Editor: Đá bào+Gió
Beta: Bảo Trân
—
Đến văn phòng của Trần Cương Sách.
“Cuộc họp tạm nghỉ trong mười phút, anh phải qua đó trước. Em cứ ở lại đây đợi, được không? Đầu bếp đã chuẩn bị sẵn bữa tối rồi, khoảng nửa tiếng nữa là có thể ăn. Nếu em muốn uống cái gì thì cứ nói với thư ký ở bên ngoài. Anh cũng không biết khi nào cuộc họp sẽ kết thúc, nếu em chờ lâu quá thì bên trong có giường ngủ.”
Anh cứ lải nhải dặn dò rất nhiều thứ giống như bố mẹ dặn dò con cái trước khi ra ngoài vậy.
“Mật khẩu màn hình khóa của máy tính là 1117, nếu em muốn sử dụng máy tính thì cứ mở ra.”
“1117 nghĩa là gì?”
“Ừm, sinh nhật của anh.”
“…”
“Tự nghĩ.”
“…” Nguyễn Sương nhìn chằm chằm Trần Cương Sách một hồi, mơ hồ nhìn thấy trong mắt anh có vẻ uy hiếp, sau đó cô cũng không trêu chọc anh nữa, “Ngày anh cầu hôn em, nhớ rõ mà.”
Trần Cương Sách nhướng mày: “Nhớ rõ là tốt.”
Nguyễn Sương lại hỏi: “Mật khẩu anh để trước khi cầu hôn là gì?”
Trần Cương Sách nói: “Ngày chúng ta chia tay.”
Đề cập đến chuyện chia tay, lúc ấy Nguyễn Sương đóng vai một kẻ lạnh lùng bạc tình bạc nghĩa, trong thoáng chốc cảm thấy đuối lý cô mỉm cười xí xoá: “Không phải anh đang vội đi họp sao? Nhanh lên, đừng để mọi người chờ.”
Trần Cương Sách lạnh lùng ngước mắt lên: “Chuyện chia tay anh vẫn nhớ rõ, đợi mọi việc xong xuôi, khi nào rảnh rỗi chúng ta từ từ tính toán lại.”
Nguyễn Sương cảm thấy nhức nhức cái đầu. Sao đàn ông như anh mà cũng muốn lôi chuyện cũ ra giải quyết?
–
Cuộc họp của Trần Cương Sách hôm đó kéo dài đến khuya. Nguyễn Sương đợi trong văn phòng làm việc của anh, một mình tận hưởng không gian rộng bằng mười văn phòng của cô cộng lại. Sau đó, thư ký đẩy xe đồ ăn đi vào, thực đơn ăn uống hàng ngày của Trần Cương Sách được một chuyên gia dinh dưỡng đặc biệt xây dựng. Món ăn hôm nay là bít tết thịt đùi Picanha, salad tôm xoài, mì ống bò hầm rượu vang đỏ và một bát súp bí ngô sữa.
Thư ký nói: “Đây là bánh sô cô la mousse mà Trần tổng đặc biệt căn dặn.”
“Cô Nguyễn, đồ ăn đã dọn lên đủ, nếu cô muốn ăn món gì đặc biệt khác tôi sẽ bảo đầu bếp nấu cho cô.”
Nguyễn Sương: “Không cần đâu, thế này là đủ rồi.”
Thư ký: “Được, cô Nguyễn, nếu cô có chuyện gì cứ nói với tôi.”
Nói xong, thư ký kính cẩn rời khỏi văn phòng.
Nguyễn Sương nếm thử bữa ăn do chính tay đầu bếp riêng của Trần Cương Sách thuê với mức lương cao ngất nấu nhưng ăn vào lại thấy vô vị. Thật nhàm chán, anh vẫn còn họp. Mấy năm sau khi họ chia tay đã mang đến cho cô rất nhiều sự thay đổi, nhưng cái nết thích dính người khi yêu đương thì dù làm thế nào cũng không bỏ được. Cô vốn tưởng rằng đến tìm anh là sẽ được ngồi làm việc cùng anh, nhưng không ngờ anh không làm việc ở văn phòng mà là trong phòng họp để họp.
