"Thời gian vẫn còn khá nhiều, em chắc chắn muốn nộp bài sớm?"- Nữ giáo viên trông thi thay nheo mắt nhìn nữ sinh trước mặt.
"Vâng."
Dứt lời, Emi đã hộc tốc chạy ra ngoài.
Cô nàng hiện tại không dám đối diện với các bạn học khác.
Tuy chẳng ai thực sự chứng kiến hay quay video lại, nhưng trong lòng những học sinh cùng lớp đương nhiên đều thừa biết đâu là kẻ ném đá giấu tay thực sự.
Sau vụ việc này, dù Tưởng Thành là người đứng lên nhận lỗi, thì đối tượng bị cô lập ắt sẽ là Emi.
Không thể trách họ hẹp hòi, nhỏ mọn, đánh kẻ chạy lại được.
Trước kia, khi kéo đồng bọn tới hành hung Doris, Emi đã thề sống thề chết rằng cô sẽ thay đổi, rằng đây sẽ là lần đầu cũng như lần cuối cùng cô làm ra loại chuyện này.
Mọi người, bao gồm cả Doris, đều thống nhất chấp nhận tha thứ, cho Emi một cơ hội sửa sai.
Tuy nhiên, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Lần thứ nhất có thể mắt nhắm mắt mở, coi như là hành động bộc phát thiếu suy nghĩ của thiếu niên. Nhưng lần này cô nàng đã tự triệt đường lui của chính mình.
Hết giờ làm bài, điện thoại được trả lại, Carlyn thất vọng gửi cho Emi một tin nhắn.
Cậu đến cuối cùng vẫn không chịu hối cải.
Lớp trưởng đã tập hợp cả lớp lại, thỉnh cầu bọn họ giữ kín chuyện này.
"Mình nói như vậy không phải là để bao che cho hung thủ, có ai là không muốn giải oan cho Tưởng Thành chứ? Nhưng chúng ta không có bằng chứng, nhân chứng trực tiếp chứng kiến lại càng không.
Tưởng Thành đang là người đứng mũi chịu sào, nếu tin tức lan truyền thì người bị ảnh hưởng không ai khác chính là hắn.
Đặc biệt là Nhạn Xích, mình biết cậu đang cảm thấy vô cùng bất công, nhưng mình mong cậu, cũng như các bạn khác có thể hiểu, đừng kể lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay, được không?"
Y hiếm hoi mở miệng, giọng điệu nghiêm túc:
"Tôi sẽ không làm tổn hại đến Tưởng Thành."
"Nạn nhân đã nói vậy rồi thì bọn mình cũng không có ý kiến gì "
"Phải đó, vạch áo cho người xem lưng cũng chẳng hay ho chút nào."
"Tụi mình nhất trí."
Thế là, một thoả thuận ngầm đã được kí kết trong im lặng.
Bọn họ có thể không phải là tập thể quyền lực nhất, nhưng chắc chắn là tập thể đoàn kết và trung thành nhất.
- ---------------------
Trước khi xuống tay với Diễm Nhạn Xích, Emi đã lường được hậu quả khi bị phát hiện sẽ kinh khủng thế nào, mọi người sẽ đối xử, nhìn cô với ánh mắt ra sao.
Nhưng Emi vẫn ngoan cố thực hiện.
Lúc đó, cô nàng mặc kệ tất thảy, thứ duy nhất cô quan tâm, chính là trả đũa thành công.
Kết cục, không những không thể cho y ăn trái đắng, ngược lại bản thân còn bị giày vò.
Tại sao Tưởng Thành lại thay mình nhận tội?
Tại sao lại bảo vệ mình?
Chẳng phải hắn muốn trả thù mình sao?
Cô nàng cứ mê man bước từng bước, không biết chính mình đang đi đâu, đến lúc sực nhận ra thì đã đứng trước cửa phòng hiệu trưởng từ lúc nào.
Học sinh vi phạm nội quy nặng nhẹ đều sẽ bị đưa tới đây, Emi đã được tự thân trải nghiệm.
"Emi?"
Đang mơ hồ, một giọng nói cất lên, kéo nữ sinh về thực tại.
À.
Hoá ra mình đang vô thức tìm hắn.
