Trăng Sáng Sáng Ngời

Chương 7




Nhưng trong lòng ta như bị ai bóp chặt, đau đớn không thôi, quay đầu sang hướng khác.

 

Trăng sáng trên trời trong trẻo, lòng người dưới đất âm u, có thể mãi mãi không quên cái tâm ban đầu, có được mấy người chứ.

 

Là ta kỳ vọng vào Lương Tùng quá cao rồi.

 

Kỳ vọng và ký thác của ta, nên đặt vào chính mình, không nên là bất kỳ ai khác.

 

Ta chớp mắt, nuốt xuống mọi cảm xúc trào dâng trong lòng, đứng dậy lấy ra một hũ rượu.

 

Đây là do ta tự tay ủ, vốn định chờ Lương Tùng đỗ cao mà ăn mừng.

 

Giống như ngọc bội của Tân Tư Lai, giờ cũng không dùng đến, vậy để Tân Tư Lai hưởng lợi đi.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Ta ngày ngày đi tìm  Tần tiểu tiên sinh học chữ.

 

Có lẽ tư chất ta thực sự quá kém, những ngày qua Tần tiểu tiên sinh đã bẻ gãy ba cây bút, cắn nát hai cái chén sứ rồi.

 

Nhưng hắn bị ta làm tức cũng là tự mình bực bội, chưa bao giờ nổi nóng với ta.

 

Tuổi còn nhỏ, đã có hàm dưỡng* như thế, sau này nhất định hơn tên Tân Tư Lai kia nhiều.

 

(*) đức tính tốt đẹp

 

Nhờ có hắn, những lá thư của Lương Tùng, ta đã nhận ra bảy tám phần rồi.

 

Ta kiên nhẫn tiêu hao ngày tháng, chậm rãi nhận chữ.

 

Nhưng Lương Tùng đột nhiên không kiềm chế được nữa.

 

Từ sau lần chia tay ở trà lâu, nửa tháng sau, hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt ta.

 

Mẹ Lương khí thế hung hăng vào cửa, đập một cái hòa ly thư lên bàn.

 

Ta nói: “Gần đây mẫu thân gan hỏa vượng, mướp đắng thanh nhiệt, cần ăn nhiều.”

 

Lương Tùng theo sau vào cửa, khuyên nhủ: “Mẫu thân, đừng nóng giận, Vân nhi thông tình đạt lý, nói rõ ra, nàng sẽ hiểu mà.”

 

Mẹ Lương hận sắt không thành thép: “Cái con tiểu tiện nhân này chính là muốn kéo c.h.ế.t con! Con còn bảo vệ nàng ta?”

 

Hai mẹ con nhà này một người đạp một người nâng, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.

 

Trước đây nhờ Tần tiểu tiên sinh viết giúp ta một phong hưu thư, ta cũng lấy ra, đập mạnh xuống bàn.

 

Ta nhìn Lương Tùng: “Phu quân đồng ý hưu thê rồi?”

 

Mặt Lương Tùng biến sắc: “Hôm nay đến thương lượng với nàng, mong có thể gia hạn nửa tháng.”

 

Ta: “Không thể.”

 

Lương Tùng thở dài một hơi, nói: “Chúng ta thành thân đến nay, ta chưa từng bạc đãi nàng, nàng ba năm chưa có con, ta còn luôn bảo vệ, nay nàng ngay cả chút tình nghĩa cũng không nói sao?”

 

Tình nghĩa?



 

Ta cười khẩy: “Ba năm nay ta chăm sóc ngươi từng chút, để ngươi yên tâm học hành.

 

“Bút nghiên mực giấy ngươi dùng, gạo thịt rau ngươi ăn, quần áo mùa đông quạt mùa hè, cái nào không phải ta giặt giũ vá víu cho người ta mà kiếm về?

 

“Lương Tùng, ta cũng không thiếu ngươi gì cả.”

 

Lương Tùng không nói, nhưng mẹ hắn lại phát tác.

 

Bà ta lao đến xé rách ta, vừa xé rách vừa mắng:

 

“Nếu không phải vì ngươi, ba năm trước con trai ta đã đỗ rồi! Đều do cái tiện nhân này làm lỡ! Giờ ngươi còn muốn kéo nó xuống, còn muốn kéo nó xuống!”

 

Ta đẩy bà ra, một bạt tai đánh vào mặt bà ta.

 

Trong nháy mắt, không khí trở nên yên lặng.

 

Ba năm qua, bà ta nhiều lần làm khó ta, vì Lương Tùng, ta đều nhịn mà nuốt xuống.

 

Giờ đã là người xa lạ, chẳng lẽ còn phải nhịn sao?

 

Mẹ Lương ôm mặt khóc lóc thảm thiết, níu lấy tay áo con trai: “Con xem, con xem! Nữ nhân này lòng dạ rắn rết, con à, vạn lần không thể lưu tình! Nàng ta giấu con về xuất thân của mình, là nữ tử xuất thân hèn kém, cho dù đánh c.h.ế.t nàng, con cũng không sai gì!”

 

“Được rồi, đánh c.h.ế.t nàng đi, ta tiện thể giúp các ngươi báo quan kêu oan được không?” Ngoài cửa truyền đến giọng của Tân Tư Lai.

 

Hắn nghiêng người dựa vào khung cửa, một vẻ mặt xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

 

Mẹ Lương dường như bị lời của Tân Tư Lai làm bừng tỉnh, tinh thần phấn chấn: “Báo quan! Đúng, báo quan! Nàng ta đánh mẹ chồng, nhất định phải hưu nàng!”

 

Tân Tư Lai vỗ tay khoa trương: “Ái chà, ta còn có thể làm chứng, Trần Thế Mỹ vừa đắc thế, dẫn mẹ chồng độc ác, bức hưu thê tào khang, thật đặc sắc.”

 

Hắn lắc đầu lắc não, như một thuyết thư tiên sinh, sinh động như thật.

 

Ta trong bóng tối trừng mắt lườm hắn một cái.

 

Mẹ Lương vừa định mắng hắn, đã bị Lương Tùng ngăn lại.

 

Lương Tùng không dám đắc tội với hắn, chỉ có thể dịu giọng nói: “Tân tiểu hầu gia, đã hủy hôn rồi, hà tất phải ép người quá đáng?”

 

Tân Tư Lai không nhìn hắn, cười lạnh một tiếng:

 

“Thám hoa lang thật sự tưởng mình là cái gì à, nhìn ngươi và Triệu Phỉ Nhi cặp cẩu nam nữ này ta thấy dơ mắt. Chẳng qua là nhìn không lọt mắt những việc ngươi làm, ra mặt nói một câu công bằng thôi.”

 

Nếu đặt trước đây, bị sỉ nhục như vậy, Lương Tùng nhất định sẽ cãi lại, với tài ăn nói của hắn, mười Tân Tư Lai cũng không phải đối thủ.

 

Nhưng giờ hắn một bước lên mây trong tầm tay, mọi việc đều cân nhắc lợi hại, bị quyền thế bịt miệng.

 

Lương Tùng không muốn xung đột với Tân Tư Lai, chỉ có thể quay sang ta.

 

Hắn cũng rốt cuộc trầm mặt, không nói với ta tình nghĩa gì: “Không con, không hòa thuận với cha mẹ, thất xuất phạm hai điều, Diệp Lâm Vân, dù là hưu thê, ta cũng không sai.”

 

Ta: “Cũng không phải không được.”