Đưa Emi xuống bàn giao cho cán bộ y tế xong cũng là lúc điện thoại Tưởng Thành vang lên tiếng nhạc chuông nhắc nhở.
Hắn hít một hơi lạnh, "người giám hộ" ở nước sở tại của hắn đã đến.
Tần ngần trước cửa phòng hiệu trưởng một lúc, nhận thấy có câu giờ nữa cũng vô dụng, Tưởng Thành bèn oanh liệt tiến thẳng vào trong.
"Em ấy đây rồi, mời vào."
Khoảnh khắc hai người chạm mắt, Tưởng Thành không kìm được mà thở phào.
Người phụ nữ được mời đến mặc một bộ đồ không có gì nổi bật, gương mặt cũng chẳng thuộc dạng để lại ấn tượng trong lòng người nhìn. Tóm lại là bình thường đến không thể nào bình thường hơn.
Nhưng chính điều này lại làm Tưởng Thành cực kỳ vừa lòng.
"Em chào thầy."
Lại nhắc, dù là phòng hiệu trưởng, căn phòng này lại chẳng mấy khi xuất hiện bóng dáng của ông.
Thực chất, tuy học sinh vi phạm lớn nhỏ gì cũng phải tới "phòng hiệu trưởng", thì người xử phạt bọn họ chủ yếu vẫn là giáo viên chủ nhiệm.
Chỉ rất ít vụ mà hiệu trưởng thật sự tham gia, và những vụ việc đó đều phải nghiêm trọng đến một mức độ nào đó.
Như lúc này, người đang ngồi mặt đối mặt với người giám hộ của Tưởng Thành là giáo viên chủ nhiệm, thầy Smith.
"Tưởng Thành, tại sao cậu lại làm ra hành động đó?"
Người phụ nữ lên tiếng, có vẻ không thoải mái với hắn.
"Thưa thầy, là do em và Diễm Nhạn Xích có mâu thuẫn từ trước."
Hắn đáp, thái độ hoàn toàn không để người kia vào mắt.
Thầy Smith gật đầu ý đã hiểu, bên trong âm thầm đánh giá.
"Tôi đã nhận được thông tin từ thầy giáo bộ môn, tuy nhiên trước hết, tôi cần xác minh một số việc."
Chủ nhiệm đưa cho hắn một mẩu giấy đã bị vo tròn, chỉ chỉ:
"Đơn giản lắm, tôi cần em ném đồ vật này sao cho nó đáp chuẩn xác lên mặt kính."
Tưởng Thành:...
Cái ###! Hắn nổi tiếng ném bách phát bách trượt ở cấp 3 T là có lí do hết cả đấy!
Tưởng Thành toát mồ hôi hột nhưng vẫn phải nhắm mắt theo lao. Nhận lấy món đồ, hắn vừa nheo mắt căn chỉnh vừa cầu nguyện trong lòng.
"Bộp".
Mảnh giấy bị vo tròn bay theo một cung tròn đẹp mắt, rồi hoàn mỹ... văng xuống đất.
Tưởng Thành cùng người giám hộ: Một mảnh yên tĩnh.
Thầy Smith gật gù, thản nhiên hỏi:
"Em Tưởng, em có biết Emi Rossinett rất giỏi môn thể thao gì không?"
Đến lúc này, hắn đương nhiên có thể đoán ra được câu trả lời.
"Thầy cho em một cơ hội, có thật là em đã vu oan giá họa cho Diễm Nhạn Xích không?"
Mặc kệ ánh mắt bi thảm của người giám hộ, Tưởng Thành ngoan cố gật đầu.
"Tôi vốn muốn đúng người đúng tội, tuy nhiên, em có vẻ rất muốn treo lên đầu cái tội này. Cô cũng thấy rồi, thằng bé vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu nói ra sự thật."
Người phụ nữ "hừ" lạnh, liếc Tưởng Thành một cái, đột nhiên nở nụ cười quỷ dị.
"Thằng nhóc này không muốn nói cũng không sao, thưa thầy. Có điều dường như Tiểu Thành nhà tôi thật sự không ưa cậu bé Diễm Nhạn Xích đó. Chi bằng chúng ta tương kế tựu kế..."
Đoạn còn lại, hắn hoàn toàn không nghe thấy.
Ra khỏi phòng, đi tới khúc quanh khuất camera, Tưởng Thành mới tiến lại gần, đen mặt gọi:
"Chú".
"Người phụ nữ" quay đầu, cười đến xán lạn nhìn hắn, lộ ra giọng nói thuộc về đàn ông.
"Hừ, thằng nhóc thúi, chỉ dại gái là giỏi."
Tưởng Chí Kiệt có một người em trai ruột kém đến 16 tuổi, tên là Tưởng Khắc Toại.
Gia đình Tưởng Thành không biết cụ thể nghề nghiệp của chú Toại, nhưng rất rõ đặc thù của công việc đó, chính là phải cải trang rất nhiều.
Từng có lần Tưởng Khắc Toại hoá trang thành một người nổi tiếng đi tới trường cũ của hắn, mà làm giống đến nỗi ai cũng hú hét chạy theo muốn xin chữ ký, gây ra một trận náo loạn quy mô cực kỳ lớn.
