Editor: Đá bào+Gió
Beta: Bảo Trân
—
Trần Cương Sách nói đồng ý, sẽ không làm đến muộn, anh cũng thực hiện đúng lời hứa và kết thúc trước nửa đêm. Chỉ là khi trời tờ mờ sáng, Nguyễn Sương mơ thấy mình như đang ở dưới biển sâu, chìm nổi rung chuyển. Như thể tảo biển đã bắt lấy tứ chi và thân thể, giam cầm cô dưới biển sâu. Cảm giác ngột ngạt tột độ ập đến, trước khi cảm giác mình sắp chết đến nơi cô đột nhiên mở mắt ra. Trong ánh sáng mờ ảo, cánh tay của Trần Cương Sách đặt ở eo tư thế gần như giam cầm cô. Trán và thái dương lấm tấm lớp mồ hôi, khuôn mặt thấm đẫm dục vọng đầy vẻ quyến rũ.
Thấy cô mở mắt ra, Trần Cương Sách cắn vào dái tai cô: “Cho dù em đang ngủ, phản ứng của em chính là điều anh mong muốn, Miên Miên.”
Hơi thở của anh ấm áp, giọng nói trầm khàn giống như một cái móc vô hình cuốn lấy tâm hồn cô.
Cơ bắp ở chân của Nguyễn Sương vẫn đang run rẩy, đó là phản ứng theo lẽ thường sau khi vận động với cường độ cao.
Cô khàn giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Hơn năm giờ.”
“…Tên điên.” Cô không khỏi mắng anh.
Đổi lại cô chỉ nhận được tiếng hừ đầy sảng khoái và dễ chịu của anh ở bên tai. Cô thực sự buồn ngủ, cơ thể cũng mệt mỏi vô cùng nên đã dùng chút sức lực cuối cắn vào môi Trần Cương Sách, khoang miệng tràn ngập mùi máu. Cô tưởng làm như vậy Trần Cương Sách sẽ dừng lại nhưng không ngờ anh giống như một con ma cà rồng, mùi máu lại càng khơi dậy tính chiếm hữu và hung hãn tiềm ẩn trong cơ thể anh. Anh tiến vào càng mạnh mẽ hơn.
Tuyết ngoài cửa sổ lại bắt đầu rơi, trận tuyết rơi này lớn hơn bất cứ trận tuyết nào trước đây. Nguyễn Sương lại lần nữa tỉnh lại, lần này là bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức. Hôm nay cô phải đi làm và có mặt ở phòng làm việc vào ngày làm việc cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ mùa xuân của công ty.
Dù sao Trần Cương Sách cũng mang tính tình của một thiếu gia. Nguyễn Sương muốn đẩy cánh tay đang ôm eo cô ra nhưng lại bị anh kéo vào mạnh hơn, anh ôm cô vào lòng thở dốc, giọng điệu lười biếng nói: “Ngủ thêm một chút, buổi chiều em đến công ty cũng được. Dù sao em cũng là bà chủ, không ai quản em chuyện đến muộn hay sớm đâu”.
Nếu đặt vào thời cổ đại, đoán chừng sẽ không phải Chu U Vương truyền thừa mấy ngàn năm, mà chính là anh.
Nguyễn Sương kiên trì nói: “Không được, ngày cuối cùng em không thể tới muộn.”
Trần Cương Sách không có cách nào thuyết phục được cô, từ ngực anh bật ra một tiếng cười, bất đắc dĩ ngồi thẳng dậy.
Anh xoa xoa tóc và nói: “Được rồi, anh đưa em đi.”
Nguyễn Sương nhìn vẻ mặt mệt mỏi vô cùng buồn ngủ của anh, có chút không đành lòng: “Hay là anh bảo tài xế đưa em đến đó cũng được?”
“Không sao đâu. Anh cũng phải đến công ty, tiện đường.”
“…”
Một người ở phía tây còn một người ở phía đông thành phố thì tiện đường kiểu gì?
Tâm tình Nguyễn Sương lúc này khá phức tạp, cô thương xót anh nhưng lại không nhịn được mà mắng anh. Dù sao thì nguyên nhân chính mà anh buồn ngủ sáng nay cũng đến từ sự phóng túng quá độ của bản thân. Tất cả đều là tự làm tự chịu. Nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút thì bản chất anh vẫn là một cậu ấm đào hoa phóng đãng. Anh không có khái niệm về thời gian hay công việc, mỗi ngày làm gì đều hoàn toàn phụ thuộc vào trái tim mách bảo. Việc anh có đến công ty hay không và đến lúc nào cũng phụ thuộc vào tâm trạng của anh.
