Trăng Gió Nơi Đây

Chương 37-1




Editor: NU

Beta: Bảo Trân



Trần Tụng Nghi hơi khom lưng, cúi người thò đầu ra nhìn xuống lầu. Cô mơ hồ nghe thấy một giọng nữ quen thuộc, hình như là Nguyễn Sương. Sau khi nhìn kỹ hơn, cô ấy phát hiện ra đó chính là Nguyễn Sương.

Cô sợ gây ra hiểu lầm, càng sợ thân phận của mình bị bại lộ nên cố ép giọng trở nên khàn khàn: “Trần Cương Sách, nếu anh lại vứt quần áo của em đi, em sẽ mách với ông nội, để ông đánh anh một trận.”

Nguyễn Sương sửng sốt một lát.

Trần Cương Sách mỉm cười: “Con gái của chú hai tôi.”

Nguyễn Sương mất tự nhiên gật đầu, ánh mắt rơi vào bàn tay anh đang nắm tay cô.

Trần Cương Sách vội vàng buông tay cô ra, ho mấy tiếng, khàn giọng nói: “Vào ngồi nhé?”

Nguyễn Sương: “…Không được.”

Trần Cương Sách lại nắm chặt lấy cánh tay cô, nói: “Ngồi một lát đi.”

Đưa đẩy nửa tiếng, cuối cùng Nguyễn Sương cũng bước vào nhà. Thật ra cô cũng không rõ tình huống này là sao? Tại sao cô lại vào đây?

Lòng người quả thực khó hiểu, thậm chí cô còn không thể giải thích được suy nghĩ của chính mình.

Đồ đạc trong nhà không có thay đổi gì so với ba năm trước. Trần Cương Sách không thích có giúp việc đi lại trong nhà, tuy nhà cửa ngăn nắp sạch sẽ  nhưng bầu không khí lại nguội lạnh. Bàn cà phê trong phòng khách chất đầy tài liệu, trong phòng ăn chỉ có một ấm đun nước và một ly nước. Anh đặt mọi thứ lên bàn ăn, trên túi thuốc Bàng Tiện mang đến có ghi chỉ định của bác sĩ về cách sử dụng. Anh mở hai hộp, lấy ra vài viên thuốc. Anh lại rót thêm một cốc nước nữa rồi đưa cho Nguyễn Sương.

Nguyễn Sương cứng ngắc nói cảm ơn. Cô rũ mi nhìn chằm chằm vào ly nước trước mặt, chất lỏng trong suốt như đang cuồn cuộn dưới ánh sáng, cảm xúc trong mắt cô khó mà phân biệt rõ ràng được.

Trần Cương Sách ngồi xuống chiếc ghế sô pha khác, trong giọng nói khàn khàn mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Những năm qua em thế nào?”

Đây là đang ôn lại chuyện cũ.

Không hiểu sao Nguyễn Sương lại có cảm giác như giáo sư đang hỏi sinh viên tiến độ luận văn của các bạn thế nào, tốt hay xấu, suôn sẻ hay bế tắc.

“Khá tốt.” Cô nói, “Còn anh thì sao?”

“Cũng vậy.”

Khi nói anh ho từng cơn nhưng giọng điệu thoải mái như một người bạn đang hồi tưởng chuyện cũ, không hề có chút oán hận hay chất vấn những câu hỏi còn đang cánh cánh trong lòng, ví dụ như hỏi cô tại sao lúc trước lại rời đi, hỏi liệu cô có từng nghĩ đến việc quay trở lại hay không.

Nhưng anh không hỏi, là đã quên hay chẳng còn quan trọng, cô cũng không muốn biết. Anh chỉ đang chịu đựng sự rung động mạnh mẽ trong lòng, đè nén cảm giác khó chịu trong cổ họng và đáy mắt, hỏi cô: “Em ăn tối chưa?”

Nguyễn Sương nói vẫn chưa.

“Ăn tối trước rồi hẵng đi.”

Cô ngơ ngác quay người lại nhìn bàn ăn trống không, trong mắt hiện rõ lên vẻ nghi vấn, mang theo một tia trêu chọc không giấu giếm: “Bữa tối của anh chỉ là nước sôi để nguội thôi à?”