Nguyễn Sương ăn xong bữa tối mà như đang nhai sáp nến, cô lấy điện thoại di động ra. Đúng lúc Quý Tư Âm gửi tin nhắn tới.
Quý Tư Âm: [Bao giờ cậu được nghỉ?]
Nguyễn Sương: [Thứ sáu tuần này.]
Quý Tư Âm: [Sớm vậy ư!]
Nguyễn Sương: [Ừm.]
Quý Tư Âm: [Vậy khi nào thì cậu về nhà? Hay cậu muốn ở lại Nam Thành với Trần Cương Sách?]
Nguyễn Sương chọn cho mình một tư thế thoải mái: [Anh ấy thì có cái gì tốt để tớ ở lại.]
Sau đó Quý Tư Âm gửi một tin nhắn dài: [Wow, Wow, Sương Sương, cậu thực sự đã trưởng thành rồi. Trước đây lúc cậu và Trần Cương Sách yêu đương không có như thế này. Không chỉ trong lúc học hành và thi cuối kỳ cậu ở chỗ anh ta mà sau khi thi xong vẫn muốn tớ giúp cậu nói dối bố mẹ. Không chịu về nhà mà phải ở lại Nam Thành cùng Trần Cương Sách.]
Nguyễn Sương hơi chớp mắt, lại chớp mắt cái nữa. Cô đưa tay, chạm mu bàn tay vào má mình. Nóng quá, cô vừa xấu hổ vừa ngại.
Nguyễn Sương: […Đã mấy năm qua rồi sao cậu vẫn còn nhớ rõ như vậy?]
Quý Tư Âm: [Bởi vì lúc đó cậu thường dùng tớ làm vỏ bọc ngụy trang để nói dối bố mẹ, gạt họ là cậu muốn ở lại Nam Thành cũng tớ nhưng thực tế là ở cùng bạn trai.]
Cái tên “Trần Bạc Văn” bây giờ sẽ không bao giờ được Quý Tư Âm đề cập đến.
Người đàn ông duy nhất mà cô từng thừa nhận yêu trong đời đã hoàn toàn bị xếp vào danh sách những người bạn trai cũ mà cô không thể nhớ nổi tên.
Từ trước tới nay Quý Tư Âm luôn là người suy nghĩ thoáng, còn có tâm trạng đùa giỡn: [Sương Sương, cậu thật không có tiền đồ. Ba năm trước và ba năm sau vẫn chỉ yêu một người đàn ông.]
Cô ấy thắc mắc: [Trần Cương Sách đã dùng thủ đoạn gì mà khiến cậu thích anh ta đến vậy? Anh ta có cho cậu uống thuốc mê gì không?]
Nguyễn Sương nói: [Có súp kem bí đỏ.]
Quý Tư Âm: […]
Cô gửi một biểu tượng cảm xúc có nội dung: “Đã đọc nhưng không biết phải trả lời thế nào. Sao cậu không nói cái gì khác nhỉ?”
Nguyễn Sương cười nhẹ, quay lại chủ đề: [Thứ Hai tuần sau tớ sẽ về nhà, cậu có muốn đi cùng không?]
Quý Tư Âm: [Được nha, cậu định tự lái xe về à?]
Nguyễn Sương nói: [Không, Trần Cương Sách sẽ lái xe đưa chúng ta về.]
Quý Tư Âm: [Ý cậu là gì?]
Quý Tư Âm: [Rất nguy hiểm.]
Quý Tư Âm: [Hình như có điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra.]
Nguyễn Sương: [Chỉ là.]
Nguyễn Sương: [Cậu biết đấy.]
Nguyễn Sương: [Anh ấy đã cầu hôn ớ.]
Quý Tư Âm: [Tớ không đồng ý chuyện anh ta cầu hôn cậu.]
Quý Tư Âm: [Anh ta muốn cùng cậu về nhà gặp bố mẹ.]
Quý Tư Âm: [Mối thù cướp bạn, không đội trời chung.]
Nguyễn Sương châm ngòi thổi gió mà bổ sung thêm: [Ngày mai chúng tớ sẽ đến nhà anh ấy ra mắt người lớn.]
Quý Tư Âm: [Tớ ghét anh ta.]