Đôi khi việc có đạo đức và quá trách nhiệm không phải là điều tốt. Nếu Nguyễn Sương bớt đi chút tinh thần trách nhiệm, có lẽ hôm nay cô sẽ ngủ lại với Trần Cương Sách, nhưng cô nhận thấy mình vẫn không thể thay đổi được tác phong vốn có của bản thân.
Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng ở công ty, trên thực tế cũng không có nhiều nội dung công việc, 10 giờ sáng là buổi họp tổng kết thường niên của phòng làm việc, sau đó Nguyễn Sương sẽ căn cứ vào đó mà phát thưởng theo thành tích của mỗi người. Tổng kết cuộc họp xong Nguyễn Sương và Trần Bạc Văn bắt đầu xuất tiền, các nhân viên công ty đã đến một nhà hàng đặt trước để dùng bữa. Dù sao cũng chỉ là một phòng làm việc nhỏ, không có họp mặt thường niên nên mọi người thoải mái dùng bữa, sau đó vui vẻ giải tán về nhà đón năm mới. Nguyễn Sương không mua quà năm mới mà mỗi nhân viên sẽ được cấp 800 tệ để tự mua đồ mình thích đón năm mới, tiền thưởng cuối năm và các loại tiền thưởng khác cộng thêm tiền mua quà năm mới là một khoản thưởng lớn.
Trước đó trên đường đi, Trần Cương Sách nghe cô hùng hồn nói: “Mọi người làm việc đều không dễ dàng gì nên em quyết định thưởng họ một ít. Anh nghĩ sao, Trần Cương Sách? Ngân hàng của anh cũng có tiền thưởng cuối năm đúng không?”
“Ở đâu mà chẳng có tiền thưởng cuối năm?” Trần Cương Sách khẽ mím môi, cười không rõ ý tứ, “Dưới quyền anh có gần 20 người chịu trách nhiệm về các hạng mục dự án đầu tư, tiền thưởng cuối năm cho 20 người họ cộng lại là gần 10 triệu”. (khoảng 35 tỷ VND)
“Nhưng Miên Miên à, lợi ích mà họ mang lại cho anh trong năm nay gấp mấy trăm lần tiền thưởng cuối năm.”
Nguyễn Sương nghe được trong lời anh có sự mỉa mai, ánh mắt đảo quanh, bình tĩnh nói: “…Em không chỉ muốn đối tốt với họ mà còn coi trọng chính mình, năm nay em cũng kiếm được không ít tiền.”
“Vậy sao?” Trần Cương Sách nhàn nhạt trêu chọc cô, “Vậy sau này em phải nuôi gia đình chúng ta rồi.”
“Có phải ước mơ trong đời của anh là muốn trở thành một tiểu bạch kiểm không?”
*tiểu bạch kiểm: thiếu niên xinh đẹp“Không phải em từng nói rồi sao? So với một tiểu bạch kiểm thì mặt anh còn nhỏ hơn.” Trần Cương Sách nói: “Anh chưa từng thử được ai bao nuôi, hy vọng bạn gái của anh có thể thực hiện được nguyện vọng đó.”
Trong tay Nguyễn Sương đang cầm một quả cam, cô thật sự muốn đập quả cam này vào mặt anh.
“Em nói Trần Cương Sách năm mười tám tuổi chứ không có nói Trần Cương Sách năm ba mươi tuổi trông giống một tiểu bạch kiểm.” Cô mím môi lạnh lùng chế nhạo: “Anh bây giờ không có chút liên quan nào đến cái từ tiểu bạch kiểm nữa. Ít nhất là không còn ‘nhỏ’ nữa!”
Cô có ý chế nhạo tuổi tác của anh. Nhưng Trần Cương Sách tỏ vẻ như không hiểu sự giễu cợt trong lời nói của cô, thậm chí còn coi đó là những lời khen ngợi.
Anh cong môi: “Quả thực, anh không còn ‘nhỏ’, anh khá ‘lớn’.”
Anh nhấn mạnh từ “lớn” cùng với đôi mắt ngả ngớn mập mờ.
