Editor: Đá bào+Gió
Beta: Bảo Trân
—
Trước đây Nguyễn Sương chỉ nghĩ rằng Trần Cương Sách đẹp trai từ nhỏ tới lớn, nhưng không ngờ Trần Cương Sách khi còn là sinh viên lại đẹp trai vượt sức tưởng tượng của cô như thế này. Khuôn mặt thiếu niên vẫn còn mang nét ngây ngô, qua bức ảnh có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo bất tuân của tuổi trẻ. Làn da của anh trắng tới mức phát sáng, đường cong của lông mày tuy không cố tình tạo ra vẻ chọc người nhưng cũng vô tình khiến người đối diện có cảm giác như đang bị khiêu khích. Có lẽ con người thực sự bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh.
Nguyễn Sương ghen tị nói: “Nói thật đi, hồi cấp ba có bao nhiêu cô gái đã tỏ tình với anh?”
Trần Cương Sách đứng một hồi thấy mệt lười nhác ngồi lên giường, một tay kéo Nguyễn Sương ngồi lên đùi mình, bộ dáng vừa bất cần vừa phóng đãng nhưng vẻ mặt lại tỏ ra vô tội: “Được tỏ tình cũng là lỗi của anh sao?”
“Thu hút ong bướm.” Nguyễn Sương nói.
“Lúc em học cấp ba, không có ai tỏ tình với em sao?”
“…Có một vài người nhưng chắc chắn không nhiều bằng anh.”
“Anh không tin.”
“Lớp bọn em là lớp thực nghiệm nằm trong một khu giảng dạy riêng biệt và gần như không tiếp xúc với các lớp khác.”
“Ồ, vậy cho nên hồi cấp ba, em chỉ liếc mắt đưa tình với Chu Hoài An.”
“…” Nguyễn Sương nhắm mắt lại, “Trần Cương Sách, tốt nhất anh đừng để cho em biết được tên bạn gái cũ của anh, nếu không, ngày nào em cũng sẽ nhắc đến tên cô ta trước mặt anh.”
“…”
Nghe vậy, Trần Cương Sách nhếch môi, hồi lâu cũng không thốt ra âm thanh gì nữa.
Nguyễn Sương đột nhiên hắng giọng, giọng nói của cô vốn đã dịu dàng nhưng vừa chỉnh sửa lại thì âm thanh lại rất ỏn ẻn.
“Học trưởng, hồi còn đi học anh có từng hôn môi với bạn gái cũ không?”
“…Miên Miên, em nghe anh nói—”
“——Có phải anh nghĩ là em đang cố tình gây sự hay không?” Nguyễn Sương bịt miệng Trần Cương Sách khiến anh không có cơ hội đáp lại. Cô chớp mắt mấy cái với vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Em không hiểu chuyện được như chị gái đó, con người của em khá ngốc nghếch.”
Trần Cương Sách không khỏi bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ ỏn ẻn giả bộ của cô.
Nguyễn Sương tiếp tục nói: “Chị gái đó nhất định rất tốt với anh phải không? Vừa dịu dàng lại ân cần, không giống như em, lúc nào cũng khiến anh phải lo lắng săn sóc.”
Nguyễn Sương: “Không thành vấn đề, trong lòng anh có chị gái đó cũng không sao, dù sao em cũng không bằng chị đó.”
Nguyễn Sương: “Em không nghe lời, cũng không hiểu chuyện, thường xuyên chọc giận khiến anh không vui, em là đồ ngốc.”
Nguyễn Sương: “Nhưng em cũng không còn cách nào khác, em cũng muốn giống như chị gái đó để khiến anh vui vẻ, để đến khi dù đã chia tay nhiều năm anh vẫn rất yêu chị gái đó.”
Trần Cương Sách nắm lấy bàn tay đang che miệng mình của cô, khi anh cười hơi thở ấm áp lập tức phả vào mặt Nguyễn Sương, rất nhột. Lúc này Nguyễn Sương không ra vẻ nữa, sắc mặt không thay đổi mà nhìn chằm chằm Trần Cương Sách.
“Sao vậy, trước đây bạn gái cũ của anh cũng ngồi trong ngực anh và nói những lời như này phải không?”
Trần Cương Sách cười thật sâu: “Việc này quả thật chưa từng xảy ra.”
Anh nghiêng người nheo mắt nhìn cô: “Sao vậy, em cũng ngồi trong vòng tay của bạn trai cũ và nói những lời này sao?”