Quý Tư Âm: [Tớ ghét cậu, cậu thậm chí còn yêu anh ta hơn.]
Quý Tư Âm: [Cậu không còn thuộc về tớ nữa rồi.]
Nguyễn Sương: [Cậu phản bội tớ trước, cậu là người kết hôn sớm hơn.]
Quý Tư Âm: [Ừm, cái hồ nhà tớ đang cháy rồi, tớ đi dập lửa đay, bái bai.]
Nhìn thấy cô bạn thân vội vội vàng vàng kiếm cớ lẩn đi, Nguyễn Sương bật cười.
Sau đó, cả hai quyết định một chuyện – Quý Tư Âm đi xe cùng “cặp đôi đang trong trạng thái tình yêu cuồng nhiệt vừa mới cầu hôn” về nhà. Quý Tư Âm nghiến răng nghiến lợi, nói ra từng câu từng chữ một.
Nguyễn Sương nhẹ nhàng trả lời cô: “Cậu đã biết chúng tớ đang trong trạng thái tình yêu cuồng nhiệt nhưng vẫn muốn quấy rầy, bạn thân à, cậu thật sự không có mắt nhìn gì cả.”]
Quý Tư Âm: [Tớ quen biết cậu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tớ cảm nhận được cái gì gọi là trọng sắc khinh bạn.]
Nguyễn Sương nói: [Học tập từ cậu mà ra.]
Quý Tư Âm: […Đủ rồi! Quá đủ rồi!]
Quý Tư Âm: [Nhưng đã nhiều năm như vậy, hai người vẫn đang trong trạng thái yêu đương cuồng nhiệt thật đấy à?]
Nguyễn Sương ngẫm nghĩ, thực ra cô và Trần Cương Sách bây giờ không khác ba năm trước khi mới yêu nhau là bao, nếu nhất định phải tìm điểm khác biệt, thì đó chính là Trần Cương Sách quản nhiều chuyện hơn.
Nguyễn Sương không ăn đều ba bữa, mỗi ngày anh đều kéo cô dậy ăn sáng, chưa ăn sáng xong tuyệt đối sẽ không cho cô xuống xe. Bữa trưa cũng là do anh cho người mang tới. Còn về bữa tối, mỗi ngày Trần Cương Sách tan làm đều sẽ đón cô về nhà ăn cơm. Còn như hôm nay ăn tại phòng làm việc của anh là do cuối năm công việc bận rộn, thời gian bận rộn của hai người khác nhau, Nguyễn Sương ngoài cuối năm ra thì đều rất bận, còn anh ngoài cuối năm ra thì khá rảnh.
Nghe Nguyễn Sương miêu tả, Quý Tư Âm cảm thán: [Nói thật thì mọi người đều không tin hai cậu sẽ dài lâu, cho dù cả hai có yêu thật lòng.]
Không chỉ có người ngoài, ngay cả Nguyễn Sương ban đầu cũng không nghĩ mối quan hệ giữa hai người sẽ dài lâu. Sau đó cô hiểu được một từ gọi là ‘Hiệu ứng trại hè’. Giống như cái tên, trại hè có hạn, chỉ trong thời gian mùa hạ với tiếng ve kêu, người với người nhìn nhau thôi cũng cảm nhận được sự oi ả. Nhưng ý nghĩa sâu xa hơn chính là tình yêu nồng hiệt ngắn ngủi, mối quan hệ thân mật có hạn, cô cảm thấy giữa mình và Trần Cương Sách giống như vậy. Nhưng đời người có thể chỉ có một mùa hạ, những mùa hạ khác đều thật nóng nực, duy chỉ mùa hạ có Trần Cương Sách mới là một kí ức đậm sâu. Hai người yêu nhau chính là kì tích của định mệnh.
