Editor: Đá bào+Gió
Beta: Bảo Trân
—
Cái từ xúc động này không liên quan gì đến Nguyễn Sương. Trước khi làm một điều gì đó, cô sẽ suy nghĩ kỹ một cách logic và hoàn chỉnh trong đầu rồi suy xét hậu quả của nó một cách rõ ràng. Cho nên cái đêm mà cô quyết định ngủ cùng giường với Trần Cương Sách, chính là cô đã có ___ tâm tư làm chuyện đó với anh.
Không phải ngủ với anh, mà là làm với anh.
Ngoài mặt Nguyễn Sương là một cô gái ngoan ngoãn được giáo dục theo nề nếp truyền thống, nhưng trên thực tế, lớp học sinh lý đầu tiên của cô không phải được dạy ở trường mà là từ bố mẹ. Vào lần đầu tiên cô có kinh nguyệt. Từ chuyện nữ có kinh nguyệt đến chuyện nam cương cứng vào buổi sáng, rồi đến việc nam nữ làm thế nào để có em bé, mẹ Nguyễn Sương còn phổ cập các kiến thức khoa học và chi tiết các biện pháp tránh thai khác nhau cho Nguyễn Sương. Tất nhiên, mẹ Nguyễn nhấn mạnh nhiều lần về sự nguy hại của việc lạm dụng uống thuốc tránh thai.
“Quan hệ nam nữ phải dựa trên sự tự nguyện của cả hai bên khi đã trưởng thành. Con thích người đó, thích tiếp xúc gần gũi với người đó thì mối quan hệ sẽ phát sinh một cách tự nhiên.” Khi giáo dục giới tính mẹ Nguyễn giảng giải rất nhẹ nhàng như thể đang kể một câu chuyện cổ tích. Câu chữ dù có tối nghĩa đến mấy nhưng qua lời giải thích của bà lại đặc biệt dễ hiểu: “Miên Miên, con phải nhớ rằng nói về chuyện tình dục không có gì đáng xấu hổ nhưng đừng nói chuyện đó ở nơi công cộng. Hai người ngầm hiểu rõ với nhau là tốt rồi.”
Nguyễn Sương năm mười ba tuổi có chút hoảng sợ và bối rối gật gật đầu. Đợi đến khi tròn mười tám tuổi, kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc cô nhận được quà tốt nghiệp từ bố mẹ, một trong số đó chính là cuốn sách giáo dục giới tính. Khi nhìn thấy cuốn sách đó, ngón chân cô cong cả lại vô cùng lúng túng.
Nhưng mẹ cô lại ngồi đối diện mỉm cười: “Miên Miên, mẹ ở ngay đây, nếu con thấy có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi mẹ, mẹ sẽ giải đáp cho con.”
Mẹ cô thực sự là một giáo viên tốt, một người mẹ tốt. Nếu việc học có gì khó khăn, cứ tìm mẹ; nếu có thắc mắc gì trong chuyện giáo dục giới tính, cũng có thể tìm mẹ. Nguyễn Sương nhẫn nại, có chút chật vật khi bỏ ra ba ngày để đọc từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng của cuốn sách. Vì có mẹ ở đây nên cô không dám đọc lướt mà tập trung vào đó một cách cẩn thận, gần như đọc hết cả mấy cái dấu câu. Hơn nữa sau khi đọc xong, mẹ cô cũng có một phần hỏi đáp nhanh.
Vẻ mặt mẹ Nguyễn rất nghiêm túc: “Đặt câu hỏi, nên đeo bao khi chuẩn bị đạt cực khoái hay trước khi đi vào?”
Trong lòng Nguyễn Sương run lên: “…Trước khi đi vào.”
Mẹ Nguyễn lại hỏi: “Đặt câu hỏi, hành sự xong thì phải làm gì?”
Nguyễn Sương đáp: “Đi tắm rửa.”
Mẹ Nguyễn hỏi: “Tại sao phải tắm?”
Nguyễn Sương đáp: “Làm sạch cơ thể, giữ gìn vệ sinh sạch sẽ để phòng tránh lây nhiễm.”
Mẹ Nguyễn lại hỏi: “Đối tượng nào có thể quan hệ tình dục?”