Nguyễn Sương nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, em và bạn trai cũ là mối tình đầu của nhau.”
Trần Cương Sách tặc lưỡi, sau đó lại tặc lưỡi cái nữa.
Nguyễn Sương: “Anh sao vậy?”
Trần Cương Sách: “Không có gì.”
Nguyễn Sương: “Ồ.”
Trần Cương Sách: “Ồ cái gì.”
Nguyễn Sương: “Không có gì.”
Sau khi hai người đối đáp một cách vô cùng nhạt nhẽo, họ nhìn nhau một cái rồi bật cười.
Trần Cương Sách nâng cằm cô, khiến cho cô phải nhìn anh: “Anh nói này Miên Miên.”
Nguyễn Sương ngước mắt lên mỉm cười: “Cái gì?”
Trần Cương Sách cảm thấy thất bại mà cúi đầu: “Anh thừa nhận mấy năm về trước đời sống của anh khá hỗn loạn—”
Như biết được anh định nói gì, Nguyễn Sương vội vàng ngắt lời: “——Người trước trồng cây người sau hái quả. Trần Cương Sách, em đã thử trồng một cái cây nhưng đã thất bại. Từ sau đó em đã nghĩ, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không nuôi dưỡng chút kỳ vọng nào vào một người đàn ông để khiến anh ta đơm hoa kết trái, trở thành một người bạn trai hoàn mỹ trong lòng mình. Con người em rất lười biếng, chỉ muốn tận hưởng sự mát mẻ dưới bóng râm”.
Trần Cương Sách mấp máy môi, yết hầu lăn qua lăn lại, cuối cùng chỉ phát ra một tiếng nửa khó hiểu nửa bối rối: “Hửm?”
“Cho nên, em không quan tâm đến những người bạn gái cũ của anh.” Nguyễn Sương nói thật.
Thay vì phải dạy một người bạn trai không lãng mạn, thiếu quan tâm, hay để bụng đến mọi thứ và yêu cô theo cách mình muốn thì Nguyễn Sương muốn trực tiếp có được một người đàn ông như này hơn. Thay vì nói cô quá lười biếng, chi bằng nói rằng từ khi sinh ra tình yêu thương mà mọi người xung quanh dành cho cô đều đã có sẵn, nên cô không cần phải cầu xin tình yêu từ bất cứ ai bởi ai cũng sẽ yêu thương cô một cách chủ động và nhiệt tình. Trần Cương Sách yêu cô rất nhiều. Cô cũng không nói với anh kỳ vọng về tình yêu của mình là gì, nhưng không hiểu sao tình yêu mà anh dành cho cô lại chính là điều cô vẫn hằng mong ước. Nguyễn Sương không thích so đo chuyện quá khứ, điều cô mong muốn luôn là hiện tại và tương lai.
Khi cuộc trò chuyện thay đổi, Nguyễn Sương bất đắc dĩ nói: “Nhưng anh luôn để tâm đến Chu Hoài An.”
Trần Cương Sách nói: “Bởi vì anh chưa từng yêu ai một cách nghiêm túc, nhưng trước đây thì em lại nghiêm túc thích cậu ta.”
Anh tính toán rất chi li, dùng tình yêu để chỉ bản thân; còn với Chu Hoài An chỉ dùng từ thích.
Nguyễn Sương cười: “Có gì đâu, rung động của mối tình đầu. Nếu hai chúng ta mà học cùng trường, đối tượng rung động của em chính là anh.”
Nguyễn Sương rất hiếm khi thấy được cảm xúc tiếc nuối tương tự trên mặt Trần Cương Sách, bây giờ cô đã thấy.
Anh cau mày, trầm giọng nói: “Sớm biết vậy năm đó anh đã học ở trường số 2 rồi.”
Nguyễn Sương nói với vẻ xúc động: “Anh lừa gạt con gái nhà người ta yêu sớm là không tốt đâu.”
Lông mày Trần Cương Sách hơi nhướng mày, vẻ mặt thản nhiên phóng túng, tư thái cà lơ phất phơ, chậm rãi nói: “Anh có lúc nào là người tốt à?”
