Editor: NU
Beta: Bảo Trân
—
Sau cuộc họp, Nguyễn Sương liếc nhìn Trần Tụng Nghi. Trần Tụng Nghi thu dọn đồ đạc, chán nản đi theo cô vào văn phòng.
Nguyễn Sương hỏi: “Gần đây em làm việc nhiều quá phải không? Cảm giác như ngày nào em cũng mất tập trung thế?”
Trần Tụng Nghi gãi đầu, nói mơ hồ: “Ở nhà em có chút chuyện.”
Nguyễn Sương quan tâm hỏi: “Có cần xin nghỉ phép không? Chị có thể cho em nghỉ phép vài ngày. Em yên tâm, tiền lương của em vẫn sẽ được trả đầy đủ.”
“Không, không, không.” Trần Tụng Nghi xua tay và chuyển chủ đề, “Phim của anh Bạc Văn sắp quay xong rồi, chủ nhật này sẽ có tiệc đóng máy. Ý của anh ấy là bận việc suốt một tháng nên có chút mệt mỏi, không muốn tham dự, với tư cách là bà chủ thì chị nên tham dự một chút.”
“…” Nguyễn Sương trong lòng mắng một câu th ô tục, nhưng vẫn mỉm cười: “Được rồi, gửi thời gian và địa chỉ cho chị.”
“Vâng ạ.”
Phim ngắn có sự tham gia của Trần Bạc Văn đương nhiên là tác phẩm then chốt của hãng phim. Nữ chính và một số diễn viên phụ đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới phim ngắn nên phải sắp xếp một bữa tiệc đóng máy. Cậu ta không thích tham dự những dịp như vậy, Nguyễn Sương cũng thế. Nhưng dù sao cũng phải có sếp tham gia tiệc đóng máy. Trần Bạc Văn đã không nhận catse rồi nên Nguyễn Sương không có lý do gì để không tham dự bữa tiệc đóng máy này.
Chủ nhật, cô không đi làm nên ở nhà nằm cả một ngày.
Nhà hàng nơi tổ chức tiệc là một nhà hàng Hàn Quốc, cách nhà cô không xa, chỉ mất nửa giờ đi bộ. Nguyễn Sương không lái xe nên thay quần áo rồi đi bộ tới đó. Nhà hàng đã được đặt trước, có rất nhiều người ở đó. Một số người cảm thấy ngơ ngác khi nhìn thấy gương mặt xa lạ là Nguyễn Sương, sự xuất hiện của Trần Tụng Nghi đã làm giảm bớt sự bối rối này.
Đúng là bất đắc dĩ, Nguyễn Sương cùng Trần Bạc Văn một người là chủ bên trong, một người là chủ bên ngoài. Đoàn phim chỉ biết Trần Bạc Văn nên không có ấn tượng gì về các đối tác của anh ta. Trần Tụng Nghi dẫn Nguyễn Sương đến bàn chính và ngồi xuống.
May mắn thay, các diễn viên chính đều nhận ra cô. Những người cùng giới trìu mến gọi cô là “Bảo bối”, còn những người khác giới gọi cô là “Người đẹp Nguyễn Sương”. Những diễn viên chính này đều làm việc trong ngành, gần như đều đã từng hợp tác với cô. Bạn bè cũ gặp nhau, bầu không khí tự nhiên hòa hợp lại.
Mọi người vừa trò chuyện vừa ăn thịt nướng. Nguyễn Sương và những người trong bàn uống vài chai. Sau khi bầu không khí trở nên sôi nổi, trong đám người có người uống quá nhiều và bắt đầu hành động điên cuồng.
“Đồ đàn ông thối tha, tôi cho anh chết ngay lập tức. Cả đời tôi sẽ không bao giờ yêu ai nữa. Không có một người đàn ông nào tốt cả!”
Mấy người đàn ông xung quanh tỏ vẻ vô tội: “Tôi thấy phụ nữ mấy người cũng không có ai tốt cả, toàn lừa tình gạt tiền!”
Một số cặp đôi cho rằng: “Đó là do chưa gặp đúng người. Bạn trai tôi rất tốt với tôi.”
Một người khác lại nói: “Đúng vậy, bạn gái tôi cũng rất tốt với tôi. Cô ấy giống như một viên kẹo dẻo, mềm mại và ngọt ngào. Dù có làm việc mệt mỏi đến đâu, chỉ cần nhìn thấy cô ấy là tôi cảm thấy rất hạnh phúc.”
Vừa nói lời này, anh ta ngay lập tức bị tất cả những người độc thân có mặt tại đó nhìn chằm chằm.
