãi, ít nhất với Lạc Nam và Lục Nguyên là như thế. Nhìn thấy tiểu sư phụ ở đây, Yên Hưu Lộc có cảm giác mình đang kéo chân người khác, vậy nên hắn mới áy náy dùng hết khí lực hỏi.

“Tới xem ngươi chút.”

“Nếu chờ ta xong việc, các ngươi ôn chuyện còn chút ít thời gian.” Tào công công chậm dãi nói.

Nghe vậy, trong mắt Thanh Minh lóe lên chút tinh quang rồi vụt tắt. Sự chậm dãi này của lão âm thị nghe thì tùy hứng trầm ổn, nhưng với một người n·hạy c·ảm như Thanh Minh có thể nhận ra Tào công công chịu phản phệ không nhẹ. Nhưng dù vậy, bây giờ Tào công công vẫn chưa phải kẻ mà hắn có thể ứng phó.

Bây giờ, chỉ là chưa phải.

Tào công công hất tay một cái, phất trần tách ra làm hai mảnh riêng biệt. Cán phất trần làm từ huyền thiếc, phát tra một tiếng “Đinh~” trong veo cắm thật sâu vào thạch động, treo vị quận chúa và thiếu niên lên tường.

Lạc Kim Lân, Vẫn Tử Mẫn, Viên Thanh Minh hình thành nên một thế chân vạc tam phân, nơi bọn họ được treo lên đại diện cho ba nhánh sông đổ vào nơi này. Chính giữa động, một gò đất nhô cao hơn hẳn, phía trên là đồ án kỳ dị tối nghĩa. Yên Hưu Lộc bị treo ngay trên đồ án này, khí tức lúc có lúc không, tựa như một ngọn nến trước giông bão, tùy thời lụi tàn.

Ho một tiếng, Tào công công bước tới một cái thông đạo rời đi.

Thông tới động thạch này không phải có một thông đạo duy nhất mà Thanh Minh đi qua hồi trước, ngoài nó ra còn bốn cái nữa, Thanh Minh không biết chúng dẫn tới nơi nào. Dù là vậy nhưng hắn biết chắc chắn rằng, nếu muốn ra ngoài thì lối đi duy nhất chính là thông đạo ban nãy.

Nếu có lối đi khác, việc gì Tào công công phải bỏ ra trả giá lớn đến như vậy. Hoặc kể cả có thì thông đạo cũ vẫn là hao tổn ít nhất.

Tào công công đã rời đi, động đá trở về vẻ tối om vốn có. Muốn nhìn được gì phải tập chung quan sát, dù vậy cũng chỉ thấy được lờ mờ, điều này làm trong lòng Thanh Minh sinh ra chút khó chịu.

“Hươu?” Thanh Minh lên tiếng hỏi.

“Hắn gục rồi. Ban nãy, hắn nói được với ngươi ba chữ đã rất cố gắng.” Lạc Kim Lân ngáp dài một tiếng đáp. Nảy ra ý tưởng gì đó xua tan buồn chán, hắn lên giọng hỏi:

“Còn ba người vẫn có thể, chúng ta chơi nối từ không?”

Hai người còn lại: “???”

Tuy không nhìn thấy gì nhưng dường như Lạc Kim Lân có thể tưởng tượng được ra nét mắt của hai người kia, hắn chán chưởng nói.

“Bang chủ, ta dù gì cũng là cánh tay trái của ngươi, không thể cho chút mặt mũi?”

“Bang chủ?” Vấn Tử Mẫn nghi hoặc.

“Ta có thừa kế một bang phái nhỏ, không đáng nhắc.” Thanh Minh lên tiếng.

Vấn Tử Mẫn nghe vậy ồ ra:

“Không ngờ Ngự thành chủ đã sắp xếp đường đi cho ngươi rồi, chỉ là không may cuốn vào chuyện này mà thôi.”

Thanh Minh không ngờ Vấn Tử Mẫn lại hiểu lầm sâu tới như vậy, nhưng hắn cũng không muốn giải thích. Ấy vậy, Lạc Kim Lân lại cò ke mời mọc Vấn Tử Mẫn:

“Lạc muội muốn nhập bang không? Phải tranh thủ mà kiếm chỗ tốt. Ta là người nhập bang sớm nhất, sống lâu lên lão làng, cánh tay trái của bang chủ ta ôm chắc rồi!” Lạc Kim Lân nói, đầy ý tự hào.

“Vì cái gì là cách tay trái?” Cả Vấn Tử Mẫn và Thanh Minh đều thắc mắc như vậy.

“Tất nhiên cánh tay phải là để nương tử hắn ôm rồi, bổn điện hạ không giành đồ với nữ nhân.”

“…”

“Nói chút chuyện chính.” Thanh Minh nghiêm túc nói, quay sang nhìn Vấn Tử Mẫn, mặc dù không nhìn được gì nhiều.