“…”
–
Ngôi nhà này có thể coi là nơi Trần Cương Sách ở lâu nhất, kể từ khi học cấp hai anh đã không có chỗ ở cố định. Anh học cấp hai tại một trường tư thục ở Nam Thành. Trường cách nơi này rất xa, ông cụ Trần lại có rất nhiều tài sản, gần trường cũng có một căn nhà của ông. Ở Trần gia chuyện này là quá bình thường, hầu hết mọi người sẽ không sống trong ngôi nhà lớn mà chọn ở trong một khu chung cư gần trường học và nơi làm việc. Ông cụ Trần có tầm nhìn rất xa nên đã mua không dưới năm bất động sản ở mỗi khu hành chính từ rất lâu trước khi lệnh hạn chế mua bán ở Nam Thành được ban hành. Sau đó ông còn kiếm được rất nhiều tiền bằng cách đầu tư vào bất động sản. Hồi cấp ba Trần Cương Sách học lớp quốc tế nên công tác chuẩn bị cũng rất kỹ càng đầy đủ, nhưng không ngờ ông cụ lại yêu cầu anh chuyển trường đột ngột.
Nguyên văn lời ông cụ là: “Cháu chuyển trường để ở gần bố cháu và giám sát nó, đừng đừng để nó làm ra chuyện gì tai hại.”
Làm gì có chuyện một đứa con trai còn đang học cấp ba phải đi giám sát và quản lý người bố đã gần năm mươi tuổi của mình?
Nhưng ông cụ Trần không cho phép bất cứ ai xen vào chuyện này nên Trần Cương Sách phải chuyển sang trường khác. Từ Nam Thành đến Nghi Thành là hơn 130km, Trần Cương Sách đổi đi đổi lại chỗ ở nhiều lần. Sau đó anh ra nước ngoài rồi trở về nước sau khi tốt nghiệp, thói quen sống tạm bợ cũng sớm hình thành.
Sau khi tính toán kỹ lưỡng, căn phòng ngủ trong ngôi nhà cổ này đã ghi lại gần như toàn bộ tuổi thanh xuân của anh. Rất nhiều đồ đạc của anh được chuyển vào ngôi nhà này. Sách tốt nghiệp, bảng điểm, giấy khen, giải thưởng và nhiều bức ảnh chụp thời thơ ấu. Nguyễn Sương không mấy hứng thú với vị minh tinh hàng hai kia nhưng lại tò mò hơn về những bức ảnh trước đây của Trần Cương Sách.
“Không phải anh có nhiều thanh mai trúc mã chơi từ bé hay sao? Anh có bức ảnh nào với họ không?”
“…Em muốn xem ảnh của thanh mai hay trúc mã?” Trần Cương Sách cố tình hỏi, không thèm vạch trần chút tâm tư kia của cô.
“Trúc mã không phải là đám người Chí Cảnh Đình hay sao?” Hai mắt Nguyễn Sương sáng lên, “Em nhớ có một anh chàng cũng khá đẹp trai.”
“Ai?”
Nguyễn Sương vắt óc, trong đầu chỉ có một ấn tượng mơ hồ: “… Người mà cả buổi chỉ bày ra vẻ mặt u ám, không thích nói chuyện, tên là gì nhỉ? Đoạn, Đoạn…”
“Đoạn Chuẩn Ngạn.” Trần Cương Sách nhàn nhạt nói.
“Đúng, chính là cái tên đó.” Nguyễn Sương nói: “Có ảnh của anh ta không, có ảnh hai người chụp chung không?”
Trần Cương Sách và Đoạn Chuẩn Ngạn từ khi còn bé đã nổi tiếng đẹp trai trong vòng. Nhưng tính cách của hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau, một người kiêu ngạo và phóng đãng, người kia thì lãnh đạm và thờ ơ. Vậy mà ngẫu nhiên lại trở thành bạn thân của nhau. Đôi khi những người không biết rõ sẽ nhầm lẫn hai người họ vì họ chỉ biết rằng có hai anh chàng đẹp trai có mối quan hệ thân thiết đến mức suốt ngày dính lấy nhau. Bất cứ chỗ nào Trần Cương Sách có mặt thì Đoạn Chuẩn Ngạn cũng phải có mặt và ngược lại.
Chí Cảnh Đình là người không bao giờ chê náo nhiệt nên thường không có liêm sỉ mà trêu chọc bọn họ: “Đoạn Chuẩn Ngạn và Trần Cương Sách? Hai người họ là một đôi.”
Mà chuyện này chưa từng được làm sáng tỏ. Dù sao thì trong những bức ảnh khi còn nhỏ của Trần Cương Sách, Đoạn Chuẩn Ngạn cũng xuất hiện tới 80%.