Vì thế, không thể trách Tưởng Thành phản ứng thái quá với sự xuất hiện của người chú- hiện đang kiêm chức giám hộ- quý hoá này.
Ai có thể dám chắc Tưởng Khắc Toại sẽ không hoá trang thành siêu sao điện ảnh nào đó chứ?
Tưởng Thành cười khẩy, không lọt tai câu cảm thán vừa rồi, hắn đưa hai tay xuống siết chặt lấy vai người nọ.
"Chú vừa nói gì với chủ nhiệm của cháu?"
"Ai ai ai, đau quá, chú thề, nhất định không gây bất lợi cho mày."
Nghe thấy Tưởng Khắc Toại khẳng định chắc nịch như vậy cũng không làm Tưởng Thành giảm lực tay, hắn gằn giọng:
"Chú Toại, trên đời này chú thích nhất chính là chơi khăm đứa cháu khốn khổ này. Khai mau, chú đã bày ra trò gì?"
Tưởng Khắc Toại bĩu môi, thoát khỏi sự kìm kẹp từ hai bàn tay Tưởng Thành, vòng qua ôm lấy vai hắn:
"Từ bao giờ trong mắt Tiểu Thành, chú Toại đây lại trở thành loại họ hàng xấu xa như thế, hửm?
Chú nói cho Tiểu Thành biết, dù đang làm nhiệm vụ nhưng nhận được cuộc gọi của thầy Smith, chú đây đã vội vội vàng vàng lái xe đến trường của Tiểu Thành đó."
Không bị qua mặt, Tưởng Thành cười như không cười:
"Còn không phải là vì chú muốn trốn việc?"
"Ách, thôi thôi, đã nói là vứt sang một bên rồi mà. Hôm nay coi như đầu xuôi đuôi lọt, kế hoạch diễn ra trơn tru ngoài sức tưởng tượng. Để chú Toại đưa Tiểu Thành về, hai ta đi ăn hải sản, được không?"
Hắn không do dự lắc đầu nguầy nguậy, Tưởng Khắc Toại thấy thế thì lộ ra sự buồn bã:
"Tiểu Thành, từ lúc cháu hạ cánh đến nay, chú cháu mình đã chẳng gặp nhau lấy một lần nào. Chú cũng biết trước kia làm thế với cháu là sai, tại chú thiếu suy nghĩ, bản thân cũng rất áy náy.
Nếu không phải vì sự cố phát sinh ngày hôm nay, e là đến Tết chú Toại mới nhìn được mặt thằng cháu mình mất."
Tưởng Thành có hơi á khẩu, hắn tối nay đến hẹn lại lên với Kiều Giai Khanh, biết lấy thời gian đâu mà đi ăn tối với chú?
Tuy nhiên bài phát biểu của Tưởng Khắc Toại đã làm hắn lung lay. Quả thật hắn vẫn còn ghi thù chuyện ngày trước nên đã sống chết đòi ở chung với người lạ như Vũ Trọng thay vì dọn vào nhà chú Toại.
Nhưng dù Tưởng Thành có giận thế nào đi chăng nữa, Tưởng Khắc Toại vẫn là người nhà, là bậc tiền bối của hắn, hắn cũng là người biết trên biết dưới, bèn thở dài:
"Vâng, để cháu gửi tin nhắn bảo một câu với bạn cùng phòng."
Tưởng Khắc Toại liền vui vẻ dắt hắn lên xe.
- -------------------
"... Chính là để Tưởng Thành trở thành 'bạn' của Diễm Nhạn Xích. Coi như đây là cơ hội để hai bạn hiểu nhau hơn"
Thầy Smith ôn tồn nói trước toàn thể các bạn học trong lớp:
"Tưởng Thành vì thế sẽ phải làm tròn nghĩa vụ của một người bạn đối với Diễm Nhạn Xích: Cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà, cùng nhau ăn cơm.
Nếu Diễm Nhạn Xích vắng mặt thì người thay bạn ghi chép sẽ là Tưởng Thành, ngoài ra em còn cần đến hỏi thăm và chỉ lại bài cho bạn.
Bên cạnh đó, nếu bạn gặp khó khăn hoặc vấn đề gì, em đều phải cố gắng hết sức giúp đỡ bạn, cùng bạn vượt qua, em đã nghe rõ chưa? Tưởng Thành."
Chủ nhiệm vừa dứt lời, dưới lớp đã xuất hiện không ít tiếng cười khúc khích.
Đây đúng là nghĩa vụ chân chính của một bạn, nhưng mà là bạn trai!
"Dạ"
Tưởng Thành lên tiếng, tạm cắt ngang những tiếng xì xầm xung quanh.
Rủa thầm ông chú Tưởng Khắc Toại, hắn tự cười hai tiếng ha ha trong lòng. Quả nhiên, kì vọng cái qué gì ở lão Toại đấy chứ!
"Trong trường hợp có người báo cáo hoặc chính tôi phát hiện em làm trái với những yêu cầu trên, lập tức sự việc sẽ bị đưa đến tai thầy hiệu trưởng. Đến lúc đó người thiệt chỉ có em, Tưởng Thành đã rõ chưa?"
"Rõ ạ."
Dưới lớp, tiếng cười một lần nữa khe khẽ bật ra.