Nguyễn Sương nhìn chằm chằm anh hồi lâu, muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn không được mắng anh. Nhưng mắng thế nào đây?
Người đàn ông hạ lưu và mặt dày này thuộc về cô mà. Anh cũng chỉ ở trước mặt cô phơi bày ra bộ mặt này.
–
Đến phòng làm việc.
Nguyễn Sương đẩy cửa văn phòng ra, nhìn thấy Trần Bạc Văn đang ngồi xụi lơ trên ghế sô pha, không còn chút hình tượng nào. Hầu hết các nhân vật cậu ta đóng trong phim đều là những tổng tài bá đạo, từng bộ âu phục khoác lên như được đo ni đóng giày riêng, cậu ta cũng tạo cho mọi người ấn tượng về vẻ ngoài sắc sảo, ngũ quan trông lạnh lùng vô cảm. Trang phục riêng của Trần Bạc Văn càng ngày càng có xu hướng tối giản hơn. Mặc chiếc áo khoác đen dài đến mắt cá chân và đội một chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, cậu ta có làn da cực kỳ trắng và đường nét khuôn mặt tuấn tú khiến bản thân trông như một nam sinh đại học chưa từng bước chân vào xã hội. Trên tay cậu ta đang cầm một cốc sữa nóng, rất khó để Nguyễn Sương coi cậu ta như một người đàn ông. Trong mắt cô, Trần Bạc Văn giống như một cậu em trai hàng xóm cần cô hết lòng chăm sóc. Nhưng bây giờ, người lao lực nhất lại là Trần Bạc Văn.
Trước mặt anh là bản báo cáo tài chính trong một năm của công ty, Trần Bạc Văn hơi nhướng mi, dùng giọng mũi trịnh trọng nói: “Tôi mạo muội hỏi chị một vấn đề.”
Nguyễn Sương: “Nếu thấy mạo muội thì đừng hỏi.”
Trần Bạc Văn đặt cốc sữa trong tay xuống, nghiêm túc nói: “Này——!”
Nguyễn Sương liếc cậu ta một cái: “Sao?”
Trần Bạc Văn nói: “Có phải chị đã quá hào phóng với nhân viên của mình rồi không? Ban đầu khi tôi mới làm việc cho người khác, đâu có được nhận nhiều tiền thưởng như thế này?”
Nguyễn Sương thẳng thừng nói: “Tôi đối với bọn họ rất rộng rãi, bởi vì bọn họ thực sự đang kiếm tiền cho chúng ta, mà cậu cũng có rất nhiều tiền. Catxe cho mỗi bộ phim cậu đóng tôi trả không hề ít, luôn dựa theo mức lương mỗi bộ trước đây của cậu mà cân nhắc. Cuối năm cậu cũng nhận được khá nhiều cổ tức, Trần Bạc Văn, bây giờ cậu còn chất vấn tôi cái gì nữa?”
Trần Bạc Văn chỉ vào một trang giấy và nói: “Vậy còn chị thì sao? Chị nhận lại được bao nhiêu tiền?”
Nguyễn Sương nói: “Cũng không ít.”
Trần Bạc Văn vừa bất lực vừa bất đắc dĩ: “Chị thân là bà chủ mà quanh năm suốt tháng chỉ có số tiền ít ỏi này thôi sao?”
Nguyễn Sương cười: “Số tiền ít ỏi là có ý gì? Không phải thế này là rất nhiều sao? Bảy chữ số.”
Trần Bạc Văn: “Chị có biết Bàng Tiện kiếm được bao nhiêu tiền từ công ty sản xuất phim ngắn của cậu ta trong một năm hay không?”
Anh tự hỏi rồi tự trả lời: “Gần một tỷ.”
Nguyễn Sương: “Không cần phải so sánh với cậu ta, công ty cậu ta đứng đầu trong ngành.” Cô nói một cách hùng hồn, “Mà cậu thấy đấy, rất nhiều nhân viên trong công ty của họ đã lén đến xin làm ở phòng làm việc của chúng ta. Chuyện này cho chúng ta biết một điều, nhất định phải rộng lượng với nhân viên của mình mới có thể giữ chân họ.”
Trần Bạc Văn rất khó để bác bỏ cô, chỉ cảm thấy bất lực.
“Sao chị không đam mê tiền bạc chút nào vậy?”