Thấy nàng im lặng, Thanh Minh lại nói:



“Dao tiểu thư có thể khái quái chút ý định không.”

Vấn Tử Mẫn nghe vậy gật nhẹ, mặc dù biết hai người kia có lẽ sẽ không thấy.

Lạc Kim Lân nghe Thanh Minh hỏi Vấn Tử Mẫn như vậy, trong lòng chợt nổi khó tin. Hắn không giống Yên Hưu Lộc sùng bái mù quáng, Lạc Kim Lân cho rằng việc Thanh Minh và Vấn Tử Mẫn b·ị b·ắt vào đây rất có mục đích. Hoặc là dùng làm con tin hoặc đại loại có tác dụng nào đó. Thanh Minh nhắc tới việc “ý định” tiếp theo với Vấn Tử Mẫn, điều này làm Lạc Kim Lân rất khó tưởng tượng, nhất là chủ trì việc này hình như còn là Lạc muội không thân thiết lắm của hắn.

“Đợi.”

“Đợi?” Cả hai nam tử đều lặp lại khó tin.

Nếu là đợi, vậy còn vô đây làm gì? Đợi phép màu tới, hay là đợi kỳ tích sẽ xảy ra?

“Dao tiểu thư đùa hơi ác.” Thanh Minh cười khổ.

“Ta không đùa.” Vấn Tử Mẫn chắc như đinh đóng cột khẳng định.

“Hay là chơi nối chữ?” Lạc Kim Lân dò hỏi.

Hai người còn không để ý tới vị hoàng tử này nữa, tập chung vào tính toán. Qua một lát, Vẫn Tử Mẫn mới nói ra:

“Lạc Nam đánh Lục Nguyên, chúng ta đợi họ đánh thắng là được.”

“…”

“Đơn… Đơn giản vậy?” Thanh Minh khó tin hỏi lại, với hiểu biết của hắn, trí tuệ của Vấn Tử Mẫn không thể thấp như vậy được.

“Chỉ thế thôi, đơn giản mà hiệu quả. Đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi thủ đoạn đều trở nên vô nghĩa.”

Lạc Kim Lân nghe vậy nghi vấn: “Lạc Nam không thắng thì sao?”

Nghe hỏi vậy làm Thanh Minh sực tỉnh. Lúc trước, Vấn Tử Mẫn có nói chuyện này khó ai cứu được, ngay cả toàn bộ Lạc Nam cũng không thể. Hắn cảm thấy bắt đầu bị người ta xoay vòng vòng. Thanh Minh cảm thấy việc vào đây rất vô nghĩa, nếu kế hoạch chỉ là vậy.

Có lẽ đoán được hắn đang nghĩ gì, Vấn Tử Mẫn bèn thở dài nói:

“Việc chúng ta bị Tào công công bắt, có lẽ bên Lạc Nam đã biết tin rồi.”

Thanh Minh chẳng ngạc nhiên với chuyện này, dùng đấu gối mà nghĩ cũng có thể liên hệ tất cả với Tào công công. Hắn đang đợi Vấn Tử Mẫn nói tiếp.

“Chiến tranh cũng cần lý do, Lạc Nam muốn dẫn quân tới Lục Nguyên thì cần phải có, chuyện Lạc Kim Lân b·ị b·ắt là bí mật, nhưng chuyện ta b·ị b·ắt có rất nhiều người chứng kiến. Lạc Nam không thiếu nội dán trong Hàm Dương, vậy nên ta đã cho Lạc Nam một lý do để xuất quân.”

Thấy nàng dừng lại, Thanh Minh muốn thêm chi tiết:

“Mời nói tiếp…”

Cùng lúc này, một làng chài ven biển Lạc Nam đang tưng bừng tổ chức lễ hội. Mùng năm là lễ đầu xuân cúng Cá Ông, đồng thời cũng là ngày “Khai chài” thanh niên trai tráng bỏ trần trùng trục, bẹn chỉ quấn khố nâu, để lộ ra những hình xăm đủ thể loại trên lưng.

Săm hình chính là nét đặc trưng của làng chài. Họ quan niệm rằng khi xuống nước, những hình xăm như vậy có thể khiến yêu vật, thủy quái lầm tưởng với đồng loại, vì vậy sẽ không t·ấn c·ông dân chài.

Trong lễ khai chài mở lưới, các chàng trai xoắn tay, dậm chân, nhảy một điệu “Kéo lưới” sung sức. Các cô thiếu nữ trẻ tuổi cầm bánh lái gõ vào mạn thuyền tạo ra từng tiếng “Cộc…Cắc” đan xen lại với nhau thành giai điệu hào hùng.

Trong làng, một vị lão đầu nhìn xem một vị trung niên đầu trọc đang chẻ củi, cất giọng hỏi.

“Không đi hội sao?”

Như giấu nước mắt sau mỗi nhát rìu, trung niên đầu trọc đáp: “Không có cô nương nào thích con cả, bằng tuổi này cũng không có sức trai tráng, chi bằng không đi.”