Sau một hồi sát phạt nhau, có người chợt hỏi: “Nói thật đi, vì cái gì mà mấy người lại quen với người yêu cũ? Tình yêu ắt sẽ có một phần đẹp đẽ phải không? Chúng ta đừng nhớ đến lúc chia tay, hãy nhớ lại lý do tại sao yêu nhau được không? Chắc chắn phải có điều gì đó hấp dẫn ở đối phương chứ.”
Có người đáp: “Tôi và anh ấy gặp nhau trong quán bar. Có người mời tôi uống rượu nhưng tôi không muốn uống. Sau đó anh ấy trở thành kỵ sĩ, cầm ly rượu trước mặt tôi, nhấp một ngụm. Wow – Lúc đó tôi đã nghĩ, người đàn ông này tốt dã man.”
Có người khác nói: “Cô ấy là em gái của bạn tôi, rất xinh đẹp và dịu dàng. Tôi đã yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên.”
Một số người còn cho biết: “Netizen ơi, tôi đang hẹn hò trên mạng. Anh ấy hỏi han ân cần tôi mỗi ngày, lúc nửa đêm còn bắt chuyện với tôi. Nhờ vậy mà tôi bắt đầu nói chuyện với anh ấy.”
Mỗi người đối với nửa kia của mình đều có những lý do khác nhau. Mọi người nói xong một lượt sau đó tập trung vào Nguyễn Sương. Cô là người duy nhất không lên tiếng. Trước ánh mắt nóng bỏng xung quanh, Nguyễn Sương nâng ly rượu lên, uống một ngụm rượu gạo trắng đục rồi cười. Thay vì một danh sách dài những từ miêu tả đủ tiêu chuẩn về đàn ông, cô chỉ sử dụng một thành ngữ, một bản tóm tắt đơn giản và mạnh mẽ.
“Vì sao lại ở bên yêu cũ?”
“…Vì ma xui quỷ khiến chứ sao.”
Tại sao phải dùng nhiều từ ngữ để miêu tả chứ? Khi bắt đầu yêu, chỉ là d*c vọng hiện lên trong đầu, ma xui quỷ khiến mới lựa chọn ở bên cạnh người đó. Bốn phía im lặng trong vài giây, sau đó mọi người đều sôi nổi tỏ vẻ tán đồng rằng những gì cô nói đều có lý.
Mọi người đều cười, nghiến răng nghiến lợi hối hận về tình yêu khi mới bắt đầu đều bị ma xui quỷ khiến, nhưng chỉ duy nhất Trần Tụng Nghi lại không thể cười được. Cô ấy lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Trần Cương Sách.
Trần Tụng Nghi: [Chị Nguyễn Sương nói bị ma xui quỷ khiến mới yêu anh.]
Gửi tin nhắn xong, lúc cô ấy ngẩng đầu lên, trên bàn ăn lại có thêm một người khác lên tiếng, tiếp tục chủ đề vừa rồi hỏi: “Vậy mấy người có hối hận khi yêu người yêu cũ không? Nói cách khác, nếu có thêm một cơ hội nữa, mọi người vẫn sẽ ở bên người đó chứ?”
Xung quanh vang liên tục vang lên những tiếng trả lời: “Không thể nào——”
Trần Tụng Nghi đặt điện thoại di động xuống, khóe mắt thoáng thấy môi Nguyễn Sương đang mấp máy. Cô ấy nhìn thấy rõ khẩu hình miệng của Nguyễn Sương.
Nguyễn Sương là người duy nhất có câu trả lời khác, cô nói: “Có.”
–
Mười giờ tối.
Trần Cương Sách ra khỏi bệnh viện.
Cách đây không lâu, ông cụ gặp một số vấn đề khi khám sức khỏe và mới được đưa vào bệnh viện để kiểm tra. Mấy người con con ngày thường không quan tâm ông lúc này lại càng không xuất hiện, chỉ thỉnh thoảng gọi tới hỏi han.
Sau khi Trần Cương Sách đến, anh nghe thấy ông cụ đang mắng mỏ chú và anh em họ, quở trách cả nửa tiền đồng hồ.
Trần Cương Sách bất đắc dĩ: “Ông nội, nếu tiếp tục mắng, tai con sẽ chai sạn mất.”
Ông cụ sau đó mới quay anh: “Còn con định khi nào mới kết hôn? Con bé nhà họ Tư kia ban ngày vừa đến thăm ông, ông có thể nhìn ra được là con bé rất thích con đấy.”
“Con cũng khá thích cô ấy.” Trần Cương Sách trả lời không có chút nghiêm túc nào, “Cô ấy có dáng người rất đẹp.”
“Cút.”
“Khen cô ấy cũng không được sao?”
“Cút ngay.”
“Ông ơi, ông có tính khí thất thường quá.”
“Biến.”
Trần Cương Sách đang muốn đứng dậy: “Được, vậy con đi đây.”
Sau đó lại bị ông cụ gọi lại: “Nói thật cho ông biết, con có thích con bé ấy hay không?”