Nguyễn Sương thăm dò: “Gái bán hoa…”
Cô còn chưa nói xong, mẹ Nguyễn đã trừng mắt nhìn cô: “Bạn học Nguyễn Sương, trong lớp hãy nghiêm túc, đừng đùa giỡn với pháp luật.”
Thật nhàm chán, còn không được phép đùa cợt.
Nguyễn Sương không thấy hào hứng chút nào: “Nếu hai người thích nhau, yêu đương thì có thể phát sinh quan hệ.”
Cô cũng không thể nào nói có thể phát sinh quan hệ ngay cả khi hai bên không hề có cảm giác gì với nhau, nó không liên quan đến khía cạnh pháp luật và có thể quan hệ tình dục với cả người lạ.
Mẹ Nguyễn rất hài lòng với câu trả lời của cô tiếp tục hỏi: “Câu hỏi cuối cùng, nam nữ ở bên nhau bao lâu mới có thể phát sinh quan hệ?”
Nguyễn Sương gãi gãi đầu, chớp mắt nhìn mẹ Nguyễn, vẻ mặt cô đầy hoang mang và bối rối.
“Một tháng?”
“Một năm?”
“Mười năm?”
“…Mẹ, cũng không thể đợi đến bảy mươi hay tám mươi tuổi mới được nảy sinh quan hệ chứ.”
Mẹ Nguyễn lại trừng mắt nhìn cô.
Nguyễn Sương cảm thấy vô cùng oan ức: “Vậy đáp án là gì ạ?”
Mẹ Nguyễn chậm rãi nói: “Câu hỏi này là câu hỏi duy nhất không có đáp án chính xác. Con có thể quan hệ tình dục vào bất cứ thời điểm nào con nghĩ là nên có với điều kiện tiên quyết là các con phải thích nhau, đã thực hiện đủ các biện pháp phòng tránh an toàn và cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc đó. Không quan trọng đó là ngày đầu tiên hay năm thứ mười quen nhau.”
Nguyễn Sương vẫn không nhịn được mà tinh nghịch hỏi mẹ: “Nếu quen nhau tới tám mươi năm thì thế nào ạ?”
Mẹ Nguyễn nhắm mắt lại, một lúc sau, bà cắn răng mỉm cười: “Cũng chẳng sao, tình yêu Platon cũng là một loại tình yêu.”
*tình yêu Platon: tình yêu không có tình dục“…”
“Nhưng đàn ông là loài động vật gần như không thể làm chủ được phần thân dưới. Mẹ cho rằng một người đàn ông có thể chịu đựng được việc không chạm vào người con gái mình yêu một ngày, một tháng, một năm nhưng không chạm vào suốt mười năm, trong điều kiện là cả hai đều đã trưởng thành thì mẹ nghĩ có khả năng cậu ta đã có người phụ nữ khác, nhưng cũng rất có thể trong trường hợp đó con không phải đối tượng bị lừa dối mà chính là người thứ ba.”
Khóe miệng Nguyễn Sương run run: “Mẹ, chúng ta dừng lại ở đây được rồi. Đầu óc non nớt của con gái mẹ không thể chứa quá nhiều kiến thức cùng một lúc.”
Sự giáo dục của mẹ đối với cô đã vượt mức tưởng tượng, nhưng bây giờ ngẫm lại những gì mẹ nói đều là sự thật. Lúc ấy mọi thứ chỉ là chuyện bình thường.
Nhưng Nguyễn Sương cũng đã nghe lọt tai một số điều.
Cho nên đêm đó cô cảm thấy mình có thể phát sinh quan hệ với Trần Cương Sách. Không ngờ Trần Cương Sách lại khá bình tĩnh, có một cô gái nằm trong lòng mà tâm không hề loạn. Một mặt, cô cảm thấy anh rất tôn trọng cô nhưng mặt khác, cô lại băn khoăn không biết là về phương diện ấy anh không được hay không đủ hứng thú với cô. Con người thật mâu thuẫn mà Nguyễn Sương là hiện thân của từ mâu thuẫn.
Dù sao với tư cách là bạn gái hiện tại của Trần Cương Sách và là vị hôn thê được anh cầu hôn, Nguyễn Sương cảm thấy rằng trước khi Trần Cương Sách lôi lại chuyện cũ ra xử, cô cũng có thể tính sổ nợ cũ.