Sau đó Nguyễn Sương chỉ vào bức ảnh hai người bọn họ đang không mảnh vải che thân ngồi tắm chung.
Nguyễn Sương như có điều gì suy nghĩ nhìn Trần Cương Sách: “Hai người tắm uyên ương, nói thật là em có chút ghen tị với anh ta đấy.”
Trần Cương Sách đau đầu: “Em nhìn thời gian trên ảnh đi, lúc đó anh mới một tuổi, cho dù có tắm cùng con gái cũng không phải ý định của anh.”
Nguyễn Sương nhân cơ hội: “Lúc một tuổi anh từng tắm uyên ương với con gái sao?”
Trần Cương Sách tức giận bật cười: “Anh một tuổi có thể tắm uyên ương với con gái sao? Anh không phải người được sắp xếp hôn sự từ bé đâu.”
Nguyễn Sương hỏi: “Nếu được định ước từ bé thì có thể tắm chung lúc nhỏ sao?”
Trần Cương Sách: “Có thể phải ở chung nhưng tắm thì không. Dù sao nam nữ cũng có sự khác nhau.”
Nguyễn Sương hỏi anh: “Sao anh không có đính ước từ bé?”
Trần Cương Sách thở dài: “Trước đây em cũng từng hỏi anh vấn đề này rồi mà.”
Nguyễn Sương mỉm cười: “Có sao?”
Trần Cương Sách: “Ừ.”
Nguyễn Sương nói: “Bởi vì xem quá nhiều phim truyền hình, em luôn cảm thấy trong một gia tộc giàu có như nhà anh, việc quan tâm tới hôn nhân môn đăng hậu đối là chuyện bình thường.”
“Khá phổ biến.” Trần Cương Sách ôm cô vào lòng. Buổi tối vừa tắm xong nên trên người cô có mùi rất thơm, sạch sẽ, ngọt ngào, mùi thơm xông vào mũi anh. Cô không mang theo đồ ngủ mà mặc áo sơ mi trắng của anh, đôi chân thon dài trắng nõn chuyển hướng ngồi lên đùi anh.
Anh dần dần mất tập trung, lơ đãng nói: “Ông nội không thích kết thông gia từ bé bởi vì ông luôn cảm thấy chuyện tương lai là không chắc chắn, nhưng trong nhà vẫn có nhiều cuộc hôn nhân, anh chị em họ của anh cũng kết thông gia rất nhiều.”
Nguyễn Sương muốn cùng anh trò chuyện nhưng không muốn cùng anh tiến hành cái hoạt động này. Nhưng chuyển động giữa các ngón tay của anh nhẹ nhàng đến mức xương cốt trong cơ thể cô gần như biến thành một vũng nước.
Nguyễn Sương cắn môi: “Tối nay nói chuyện thôi, đừng có động tay động chân với em.”
Trần Cương Sách tà ác mỉm cười: “Ai bảo em đây là nói chuyện phiếm, chẳng phải anh đã dẫn em đi ra mắt rồi sao? Trở về nơi anh sống từ nhỏ, tất cả chỗ này đều có dấu vết của anh ở đây, anh cũng cũng muốn lưu lại một số dấu vết của em.”
Nguyễn Sương giữ chặt tay của anh: “Trước đó em đã từng tới đây, cũng tính là dấu vết.”
Trần Cương Sách áp sát vào vành tai cô, hơi thở của anh lướt qua cô như lông vũ, cảm giác ngứa ngáy truyền vào tim.
Anh trầm giọng nói: “Khi còn đi học, anh thích nhất là thư phòng. Em có biết tại sao không?”
Khi đó lý trí của Nguyễn Sương đang chìm đắm trong xúc cảm, ý thức mỏng manh, cũng không biết lời nói của anh giống như chiếc hộp Pandora. Một khi nó được mở ra, điều chào đón cô chính là đêm tối trầm luân.
Cô hỏi: “Tại sao?”
Anh nói: “Vì màn hình máy tính trong thư phòng rất lớn, xem phim rất thú vị.”
Mí mắt Nguyễn Sương khẽ run lên, lọt vào tầm mắt cô là chiếc bàn đọc sách cách cô hai mét, trên đó có một màn hình máy tính LCD rất lớn. Trong đầu cô thoáng chốc hiện lên hình ảnh Trần Cương Sách đang ngồi trước máy tính, xoa xoa hai tay lên xuống. Có lẽ anh sẽ đeo tai nghe hoặc có thể theo bản tính phóng khoáng mà không đeo gì cả, phát âm thanh của video một cách công khai. Những thanh âm trầm ấm, quyến rũ hòa quyện vào nhau, đập vào màng nhĩ. Bàn tay anh dần dần tăng tốc, dường như có một ngọn lửa đang cháy rực trong mắt anh.