Lúc này tin nhắn của Trần Tụng Nghi gửi đến, Trần Cương Sách xem qua nội dung.
[Chị Nguyễn Sương nói bị ma xui quỷ khiến mới yêu anh.]
Trần Cương Sách nghịch nghịch điện thoại, vẻ mặt không thay đổi, đóng giao diện trò chuyện lại.
“Ông muốn con làm gì?”
“Tất nhiên là kết hôn với con bé rồi.”
“Kết hôn với cô ấy không thành vấn đề.” Trần Cương Sách nói: “Nhưng việc đó không liên quan gì đến việc thích cô ấy, con cũng không thể có tình cảm với cô ấy được.”
“Cảm xúc có thể nuôi dưỡng từ từ.”
“Không thể nuôi dưỡng được.” Anh hiếm khi bướng bỉnh, “Ông mà cởi hết đồ rồi ném con lên giường với cô ấy, con cũng không thể cứng được.”
Cái thằng con mất nết này!
Ông cụ vô cùng tức giận.
Ông cụ hỏi anh: “Vậy con không định kết hôn à?”
Trần Cương Sách không nói gì.
Trần Tụng Nghi lại gửi một tin nhắn khác đến. Tin nhắn vừa gửi tới thì ngay lập tức ô hội thoại xuất hiện.
[Chị ấy nói nếu quay lại một lần nữa, chị ấy vẫn muốn yêu anh.]
Lông mi Trần Cương Sách run lên, anh tắt màn hình điện thoại, nhét vào trong túi. Anh di chuyển chiếc đồng hồ của mình, gần đồng hồ là một sợi dây buộc tóc màu đen được giấu trong tay áo.
“Ông nội,” anh bình tĩnh lại, giọng nói nghiêm túc hiếm thấy, “Nếu con nói người con muốn kết hôn là một người bình thường thì sao?”
“Nếu kết hôn với một người bình thường, sau này con sẽ rất vất vả.”
“Nếu đối tượng kết hôn không phải là cô ấy, con nghĩ mình sẽ không thể nào sống nổi.”
“Không có người đó con không thể sống được sao?” Ông cụ mỉa mai nói: “Lúc bố con làm ầm ĩ lên đòi cưới mẹ con, nó cũng mang bộ mặt giống như vậy, nhưng cuối cùng không phải nó vẫn ly hôn với mẹ con rồi bắt đầu ngủ với người phụ nữ khác hay sao? Cương Sách, ông nội là người từng trải nên khuyên con một câu, đừng quá coi trọng tình yêu.”
“Ông có nhất thiết phải so sánh con với bố không?”
“Hai người là bố con ruột với nhau, vậy nên so sánh hai người các con là tốt nhất.”
Trần Cương Sách cười lạnh, thấp giọng nói: “Ông cho rằng con sẽ giống ông ấy sao? Vậy tại sao ông lại không giao ngân hàng cho ông ấy.”
Ông cụ nghẹn lời.
Trần Cương Sách ánh mắt nghiêm nghị, ngữ khí nghiêm túc: “Đừng so sánh con với ông ấy, cái sai này con không nhận đâu.”
Bốn mắt nhìn nhau.
Sau một hồi giằng co ông cụ chỉ tay vào anh, tức giận nói: “Ông thấy con như bị ma xui quỷ khiến rồi.”
Trần Cương Sách mỉm cười, ánh mắt mơ hồ giống như người say. Anh ở lại với ông cụ trong phòng bệnh một lúc cho đến khi ông ngủ thiếp đi.
Sau khi rời bệnh viện, anh lái xe đến nơi cần đến. Một nơi mà anh có thể tìm đường mà không cần phải nhập chỉ đường. Trong ba năm qua, anh luôn quan tâm đ ến công việc và cuộc sống của cô. Anh cũng là một người yêu cũ khá đủ tư cách và không bao giờ trực tiếp can thiệp vào bất cứ điều gì liên quan đến cô. Ngay cả khi cô cần giúp đỡ, anh cũng sẽ không lấy danh nghĩa của mình ra mặt. Như anh đã nói, anh không muốn cô cảm kích, cũng không muốn cô cảm động vì điều đó. Nếu mục đích của mọi việc anh làm cho cô là để gây ấn tượng với cô thì anh sẽ không làm.
Anh không chơi bài tình cảm bởi nó chẳng thú vị gì cả. Anh thích loại cảm giác thuần khiết, không cần thêm bất kỳ cảm xúc nào vào nó. Đây là định nghĩa về tình yêu của Nguyễn Sương. Trần Cương Sách vẫn luôn biết, từ trước tới nay anh đều biết thứ mà cô muốn là cái gì.