Đôi bạn thân nói chuyện với nhau không ngừng được miệng, nháy mắt đã đến 11 giờ, Trần Cương Sách vẫn chưa họp xong. Sắc trời ảm đạm, thành phố ngập tràn ánh đèn lấp lánh nhưng lại chẳng có lấy nổi một vì sao. Ngày đông nào Nguyễn Sương cũng thiếu ngủ, vì vậy theo lời nói trước đó của Trần Cương Sách cô đi đến phòng nghỉ trong văn phòng anh, nằm xuống giường không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Dù sao thì đây cũng là phòng nghỉ của anh, Nguyễn Sương có tính quen giường nên ngủ không ngon giấc lắm, nửa tỉnh nửa mơ. Không biết bây giờ đã là mấy giờ đêm, cô mở mắt ra, nhìn thấy cửa phòng được đẩy mở.
Cô lại nhắm mắt lại, khẽ gọi một tiếng, “Trần Cương Sách?”
Trần Cương Sách khựng lại, “Anh làm em tỉnh giấc à?”
Nguyễn Sương ngáp một cái, “Mấy giờ rồi?”
Cô ngủ ngay sát mép giường, trong không gian yên tĩnh có truyền đến tiếng bước chân. Cô mở mắt ra, nhìn thấy Trần Cương Sách nửa quỳ lên giường, đôi mắt đào hoa sâu thẳm nhìn cô. Hai người nhìn nhau, trong mắt hai người cũng chỉ có nhau.
“Một rưỡi rồi.” Trần Cương Sách vén tóc cô ra sau mang tai, “Về nhà ngủ hay ngủ ở đây?”
“Về nhà đi, ngày mai còn đến nhà anh nữa.” Mặc dù nói vậy nhưng Nguyễn Sương vẫn nằm yên không động đậy, “Sao muộn vậy rồi anh vẫn họp?”
“Cuộc họp cuối cùng rồi, công việc đều dồn vào ngày hôm nay nên có hơi muộn chút.”
Nói xong anh kéo chăn trên người Nguyễn Sương ra hỏi: “Anh cõng hay bế em xuống lầu đây?”
Nguyễn Sương rất cảnh giác: “Bên ngoài có người không?”
Trần Cương Sách nói: “Không có ai nữa, đều về hết rồi.”
Nguyễn Sương nhìn anh, giọng làm nũng, “Em không muốn động, anh cõng em xuống xe đi.”
Trần Cương Sách bật cười, sau đó cõng cô trên lưng. Lúc đi ra khỏi phòng làm việc, anh cảm thấy có hơi thở nóng bỏng phả vào cổ mình.
“Thật muốn thử một lần.”
“Hửm?” Trần Cương Sách không để ý lắm.
“Phòng làm việc play.”
“…”
Thực ra Trần Cương Sách đã rất mệt rồi, tối nay về nhà anh sẽ thành thật không động tay động chân với cô, nhưng nghe thấy cô nói vậy bước chân anh khựng lại, định quay đầu.
“…Về, nhà!” Nguyễn Sương véo tai anh, giọng rất buồn ngủ, “Hôm nay em mệt lắm rồi.”
“Anh cũng mệt, nhưng anh thấy có thể thử một lần.” Trần Cương Sách cố ý trêu cô, “Không phải em luôn miệng nói mình người trẻ tuổi sao, người già như anh còn có thể cắn răng chịu được, sao em lại không?”
Nguyễn Sương lập tức bị lời anh nói làm cho tỉnh táo. Cô nhướng mày cố ý nói: “Anh có thể uống thuốc tráng dương.”
“…”
“…”
Trần Cương Sách cũng tỉnh táo rồi, tỉnh táo đến mức muốn ném cô xuống. Anh khẽ hừ một tiếng, “Có ai nói người yêu như em không?”
Nguyễn Sương cười hi ha: “Anh có thể coi đây là lời khen.”
Đi vào thang máy, qua cánh cửa màu vàng Nguyễn Sương có thể nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt anh, sắc mặt trầm xuống không được ‘tử tế’ cho lắm.
Trần Cương Sách cong môi, “Sao có thể coi là lời khen được.”
Nguyễn Sương ghé sát vào tai anh, “Chứng minh cảm giác trước kia anh mang lại cho em giống như đã uống thuốc vậy. Em đang khen anh lợi hại đó, đàn anh.”
Trần Cương Sách thờ ơ: “Lúc này lại biết gọi ‘đàn anh’ rồi.”
