Trăng Sáng Sáng Ngời

Chương 6




***

 

Lương Tùng phụng chiếu vào Hàn Lâm Viện nhậm chức, ngày đầu tiên đã bị Trương thư sinh chặn đường trên phố.

 

Đường lớn người qua lại tấp nập, Trương thư sinh cũng chẳng màng thể diện, chỉ vào mũi Lương Tùng mắng xối xả.

 

“Cái gì mà thám hoa lang! Ta thấy là nhờ bán sắc, được con gái độc nhất của thừa tướng để ý, mới có được ngày hôm nay đi!

 

“Ngươi chẳng qua có gương mặt đẹp, đã vọng tưởng bám víu phú quý!

 

“Lã Bất Vi, Cao Bồ Tát, Hòa Sĩ Khai, Trương Dịch Chi, từ xưa đến nay, kẻ dùng sắc hầu hạ người nào có kết cục tốt!

 

“Kẻ vô liêm sỉ! Hạ tiện tiểu nhân!”

 

...

 

Ngày ấy ta cố ý hẹn Tần tiểu tiên sinh tại trà lâu bên cạnh để học chữ.

 

Nghe thấy trên đường náo nhiệt, nhận chữ cũng nhanh hơn nhiều.

 

Tần Tiểu tiên sinh yên lặng uống trà, nghe đến chỗ hay, khóe miệng cũng không nhịn được mà giật giật.

 

Hắn thầm tán thưởng: “Quả nhiên vẫn phải là người đọc sách, mắng người mới hay.”

 

Chẳng mấy chốc, Tân Tư Lai đã xách một con gà quay tìm đến ta:

 

“Ngự sử đài dâng sớ, dâng thư lên trách tội thừa tướng Triệu gia không nghiêm, dạy con không tốt, khiến con gái đức hạnh bại hoại, phụ đức khiếm khuyết.”

 

Gà quay thơm phức, ta xé một cái đùi gà, không thèm để ý tay Tân Tư Lai đưa đến, tự mình ăn.

 

Hôm ấy mẹ Lương về, gây ầm ĩ một trận. Chuyện Triệu Phỉ Nhi từng bỏ trốn với người khác, bị bà ầm ĩ mà ai nấy đều biết.

 

Trương Thư sinh lại ngày ngày chặn Lương Tùng, vô liêm sỉ mà quấn lấy.

 

Liên quan đến phủ thừa tướng cũng thành trò cười.

 

Người ta trà dư tửu hậu, còn không nhịn được mà cảm thương tiểu hầu gia Tân Tư Lai một câu.

 

Ăn vài miếng, ta cảm khái nói: “Ngài xem, chuyện tình cảm nam nữ trên đời, mặc kệ đàn ông làm gì, cuối cùng cũng chỉ trách lên đầu nữ nhân.”

 

Tội danh Triệu Phỉ Nhi gánh hết, vậy mà một chút cũng không dính đến Lương Tùng.

 

Tân Tư Lai ngạc nhiên hỏi: “Cô không hận Triệu Phỉ Nhi sao?”

 

Ta lập tức hỏi lại: “Tại sao ta phải hận nàng ấy?”

 

Nhìn hắn vẻ mặt mờ mịt, ta lại không nhịn được cười hắn: “Ngài là quá rảnh, đọc thoại bản nhiều quá à?”

 

Ta dựa vào ghế nằm giữa sân, nhìn ánh trăng cong cong bò lên.

 

Tân Tư Lai chờ xem kịch, chẳng qua là muốn xem mụ điên làm sao báo thù cặp đôi cẩu nam nữ kia. 

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.



Những tình tiết như vậy, trên sách truyện ba văn tiền một cuốn viết còn hấp dẫn hơn ta.

 

Tân Tư Lai nhận xét về Triệu Phỉ Nhi có một câu rất đúng, nàng ta chính là một kẻ ngốc đầy đầu tình ái, không thể cứu chữa.

 

Cả đời này nàng ta sẽ chìm nổi trong tình ái, không chỉ bị người lừa gạt một lần, sao ta phải tốn sức đi hận nàng.

 

Ta còn có việc khác phải làm.

 

Người nếu chỉ sống vì tình ái, thì thực sự uổng một chuyến đến nhân gian.

 

Ta cũng không hận Lương Tùng đến thế, nếu có gì, chắc là thất vọng thôi.

 

Ta những năm đầu theo nghĩa phụ bán nghệ mưu sinh, bị ác bá côn đồ quấy rối, nghĩa phụ bị đánh gãy chân, còn bị vu oan hãm hại ngồi tù lao. 

 

Chính Lương Tùng đứng ra, đến nha môn làm chứng cho chúng ta, trả lại trong sạch.

 

Lúc đó hắn là một quân tử nhã nhặn, ngạo nghễ đứng dưới tấm biển Minh Kính Cao Huyền, từng chữ từng câu chất vấn huyện lệnh vì sao xử án sơ sài.

 

Chúng ta đều biết rõ, huyện lệnh đã nhận tiền của ác bá.

 

Lương Tùng hỏi tội huyện lệnh, nói mình sau này làm quan, nhất định sẽ xử hết những vụ án bất công trên đời, trả lại cho đất trời một sự trong sạch, ngay thẳng.

 

Nhưng đến kinh thành, hắn cũng bắt đầu hiểu cách xoay xở nơi quan trường, khắp nơi tham gia thi thơ, nịnh bợ quyền quý.

 

Những điều Triệu Phỉ Nhi dạy hắn, trong mắt hắn chắc là châu ngọc từng chữ, được xem là khuôn vàng thước ngọc.

 

Hắn quên mất cái tâm ban đầu khi làm quan, để bản thân chìm trong vũng bùn đen của quan trường, Lương Tùng mà ta yêu, đã c.h.ế.t từ lâu rồi.

 

Tân Tư Lai nhìn ta, hồi lâu không nói.

 

Ta hỏi hắn: “Thất vọng à? Vở kịch này, thật không đặc sắc như ngài nghĩ.”

 

Hắn lắc đầu, cảm thán: “Người mỗi người mỗi chí hướng, duyên phận tận, liền ai đi đường nấy, chỉ cần không thẹn với lòng, không hối hận chuyện đã qua.”

 

Ta ngẩn người, lẩm bẩm: “Không thẹn với lòng, không hối hận chuyện đã qua...”

 

Trong mắt hắn phản chiếu ánh trăng, hiếm khi nghiêm túc mà nói:

 

“Câu này là người khác nói với ta, ta ghi nhớ nhiều năm.

 

“Ta khi còn trẻ ở kinh thành, quen một người, là một thư sinh yếu đuối, nhưng xương cốt lại cứng cỏi.

 

“Thà rằng bị giáng chức khỏi kinh thành, cũng muốn đòi lại công bằng cho người chịu oan ức.

 

“Nếu thực sự có người trả lại cho đất trời một sự trong sạch, ngay thẳng, ngoài ông ấy ra, ta không nghĩ ra ai khác.

 

“Người đó, là thiếu khanh Đại Lý Tự khi đó, ông ấy tên Diệp Trinh.

 

“Chỉ tiếc là ông ấy...”

 

Tân Tư Lai không nói tiếp.