Lão đầu nghe vậy chỉ than một tiếng “nhi tử ngốc” trong lòng. Trung niên đầu trọc hạ mạnh nhát rìu xuống. Bỗng chốc, hắt giật nảy mình vội chuyển hướng lưỡi rìu, đà mạnh làm hắn ngã lăn ra.



Trên khúc gỗ, một con gà trống óng ả đứng ở đó bệ nghệ. Con gà này chính là nguyên nhân trung niên đầu trọc phải chuyển hướng rìu, cũng may vừa kịp bổ lên cái thớt gỗ.

“Cha, người xem con gà này còn ngốc hơn con, tự dưng đi bậu vào đường rìu.”

“Ngươi mới ngốc, cả nhà ngươi mới ngốc.” Con gà trống kêu lên cãi lại

Nghe mắng mỏ mà không tức giận, nam tử đầu tróc này ngược lại nhảy cẫng lên, vui vẻ nói:

“Oa, thật biết nhìn. Ta nói cha ta cũng rất ngốc nhưng ông không dám thừa nhận. Cuối cùng cũng có người biết cha ta ngốc.”

Nam tử đầu trọc đắc ý quay lại cười với cha mình. Nhưng cha hắn đã ngà xòe ra đất lúc nào chẳng hay, miệng lão run run, lắp bắp:

“Y-Yêu… Yêu quái!”

Gà trống nhìn vậy chế nhạo:

“Cốt khí còn không bằng nửa con trai ngươi. Cũng tốt, con hơn cha là nhà có phúc, sau này ngươi có thể yên tâm về hắn.”

Yên tâm? Lão đầu vừa sợ vừa lục đục trong lòng. Nghĩ một cái, bỗng lão dũng cảm lên đôi chút, tựa như nhận ra được đại đạo.

“Thì ra là một con yêu quái không có trí lực.” Không dám thốt ra, lão chỉ thầm nhủ trong lòng nhận xét này.

“Ngươi biết Đoạn Sơn Thành đi hướng nào không?”

Lão già đáp: “Xuôi về Nam một trăm hai mươi dặm, lại về Tây một trăm sáu mươi dặm là tới.”

Gà trống nghe vậy cục cục:

“Vậy không phải là theo Tây Nam hai trăm dặm sao? Lão đầu ngươi rất ngốc!”

"..."

Nói rồi, con gà trống này rứt ra một sợi lông vũ màu cam từ mang cánh, đưa cho hai cha con nói:

“Sau này đặt ở trong nhà, đảm bảo an toàn.” Dặn dò xong, nó cất cánh rời đi.

Hai cha con đưa mắt nhìn nhau. Ánh mắt lão đầu còn đương trong suy nghĩ, còn ánh mắt nhi tử nhìn cha lại như nhìn một đứa ngốc không hơn. Hắn kêu lên trong lòng thoải mái, không ngờ cũng có một ngày lão cha bị chèn ép không giám phản bác như vậy.

“Cái này chắc có tác dụng.” Nam tử thấy linh quang nhàn nhạt trên sợi lông vũ, hắn đã xem truyện giang hồ nhiều nên tiếng khẳng định.

“Người ta có câu lông gà vỏ tỏi.” Lão đầu lên tiếng âm trầm, hòng muốn dạy bảo nhi tử ngu si. Nhưng con lão lại nhìn lão với vẻ sợ sệt.

Dù lão đánh nó nửa sống nửa c·hết thì cũng chưa bao giờ thấy thằng con ngốc này có vẻ mặt như thế bao giờ.

“Cha, nó trên đầu người.” Nam tử đầu trọc run run đưa tay chỉ lên đầu người cha.

Lão đầu theo đó ngửa lên, một con gà trống khí thái hừng hực đậu ở trên búi tóc của lão, ánh mắt sắc lạnh như nhìn giun dế.

“Lông gà vỏ tỏi?”

Lão đầu run run: “Thời buổi khó khăn, lòng gà vỏ tỏi quý hơn vàng bạc. Không biết Kê đại nhân quay lại có gì phân phó.”

Hừ!

Nó hừ một tiếng khinh thường, không chấp nhắt chuyện kia, nó chống nạnh nói.

“Bổn đại nhân cảm thấy vẫn chưa dứt một chút nhân quả, dù rất mờ. Không phải ta thì có lẽ là người liên qua tới ta.” Nói rồi nó lại lôi ra một lông vũ màu đen sậm, nói tiếp: “Đi chài mang theo bên người.”

Hai cha con chưa kịp cảm nhận gì thì nó đã vô tung vô ảnh. Thấy đầu trọc muốn mở miệng bình luận, lão đầu vồ lấy nó như là kẻ thù chuyền kiếp, một tay bịt miệng con trai lão, gằn giọng nói.

“Ngươi bế khẩu đến cuối tháng.”

“…”