“Không ai là không thích tiền nhưng tôi cảm thấy có tầm nhìn dài hạn sẽ tốt hơn.” Nguyễn Sương cười dịu dàng.
Trần Bạc Văn không có cách nào thuyết phục được cô nhưng sau đó cậu ta nhớ tới cái gì đó và nói: “Khó trách trước đó cô ấy đã rất nhiều lần phẫn nộ nói lúc chị và Trần Cương Sách ở bên nhau, chị không hề đòi anh ta mua bất cứ món đồ xa xỉ nào. Cô ấy tức đến độ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đến bây giờ tôi vẫn nhớ kĩ.”
Nguyễn Sương: “Điều cậu nhớ kỹ là cô ấy.”
Trần Bạc Văn nhẹ giọng nói: “Không liên quan gì đến cô ấy, chủ yếu vẫn là chị. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người khi yêu đương thật sự chỉ đơn thuần nói chuyện tình yêu chứ không quan tâm chút nào tới vật chất. Lúc đó tôi thậm chí còn nghĩ rằng Trần Cương Sách không thích chị. Dù sao thì một người đàn ông khi thích một người phụ nữ không thể không chi tiền cho cô ấy.”
Nguyễn Sương thở dài, mọi người dường như đều hiểu lầm rất lớn về Trần Cương Sách.
“Thật ra anh ấy đã mua cho tôi rất nhiều thứ, chỉ là tôi không muốn nhận.”
“Vì sao không muốn?”
“Tôi không cần tiền của anh ấy.”
“…”
“Mà cậu thử nghĩ xem, nếu tôi chạy theo tiền bạc của anh ấy thì chẳng phải tôi cũng giống như những oanh oanh yến yến bên cạnh anh ấy hay sao?” Khi Nguyễn Sương nói về chuyện của mình, giọng điệu của cô rất đùa giỡn như thể bất cứ điều gì cũng có thể tùy ý đem ra đùa: “Nếu tôi muốn tiền, liệu Trần Cương Sách còn quay lại tìm tôi sao?”
Thực ra cô đã biết rõ câu trả lời, câu trả lời vẫn là có.
Trần Cương Sách là một người không có ham vọng về tiền bạc vật chất, đối với anh mà nói, tiền cũng không khác giấy ăn là bao.
Nếu Nguyễn Sương ham tiền.
Đối với anh mà nói, đây là một chuyện quá tốt, bởi như vậy thì cô sẽ không chia tay với anh.
Ngay cả Trần Bạc Văn cũng lắc đầu: “Tôi cảm thấy Trần Cương Sách vẫn sẽ quay lại tìm chị, chị cho người ta một cảm giác rất khác. Chị Sương, tôi có gặp rất nhiều người rồi, có khá nhiều người giống với tính cách của chị, nhưng cảm giác mà chị mang lại cho người bên cạnh rất đặc biệt, độc nhất vô nhị.”
Nguyễn Sương tò mò: “Cảm giác gì?”
Trần Bạc Văn vò đầu bứt tai, một lúc lâu sau mới nói: “Chị có biết chim hoàng yến không?”
Nguyễn Sương lẳng lặng: “Trong mắt cậu tôi giống như chim hoàng yến sao?”
Trần Bạc Văn nói: “Giống, nhưng cũng không giống.”
Nguyễn Sương càng không hiểu.
Trần Bạc Văn nói: “Chị là chim hoàng yến được nuông chiều bao bọc, cả người toát ra vẻ sáng lạn, vì vậy trời đã định đời này không thể bị nhốt trong lồng được.”
Nghe anh miêu tả xong, Nguyễn Sương thở dài một hơi.
Thấy cô đột nhiên trầm mặc, Trần Bạc Văn nói tiếp: “Tôi chỉ là sinh viên khoa biểu diễn, khá dốt mấy môn văn hoá nên không biết phải miêu tả thế nào, chị đừng coi là thật.”
Nguyễn Sương cười cười, cho anh một lời khẳng định: “Tôi thấy cậu nói khá đúng, nhưng về việc được nuông chiều bao bọc thì không đúng lắm, dù sao thì điều kiện gia đình tôi cũng rất bình thường.”
“Nuông chiều bao bọc bởi tiền bạc hoàn toàn khác với tình yêu thương.” Trần Bạc Văn nói.
Lời này khiến Nguyễn Sương không nhịn được mà nhìn anh.