“Anh cũng thích ngồi trước bàn sách -” anh nói lời cuối cùng vào tai cô.
Một lời rất thẳng thắn, Nguyễn Sương giống như một tờ giấy trắng, không tìm được điểm cố định mà run rẩy.
Sau đó Trần Cương Sách hỏi cô bằng một giọng khàn khàn đầy dục vọng, như đang khao khát điều gì đó: “Chúng ta chưa thử trên bàn sách, làm một lần nhé?”
Không đợi Nguyễn Sương trả lời, Trần Cương Sách đã bế cô lên. Mặt bàn gỗ lim lạnh lẽo tương phản rõ rệt với hơi ấm tan chảy trong phòng, đồng thời cũng trái ngược hẳn với nhiệt độ cơ thể đang nóng như thiêu đốt của Nguyễn Sương. Vừa mới ngồi lên cô đã bị sự mát lạnh kích thích, cơ thể khẽ run lên. Cô nhìn thấy yết hầu nhô lên trên cổ anh, lên xuống một cách kiềm chế. Hơi thở của anh bao quanh cô thật chặt, đôi mắt anh tràn ngập hình ảnh của cô, cô thấy bản thân mình qua mắt anh chìm đắm trong tình yêu của anh. Cô vốn là một người tỉnh táo và lý trí, còn từng thề với Quý Tư Âm rằng cô sẽ không bao giờ, không bao giờ là một kẻ não yêu đương, nhưng giờ cô không cách nào đối mặt trực tiếp với chính mình nên cố gắng ngẩng đầu lên. Cô nhìn thấy chiếc đèn trên bàn là một dải ánh sáng mảnh, giống như một lối đi hẹp trong căn phòng tối. Ánh sáng và bóng tối trước mắt rung chuyển, tầm nhìn như trở nên mơ hồ trong sương mù, cô dường như trông thấy lối đi chìm xuống biển, bị nước biển bao vây, đánh đập và trôi dạt.
…
Trên bàn đã lưu lại dấu vết của Nguyễn Sương, ngoài ra còn có dấu vết của Trần Cương Sách. Cả hai hoà hợp làm một nên không thể phân biệt được là của ai với ai. Tuy nhiên, Trần Cương Sách không dừng lại ở đó. Mồ hôi che phủ đôi mắt Nguyễn Sương, cô không nhìn rõ không gian hỗn loạn bên trong mà chỉ nghe thấy tiếng nhựa sột soạt vang lên. Cô nghiêng mặt dựa vào vai Trần Cương Sách, cụp mắt xuống, nhìn xem Trần Cương Sách đang lấy ra thứ gì.
Một cái.
Hai cái.
Ba cái.
Bốn cái.
Nguyễn Sương phát hiện ra hiện tại cô không không nóng nảy mà là đã tức giận thật sự: “Anh về nhà cũng mang theo thứ này sao?”
Hơn nữa còn mang theo rất nhiều.
“Đi ra ngoài, đề phòng trường hợp khẩn cấp.” Lông mày Trần Cương Sách ướt đẫm mồ hôi trông cực kỳ đẹp trai, chỉ khẽ liếc nhìn cũng đủ hồn xiêu phách lạc.
“…”
“Hôm nay không phải ban ngày vừa…” Nguyễn Sương cố gắng giảng giải với anh, “Ngày mai em phải đi làm, anh cũng phải đi làm, muộn thế này rồi đừng giày vò em nữa được không?”
“Được.” Trần Cương Sách trả lời rất dứt khoát, giọng nói khàn khàn của anh rất quyến rũ, trầm giọng nói: “Bảo bối, giẫm lên anh.”
Tim Nguyễn Sương bỗng nhiên co rút lại. Anh có quá nhiều thủ đoạn, mỗi lần nếm thử đều có thể khiến anh thỏa mãn mà với cô thì là một trải nghiệm thú vị.
Giống như mỗi ngày kể từ khi gặp anh đều là sự kỳ diệu. Điều này chỉ Trần Cương Sách mới có thể đem lại cho cô.
Chỉ có Trần Cương Sách mà thôi.