Nhưng cô nàng một lần nữa không đủ can đảm để đối mặt với sự thật.
Thấy cô nàng sắp bỏ chạy, Tưởng Thành vội nắm lấy tay cô, kéo vào một góc khuất.
"Vào tiết từ lâu rồi mà, sao cậu lại thất tha thất thểu ở đây?"
Không có hồi âm, nhưng Tưởng Thành vẫn kiên nhẫn dịu giọng:
"Mình đưa cậu xuống phòng y tế, nhé?"
Như giọt nước tràn ly, Emi đỏ mặt, mạnh tay đẩy hắn ra.
"Đừng giả nhân giả nghĩa với tôi, cậu muốn gì?"
Tưởng Thành tròn mắt nhìn cô, rất nhanh rút từ trong túi ra một tấm khăn mùi soa. Hắn quay mặt sang chỗ khác, đưa cho Emi.
"Mình đã nghe về chuyện trước kia của cậu."
Chờ đến khi cô nhận lấy, Tưởng Thành mới tiếp tục:
"Nhưng mình không tin, nên mình đã làm một phép thử để xem phản ứng của cậu. Và đó là sự thật, cậu ghét cay ghét đắng Diễm Nhạn Xích."
Emi rũ bỏ vẻ nai tơ thường thấy, cô nàng nhướn mày, khiêu khích cười lạnh:
"Cho nên, cậu muốn khiến tôi cảm thấy tội lỗi?"
Tưởng Thành đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào hai con ngươi của Emi. Đôi mắt hắn hiện lên sự ôn nhu vô tận, khiến cô không kìm được sa vào.
"Ngay từ lần đầu gặp, mình đã biết, cậu chỉ đang giả bộ."
Đưa tay lên vuốt ve gò má đang dần ửng đỏ của người đối diện, hắn thâm trầm:
"Cậu khác với những cô gái khác, cậu mang hai bộ mặt, cậu không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Tuy nhiên, điều đó không làm mình phản cảm. Trái lại, mình càng thắc mắc về cậu nhiều hơn, mình tự hỏi: Vì lẽ gì một cô gái mỏng manh xinh đẹp như cậu phải trở nên quật cường như vậy.
Không biết từ lúc nào, mình đã tình nguyện muốn làm tấn khiên chắn vững chắc cho cậu. Cho nên, mình không muốn cậu cảm thấy như đang mắc nợ mình."
Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Emi.
Cô chưa bao giờ cảm thấy trái tim đập nhanh tới mức sắp nảy khỏi lồng ngực như bây giờ.
"Cậu... không thích Diễm Nhạn Xích?"
"Không hề, mình không có chút tình cảm nào dành cho cậu ta cả."
"Vậy là... Cậu thích mình?"
Tưởng Thành bật cười, nâng gương mặt đỏ không khác gì quả cà chua chín mọng lên.
"Nếu mình nói không, cậu sẽ tin sao?"
Emi mím môi, cụp mắt. Tưởng Thành không làm cô khó xử, hắn lại mỉm cười, ôm vai đưa cô xuống phòng y tế.
Thực chất bên trong, Emi đang suy tính cực kỳ tỉ mỉ, bởi nội tâm của cô nàng đang vô cùng mâu thuẫn
Cô không quá thích Tưởng Thành, nói thẳng ra là không thích. Ban nãy biểu hiện kích động như vậy đơn giản là vì cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Đúng, chỉ có mình là được phép trêu đùa, được phép lợi dụng kẻ khác.
Nhưng cô cũng không muốn từ chối hắn.
Vì hắn có tiền, có thể đáp ứng những yêu cầu về vật chất vô lí của cô. Vì hắn là người mà Diễm Nhạn Xích yêu thích, cô có thể lợi dụng hắn để giày vò y.
Tưởng Thành, đừng trách tôi ích kỷ, là tại cậu vô duyên vô cớ trao tim cho tôi.
Đến cuối cùng, Emi vẫn chẳng có gì thay đổi.
Tuy nhiên, cô đã quá kiêu ngạo, đánh giá quá cao trí thông minh của bản thân mà quên mất rằng: Không có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống, có rơi cũng phải là bánh xe.
Người có tiền chẳng lẽ lại dễ dàng bị dắt mũi như cô nghĩ?