“Lúc đó em đã rất lo lắng, sợ anh tuổi còn trẻ mà phương diện đó lại không được.”
Nguyễn Sương nhàn nhã nói, ánh mắt quét về phía ghế lái, lướt từ trên xuống dưới, đặc biệt còn cố ý dừng lại ở nơi nào đó trên người anh trong vài giây.
“Em cũng tự tẩy não mình – nếu nó nhỏ thì cũng rất dễ thương, mềm mềm và khá đáng yêu.”
Một chân Trần Cương Sách đạp ga, gần như dẫm đến hết mức. Anh liếc về phía cô: “Trong đầu em chứa mấy cái gì thế?”
Nguyễn Sương: “Dù sao cũng không giống anh, trong đầu toàn là phế phẩm màu vàng.”
Trần Cương Sách cười lớn, nhướng mày nói: “Phế phẩm màu vàng trong đầu em cũng không ít đâu.”
Nguyễn Sương ra vẻ như thật: “Em bị lây nhiễm, bị nhiễm virus màu vàng.”
Virus màu vàng gốc nói: “Nó truyền nhiễm như thế nào vậy? Lây qua mắt, qua hô hấp hay nước bọt? Hay là để anh tăng cường thêm độ lây nhiễm nữa?”
Nguyễn Sương: “…”
Nửa đêm đèn đường sáng rực, đường phố vắng tanh, chỉ có mưa lạnh đang rơi.
Bầu không khí trong xe không ngừng nóng lên, ánh mắt và khuôn mặt của hai người đều tràn ngập nụ cười. Đôi môi khẽ cong lên như thể lời nói nào cũng ẩn chứa trong đó tình yêu nồng cháy. Nửa đêm hôm đó, tuyết bắt đầu rơi xuống Nam Thành.
Tỉnh dậy vào ngày hôm sau thì đã là giữa trưa. Phương Nam tuyết mỏng và nhẹ, đến rạng sáng những bông tuyết đã tan thành nước mưa.
Thế giới bên ngoài cửa sổ giống như được nước gột rửa.
Hiếm hoi mới có một ngày nắng, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu xuống.
Trong phòng khá oi bức, hơi thở giao thoa.
Chuyện tối qua không làm, trải qua một đêm xong, việc Trần Cương Sách làm đầu tiên sau khi mở mắt đó chính là kéo Nguyễn Sương đang nằm ở bên cạnh lại sát vào lòng mình, tư thế vô cùng thân mật, giữa hai người không có chút khoảng cách nào.
Nguyễn Sương rên rỉ một tiếng, nhịn lại cảm giác thoải mái do cao trào mang lại, nhắc nhở anh: “Lát nữa còn phải đến nhà anh…”
“Ăn tối mà, giờ vẫn còn sớm.” Trần Cương Sách không chút khống chế, nhưng vẫn có tiết tấu, cơ bắp căng lên, giọng nói khàn khàn, anh ghé vào bên tai Nguyễn Sương, “Mấy ngày nữa tới nhà em, phải mất một thời gian dài không được chạm vào em, em cho anh thoải mái một hôm nay nhé.”
Giống như một trận gió điên cuồng, cánh cửa sổ bên ngoài không đóng khẽ đập vào nhau tựa như tiếng sóng ập vào bờ, khiến trái tim đắm say.
Nghĩ đến ngày mai về nhà, Trần Cương Sách sớm đã đặt khách sạn, cho dù anh không đặt cũng không còn cách nào khác. Mặc dù đã cầu hôn nhưng vẫn chưa tổ chức lễ đính hôn, mối quan hệ hiện tại giữa hai người vẫn là bạn trai bạn gái.
Bạn trai bạn gái, không tiện ngủ lại nhà cô.
Đặc biệt là sau khi bố Nguyễn Sương biết cô dẫn bạn trai về nhà ăn cơm đã gửi khoảng hai trăm tin nhắn đến.
Trọng điểm của hai trăm tin nhắn này chính là:
1. Nếu hai người rơi xuống nước, con sẽ cứu bạn trai hư hỏng hay là người bố đẹp trai của con?
2. Ở trước mặt bố tốt nhất hai đứa phải duy trì khoảng cách! Bố sợ bố nhìn thấy con nắm tay cậu ta sẽ không nhịn được mà cầm dao ra mất.