Trong mắt cô chứa đựng sự ngạc nhiên, khiến Trần Bạc Văn cảm thấy khá ngại.
Trần Bạc Văn cảm thấy kỳ quặc, anh xoa mũi nói: “Đủ rồi đấy, đừng nhìn tôi như vậy nữa, mặc dù dốt mấy môn văn hoá nhưng môn văn thi đại học tôi cũng được 110 điểm.”
Lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ thì Trần Tụng Nghi gõ cửa: “Chị dâu, đến giờ họp rồi.”
Trần Bạc Văn nghi hoặc: “Chị dâu?”
Nguyễn Sương ho khan một tiếng.
Trần Tụng Nghi kiêu căng khoe khoang: “Trần Cương Sách là anh tôi, vì vậy sếp giờ là chị dâu của tôi rồi.”
Trần Bạc Văn nhíu mày, lẩm bẩm, “Có phải Trần Cương Sách sợ chị ở công ty nhìn quá nhiều tiểu thịt tươi nên sắp xếp tai mắt ở đây hay không?”
“…”
“…”
Nguyễn Sương lườm anh một cái, bật cười: “Ở đây đẹp trai nhất cũng chỉ có cậu, nếu Trần Cương Sách sợ tôi ngoại tình thì việc đầu tiên làm là nịnh nọt bên gối bảo tôi sa thải cậu rồi, hoặc có thể trực tiếp thu mua phòng làm việc rồi sa thải cậu.”
Trần Bạc Văn bĩu môi, “…Coi như tôi chưa nói gì.”
Một năm dài kết thúc, công ty tổ chức liên hoan cuối năm.
Tất cả mọi người đều uống rượu.
Về việc lần trước say rượu hỏng chuyện, Nguyễn Sương vẫn nhớ rõ, cô sợ mình lại không tỉnh táo mà làm càn đòi uống ‘sữa bò’, vì vậy chỉ dám nhấp vài ngụm.
Mọi người đều uống rất nhiều.
Chỗ ăn uống có cả thiết bị ca hát, mấy người say rượu đi lên hát hò vui vẻ.
Nguyễn Sương nghe mà nhức tai.
Giữa buổi cô có đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thì thấy Chu Tĩnh Dương đang đứng cúi đầu ngoài hành lang, cậu ta đứng im tại đó giống như đang đứng phạt.
Cô tưởng cậu ta uống nhiều rồi, bước lại gần: “Chu Tĩnh Dương.”
“Dạ, chị Miên Miên.” Cậu ta ngẩng đầu, đôi mắt nhuốm men rượu mà ửng đỏ, ánh mắt đã mơ màng, cả người lắc qua lắc lại, “Chị phải đi rồi à?”
“Vẫn chưa, một lát nữa Trần Cương Sách mới đến.”
“Ồ, anh Cương Sách.”
“Ừm.”
“Anh Cương Sách là một người rất tốt.” Chu Tĩnh Dương đột nhiên nói, cậu ta như không tìm được điểm để dựa vào, cả người lắc qua lại, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, Nguyễn Sương muốn đỡ nhưng không đỡ được. Cậu ta quá cao, mặc dù khá gầy nhưng vẫn nặng hơn Nguyễn Sương rất nhiều.
Nguyễn Sương không thể đỡ cậu ta đứng thẳng dậy được, Chu Tĩnh Dương cũng không muốn đứng lên nên ngã thẳng xuống đất, giống như một tên ma men ngồi lẩm bẩm không ngừng.
Men rượu có thể phơi bày nội tâm sâu thẳm bên trong con người, những lời lúc tỉnh không dám nói ra, lúc này lại bộc lộ ra hết,
“Có mấy lần em uống say không biết gì, ở quán bar lên cơn say, đều là anh Cương Sách đưa em về.
“Anh trai em chưa từng gọi hay quản em.”
“Chị Miên Miên, trước kia em bỏ nhà ra đi cũng chỉ có chị để ý đến em.”
“Vì vậy lúc ấy em coi chị là chị dâu.”
“Em cũng rất muốn hai người quay lại, vì nếu như vậy thì trong nhà có người để ý đến em rồi.”
“…”
“…”
Trong hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng Chu Tĩnh Dương nói, mơ hồ nghe được tiếng vọng lại.
Có tiếng bước chân truyền đến, Nguyễn Sương quay đầu qua nhìn theo bản năng, tiếng bước chân chỗ cô không phải là ảo giác, mà cách đó khoảng bảy, tám mét, có một người đàn ông đang đứng đó.