Trước kia mỗi lần gọi ‘đàn anh’ là Trần Cương Sách lại nguôi giận, thế nhưng hôm nay anh lại rất khó dỗ.
Nguyễn Sương nghiêng đầu: “Anh thật sự không uống thuốc sao?”
Trần Cương Sách đáp: “Còn làm loạn nữa anh ném em xuống đấy.”
Nguyễn Sương nói: “Nhưng em cảm thấy anh giống hệt như thiếu niên mười tám ấy.”
Trần Cương Sách rũ mi, tuy không nhìn được cảm xúc trên gương mặt nhưng lúc này khóe môi anh đã cong lên.
“Đàn anh.” Nguyễn Sương khen có bài bản, dỗ Trần Cương Sách một cách thuần thục, giọng mềm mại vang lên trong không gian tĩnh lặng giống như viên đá khẽ rơi vào mặt nước tạo nên gợn sóng nhẹ.
Cô chậm rãi nói: “Bộ đồng phục mới mua, hôm nào em sẽ mặc cho anh xem.”
Dừng lại một lát, cô tiếp tục: “Chỉ cho mình anh xem.”
Sao Trần Cương Sách có thể không nghe ra được lời ám thị ấy, thang máy dừng lại ở hầm đỗ xe, Trần Cương Sách cõng cô ra ngoài thang máy. Trong hầm xe rộng rãi lạnh lẽo, cơ thể của Trần Cương Sách lại nóng bừng.
Anh cố gắng khống chế, chầm chậm đáp: “Sao, muốn cho anh xem bộ dáng của Nguyễn Sương năm mười tám à?”
Nguyễn Sương hỏi anh: “Nguyễn Sương năm mười tám, anh sẽ thích chứ?”
Trần Cương Sách không do dự: “Dù em có bao nhiêu tuổi anh cũng thích.”
Nguyễn Sương trầm mặc: “Nhưng thời em còn bé thì đừng thích, cảm giác kì kì, như biến thái ấy.”
“…”
Anh thực sự phục cô rồi, “Hồi em bé anh cũng chỉ lớn hơn em hai tuổi, cũng vẫn là trẻ con, anh mà thích em thì cũng chỉ là tình yêu đơn thuần!”
Có thể yêu từ bé không?
Nguyễn Sương chống cằm lên vai anh, bị lời anh nói chọc cười. Lưng anh cảm nhận được sự mềm mại đầy đặn, lúc cô cười người khẽ rung lên, nhưng lúc này anh lại không có tình dục, chỉ cảm thấy cô có thể cười vui vẻ như vậy thật tốt. Trước giờ cô luôn bình tĩnh lạnh lùng, vì vậy mỗi khi thấy cô cười Trần Cương Sách luôn có cảm giác lòng mình như được lấp đầy.
Đến xe, Trần Cương Sách đặt cô vào ghế lái phụ.
Trong không gian tối mờ, Nguyễn Sương đột nhiên hỏi một câu: “Vậy bây giờ anh có thể chơi trò ‘tình yêu đơn thuần’ với em không?”
Sao Trần Cương Sách không hiểu suy nghĩ của cô được, anh khẽ véo má cô: “Anh chỉ buông tha cho em tối nay, ngày mai đưa em về nhà, em và anh ở phòng anh sống hồi bé. Em đừng có nghĩ đến tình yêu đơn thuần gì cả, tối mai anh mà không giày vò em cả đêm thì anh sẽ theo họ em luôn. Còn nữa, nếu như hai chúng ta cùng nhau lớn lên thì đợi đêm em thi đại học xong anh sẽ lừa em lên giường mình ngay.”
Vì vậy đời này anh và thứ gọi là ‘tình yêu đơn thuần’ không có chút liên quan. Anh lưu manh, anh vô lại, đây chính là bản tính bẩm sinh.
Nguyễn Sương tất nhiên không chịu thua Trần Cương Sách, cô lạnh giọng: “Ai lừa ai cũng không biết được, lúc em và anh quen nhau, là em muốn ngủ với anh trước, anh thà tắm nước lạnh cũng không chịu đụng em đó.”
“Nhát thật!” Nhiều năm như vậy trôi qua, cuối cùng Nguyễn Sương cũng nói ra được tiếng lòng.