Nghĩ đến bố cô luôn là người nho nhã, nhưng đối với việc con gái có bạn trai, ông lập tức trở nên thô lỗ, giang hồ.
Sao Nguyễn Sương dám thân mật với Trần Cương Sách chứ, cô sợ rằng chỉ cần mình nhìn thêm một cái bố cô sẽ móc mắt anh mất.
Nghĩ đến sau khi về nhà, cô và Trần Cương Sách chắc sẽ không thể thân mật suốt kỳ nghỉ lễ nên hôm nay cô không phản bác lại anh nữa, mặc cho anh dày vò, cô cũng rất phối hợp.
Trần Cương Sách vốn là người say mê trong chuyện tình dục, thấy Nguyễn Sương phối hợp như vậy, anh được đằng chân lân đằng đầu đòi cô ngồi lên bên trên.
…
Dày vò một trận, ba tiếng đồng hồ trôi qua.
Hơn ba giờ chiều, Nguyễn Sương và Trần Cương Sách mới đi tắm và thay quần áo.
Nguyễn Sương sớm đã chuẩn bị xong đồ để đến nhà Trần Cương Sách, bố mẹ cô dặn qua rất nhiều lần, dù sao thì đây cũng là lần đầu đến nhà bạn trai, nhất định phải mang nhiều quà đến tặng người lớn.
Kết quả vừa mở cốp xe ra, Nguyễn Sương phát hiện bên trong đã để đầy đồ.
Trần Cương Sách đứng ở phía sau cô vài bước, Nguyễn Sương hỏi anh: “Đồ anh để cốp xe là để mang đến cho bố mẹ em sao?”
Giọng Trần Cương Sách rất lười biếng, “Mang về nhà anh.”
Nguyễn Sương nhíu mày: “Anh giúp em chuẩn bị quà cáp để mang đến nhà anh?”
Trần Cương Sách đáp: “Ừm.”
Xe của Nguyễn Sương và Trần Cương Sách không đỗ cùng một chỗ trong biệt thự.
Nguyễn Sương khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn về cốp xe cô, ra hiệu cho Trần Cương Sách qua xem.
“Em cũng chuẩn bị rồi.”
“Em chuẩn bị gì vậy?”
Trần Cương Sách định đóng cốp xe của cô lại, Nguyễn Sương vội ngăn cản, “Là em đến nhà anh, nhất định phải do em chuẩn bị quà cáp rồi.”
Trần Cương Sách cảm thấy không có gì khác biệt cả: “Giữa anh và em còn phân em hay anh chuẩn bị?”
Nguyễn Sương thở dài: “Giống nhau được sao?”
Trần Cương Sách: “Sao lại khác được? Giữa hai chúng ta phải phân biệt rõ ràng vậy sao?”
Định nghĩa của anh về từ ‘chúng ta’ hoàn toàn khác với bình thường.
Cũng vô cùng nhạy cảm với việc Nguyễn Sương ‘phân biệt rõ ràng’ như vậy.
Nguyễn Sương không có ý đó, cô mềm giọng: “Nhưng em cũng đã mua rồi, không mang qua để đây cũng bụi mất?”
Dừng lại một lát, Nguyễn Sương đổi cách nói để Trần Cương Sách có thể chấp nhận được: “Anh không thể để em mang về hiếu kính bố mẹ em đúng chứ? Những món đồ này đều là do bố mẹ bảo em mua. Nếu em không tặng thì có thể họ sẽ nghĩ rằng người nhà anh không thích em, quà em tặng cũng không nhận.”
Khoé miệng Trần Cương Sách cong lên: “Được.”
Thấy bộ dáng khiên cưỡng của anh, Nguyễn Sương không vui: “Em mua đồ cho người nhà của anh, anh không vui cái gì chứ? Thế nào, chẳng lẽ không lọt mắt anh Trần sao?”
“Sao có thể chứ.” Trần Cương Sách vô cùng oan ức, anh xuống xe chuyển đồ của Nguyễn Sương mua qua, giải thích một cách bất đắc dĩ, “Em cũng không nói là em mua đồ, nếu em nói trước…”
“…Anh sẽ không chuẩn bị giúp em?” Nguyễn Sương hỏi.