Nhưng anh cũng đã quên mất điều mà bản thân mình mong muốn. Giống như việc anh thường xuyên đỗ xe dưới tầng nhà cô, ngẩng đầu nhìn lên một góc nào đó của tòa nhà cao tầng. Cô thường làm việc đến khuya nên đèn lúc nào cũng bật sáng.
Một lần, anh xã giao uống quá nhiều nên cho tài xế lái xe tới dưới nhà. Anh ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào ban công nhà cô rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại thì trời đã sáng. Ngày hôm đó giọng điệu của anh rất tốt, đụng phải đoàn làm phim của cô, cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng và một chiếc áo khoác vest rộng màu xanh nhạt, trông rất trẻ trung và tràn đầy năng lượng. Cô đang nói chuyện điện thoại với ai đó, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ngày cuối xuân.
Cũng vào lúc này, Trần Cương Sách nhận ra rằng sau khi rời xa anh cô vẫn đang sống một cuộc sống tốt đẹp, nhưng anh thì không. Anh từng cho rằng dù có cô ở cạnh hay không thì cũng vậy, có ai mất ai mà không thể sống nổi đâu? Cùng lắm thì cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Tuy nhiên, càng xa cách thời gian dài, anh càng nhận ra nếu không có cô thì mỗi ngày trôi qua anh chỉ đang sống cuộc sống như cái xác không hồn. Anh sẽ không chết, nhưng cuộc sống thật nhàm chán. Anh không biết mình muốn gì, có lẽ điều anh muốn là cô được hạnh phúc và vô tư vô lo.
Cho đến bây giờ, mỗi phút mỗi giây sau khi gặp lại cô, đều đang nhắc nhở anh rằng thứ anh mong muốn rốt cuộc là gì. Không phải đưa cô về phòng khách sạn, để cô gọi điện, còn mình thì tắm trong phòng tắm. Mà là kéo cô lại, cởi áo choàng tắm của cô ra, mạnh mẽ ‘làm’ cô. Làm đến khi người cô ướt đẫm, dấu tay và dấu hôn in khắp cơ thể, làm đến khi cô không thể nào ngậm miệng lại được, đôi mắt xinh đẹp óng ánh bởi nước mắt.
Thay vì để cô ăn ở nhà của hai người, anh muốn ấn cô lên bàn bếp, dùng lòng bàn tay vuốt v e làn da mịn màng của cô, coi cô món đồ ăn mà nhấm nháp. Anh sẽ cúi đầu như mọi lần trước đây, nhẹ nhàng tách cô ra, sau đó bắt đầu hôn cô, li3m rồi chơi cô, khiến cô run rẩy không thôi, khiến cô đổ mồ hôi đầm đìa, khiến bên dưới cô như bốc cháy. Để rồi lúc này cô sẽ lại khóc lóc cầu xin anh.
—— “Trần Cương Sách, anh buông tha cho tôi đi.”
Anh buông tha cô, vậy ai buông tha anh đây?
Anh tiến đến trước cửa nhà cô, ở cuối hành lang mưa ướt chính là nhà của cô.
–
Rượu gạo ngọt như đồ uống, Nguyễn Sương uống rồi lại uống, bất giác đã uống hết hai bình lớn. Rượu gạo tuy có nồng độ cồn thấp nhưng uống như vậy cũng làm người ta ít nhiều cảm thấy say. Cô say khướt tạm biệt mọi người, bắt taxi về nhà.
Những con số trên thang máy hiện lên một cách rõ ràng nhưng cũng mờ ảo. Sau khi tiếng thang máy vang lên, cô đứng trong thang máy một lúc mới loạng choạng bước ra. Vừa ngước mắt lên chợt nhìn thấy có người đang đứng trước cửa nhà mình, cô tiến lên vài bước, ánh trăng sáng tỏ soi rõ người đang đứng trong góc tối.
Nguyễn Sương hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”
Anh bước từng bước chậm rãi đi về phía cô. Khi cô đến gần, cô nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong ánh mắt anh, đôi mắt tối sầm, chìm trong màn đêm đen tối, dường như không có chút cảm xúc nào. Tuy nhiên anh lại thở dài, giống như tiếng thở dài cho số phận, nhưng cũng giống như một loại cam chịu.
“Trần Cương Sách…” Nguyễn Sương đột nhiên cảm thấy bất an.
“Ở bên anh là do ma xui quỷ khiến sao?” Anh hỏi.
Đôi mắt Nguyễn Sương nồng nặc mùi rượu, không thể tập trung được: “…Sao anh lại biết?”
Trần Cương Sách nhìn chằm chằm vào mắt cô, anh không trả lời mà khàn giọng nói: “Là do anh bị ma xui quỷ khiến mới đúng.”
…Anh coi em như định mệnh của mình, vậy mà em chỉ coi anh như một người có cũng được, không cũng chẳng sao.
Người bị ma xui quỷ khiến không phải là em, mà chính là anh.