Hôm nay anh mặc bộ tây trang do chính tay cô chọn, vóc người cao dài, khí chất nổi trội.
Bộ đồ màu đen, trên cánh tay anh có vắt một chiếc áo khoác lông nhung của nữ.
Trần Cương Sách đứng dưới ánh đèn mở ảo, ánh mắt có mang theo ý cười nhàn nhạt, vẻ mặt khá nguy hiểm.
Giống như đang muốn nói: Anh mới đến muộn có vài phút mà em đã ở cạnh trai trẻ trong phòng làm việc rồi?
Hai người đều không nói gì.
Chỉ có Chu Tĩnh Dương uống say đang làm khùng làm điên.
“Mặc dù trông anh Cương Sách không đáng dựa dẫm nhưng anh ấy lại rất tốt.”
“Chị Miên Miên, trước kia em cảm thấy chị rất khó gần, nhưng chị lại đối xử rất tốt với em.”
“Hai người ở bên nhau thật tốt, thật đẹp đôi.”
Nguyễn Sương càng đau đầu hơn, “Chu Tĩnh Dương, cậu có còn tỉnh táo không vậy?”
Mặt Chu Tĩnh Dương mơ màng, gật đầu: “Em không say!”
Nguyễn Sương giơ hai ngón tay ra, “Đây là số mấy.”
Chu Tĩnh Dương đáp: “Đây là bàn tay.”
“…” Nguyễn Sương thở dài, cô cầu cứu Trần Cương Sách, “Anh có thể đem tên ma men này đi không?”
“Cũng không phải là em trai anh, kệ cậu ta.”
“Cậu ta nói trước kia anh từng đưa cậu ta về.”
Hai người nhìn nhau khoảng mười giây.
Chu Tĩnh Dương lại phát điên theo kiểm khác, kéo người bên cạnh mà khóc lóc: “Tại sao không ai để ý đến em chứ? Em đã làm gì sai à?”
Cậu ta và Nguyễn Sương không có động tác thân mật gì, chỉ là kéo cánh tay cô, nhưng Trần Cương Sách không nhìn nổi nữa, anh bước qua kéo tay Chu Tĩnh Dương lại.
Chu Tĩnh Dương ngẩng đầu, đôi mắt ươn ướt, bộ dáng tủi thân đáng thương.
“Rốt cuộc em đã làm sai gì chứ?”
Trần Cương Sách nhíu mày, “Rốt cuộc đã uống bao nhiêu vậy?”
Nguyễn Sương: “Em cũng không biết, không có ngồi cùng cậu ta.”
Trần Cương Sách lấy điện thoại ra, không biết là gọi cho ai, anh chỉ nói một câu ‘Qua đây đón người’ rồi lập tức cúp máy.
Sau đó hất tay Chu Tĩnh Dương đang nắm chặt lấy tay mình ra.
Trần Cương Sách đỡ Nguyễn Sương đứng đang cúi lưng dậy.
Chu Tĩnh Dương lập tức khóc lớn, thiếu niên ôm đầu ngồi khóc.
Trần Cương Sách không cảm xúc nói: “Đi thôi.”
Nguyễn Sương: “Vậy cậu ta phải làm sao đây?”
Trần Cương Sách: “Yên tâm, có người đến đón.”
Nguyễn Sương: “Chúng ta không cần đợi sao? Nhỡ bị ai bắt đi thì sao?”
Trần Cương Sách bật cười: “Ai bắt cậu ta đi được? Cậu ta uống say cũng không biết là ai, bắt được ai là dính lấy người đó.”
“…” Nguyễn Sương liếc anh một cái, “Nếu cậu ta động tay động chân với mấy cô gái nhỏ thì phải làm sao?”
Lời vừa nói xong, bầu không khí lập tức trở nên tĩnh lặng.
Trên thực tế, chỉ có hai giây.
Trần Cương Sách khẽ nhướng mày, như cười như không mà nhìn Nguyễn Sương, giọng cười đùa, “Em đừng nghĩ ai cũng giống em, thích quấy rối người khác.”
Sau khi dừng lại một lát, anh bình tĩnh bổ sung, giọng lười biếng thiếu đánh, “Đương nhiên cũng không phải ai cũng giống anh, thích bị em quấy rối.”