“…Anh sẽ bảo em đừng vất vả vậy.” Trần Cương Sách đột nhiên cười, “Anh không thích em vì anh mà đi lấy lòng người khác. Em không cần phải lấy lòng ai cả.”
“Người nhà của anh không được tính là người khác.”
Trần Cương Sách trầm mặc.
Đợi anh chuyển đồ xong, cốp xe chậm rãi đóng lại.
Anh liếc nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt nhưng lại cuốn hút.
Anh nói: “Em biết mối quan hệ vững chắc nhất trên cuộc đời này là gì không?”
Nguyễn Sương không chút do dự: “Tình thân.”
Trần Cương Sách cười rất lạnh lùng nhưng cũng rất dịu dàng: “Ừm, tình thân.”
Nguyễn Sương nghe ra được sự đối phó trong giọng anh, cô tưởng rằng vì cô không trả lời là ‘tình yêu’ nên anh không vui, nhưng anh cũng không phải là người hẹp hòi như vậy. Cô như cảm nhận được tình cảm giữa anh và người nhà khá nhạt nhòa.
Nhưng quan hệ giữa anh và Trần Tụng Nghi rất tốt mà.
Cô không hiểu được.
Trên đường đi, Nguyễn Sương gửi tin nhắn cho Trần Tụng Nghi.
Hôm nay là thứ tư, Nguyễn Sương là sếp đương nhiên muốn nghỉ là được nghỉ, nhưng Trần Tụng Nghi thì không, cô ấy vẫn đang đi làm vất vả.
Nguyễn Sương: [Chị hỏi em một chuyện này.]
Trần Tụng Nghi tưởng rằng Nguyễn Sương muốn hỏi mình chuyện công việc, lập tức ngồi lên ngay ngắn: [Nguyễn tổng, chị nói đi.]
Nguyễn Sương: [….Anh trai em ở nhà, có địa vị thế nào?”
Trần Tụng Nghi: [Có thể nói là cao cao tại thượng.]
Nguyễn Sương: [?]
Trần Tụng Nghi: [Thật đấy, cả nhà đều trông cậy vào tiền anh ấy kiếm được.]
Trần Tụng Nghi: [Tất cả mọi người đều cố gắng lấy lòng anh ấy.]
Nguyễn Sương: [Vậy lúc anh ấy chưa đi làm thì sao?]
Trần Tụng Nghi: [Chị là chị dâu của em nên em nói thật với chị nhé, địa vị của em và anh em cách xa nhau.]
Trần Tụng Nghi: [Địa vị của em ở nhà chính là…không có ai quản cả, ngay cả bố mẹ em cũng lười để ý đến em, hai người họ đều dùng tiền ở quỹ uỷ thác đi du lịch vòng quanh thế giới rồi.]
Trần Tụng Nghi: [Nhưng em lợi hại hơn anh em.]
Nguyễn Sương: [?]
Trần Tụng Nghi: [Ít nhất em còn có anh quản thúc, năm em sinh nhật hai mươi tuổi, cả nhà chỉ có mỗi anh trai nhớ đến rồi gọi cho em. Còn năm anh ấy sinh nhật hai mươi, hình như em có cãi nhau với anh ấy, em vừa mắng anh ấy keo kiệt vừa đòi tiền tiêu vặt.]
Nguyễn Sương: [Anh ấy có cho em không?]
Trần Tụng Nghi: [Cho em ba mươi vạn, tiền tiêu vặt nhà em thường gửi theo từng học kỳ. Sau đó em dùng tiền tiêu vặt của anh ấy đi mua bánh sinh nhật tặng anh.]
Trần Tụng Nghi: [Hình như chiếc bánh đó có giá 39 đồng.]
Trần Tụng Nghi: [Mua vội quá, chiếc bánh đó là do một người khác đặt từ trước đột ngột không lấy nữa, trên chiếc bánh em mua còn ghi sẵn một dòng chữ từ trước.]
Nguyễn Sương: [Chữ gì?]
Trần Tụng Nghi: [Làm một phú và, giàu có lại vui vẻ.]
Nguyễn Sương: […]