Trần Cương Sách cười đến lồ ng ngực run rẩy nói: “Tôi đã gọi đồ ăn, sẽ sớm giao tới thôi.”

Vừa dứt lời thì chuông cửa vang lên, anh đứng dậy đi ra. Khi quay lại, trong tay có thêm hai túi đồ ăn có in logo của nhà hàng. Trong túi có vài hộp cơm, anh lấy từng hộp một ra rồi đặt lên bàn.

“Đến đây ăn nào.”

Một khoảnh khắc nào đó trong trí nhớ của cô cũng giống với cảnh tượng như bây giờ. Nguyễn Sương nhắm mắt lại, đầu óc rất hỗn loạn. 

Đây là trải nghiệm mà chưa từng có trước đây, khi đối mặt với Chu Hoài An cô chưa bao giờ nghĩ đến quá khứ của cả hai. Cô nhận ra rằng bản thân cũng giống như Bàng Tiện, ghét những người như cô, những người giả vờ không quan tâm đ ến bất cứ điều gì, không để cho người khác hiểu được suy nghĩ bên trong của họ. Nhưng ngay cả cô cũng không thể hiểu được chính mình.

Cô hoảng hốt đứng dậy: “Tôi không ăn đâu.”

Động tác đặt hộp cơm xuống của Trần Cương Sách có chút chậm chạp, anh nghiêng người nhìn về phía Nguyễn Sương, khựng lại vài giây.

Vẻ bất an trên mặt dần biến mất, anh ngước mắt nhìn cô: “Sao vậy?”

Nguyễn Sương hít sâu một hơi nói: “Chuyện khách sạn, cảm ơn anh đã giúp đỡ.”

Trần Cương Sách cười thất vọng: “Nguyễn tổng cảm ơn người khác như vậy sao?”

Trên mặt Nguyễn Sương hiện thật rõ chữ lòng lang dạ sói: “Tôi không có nhờ anh giúp tôi.”

Trần Cương Sách không hề tức giận, giọng điệu nhẹ nhàng thản nhiên: “Tôi cũng không yêu cầu em đưa điện thoại đến đây, tại sao em lại không chọn dịch vụ giao hàng nhanh?”

Hết câu này đến câu khác sấn tới, sự bình tĩnh lâu nay của Nguyễn Sương bị anh xé rách một cách dễ dàng. Cô đã có thể tự thuyết phục cũng như lừa dối bản thân mình, nhưng chỉ bằng một câu nói anh đã vạch trần bộ mặt thật của cô.

Nguyễn Sương tức giận nói: “Mặc kệ như thế nào đi chăng nữa, Trần Cương Sách, anh cũng đừng cho rằng chỉ vì anh giúp tôi thì tôi phải cảm kích và biết ơn anh.”

“Lúc tôi giúp em chưa từng nghĩ đến việc muốn em sẽ cảm ơn.”

Trần Cương Sách cúi đầu nghịch hộp cơm với thái độ thản nhiên, cũng không nhìn Nguyễn Sương lấy một cái, anh càng nghĩ càng thấy uất ức, càng muốn cười lớn: “Dựa vào cái gì mà em cảm thấy tôi giúp em là để được em cảm ơn? Nếu muốn em báo đáp thì cũng có rất nhiều cách để gây khó dễ rồi khiến công ty của em không thể hoạt động được. Trong lúc em vô vọng cầu xin sự giúp đỡ thì tôi sẽ đường hoàng xuất hiện và giang tay ra với em.”

“Chỉ cần tôi muốn thì dù thế nào em cũng trốn không thoát được đâu.” Trần Cương Sách liếc cô một cái, ánh mắt tối tăm.

Nguyễn Sương bị câu nói của anh làm cho sửng sốt, không chút nghi ngờ lời nói ấy, bởi tất cả đều đúng với sự thật. Anh không chỉ có năng lực ngăn cản việc cô mở công ty mà còn có thể đuổi cô ra khỏi Nam Thành dễ như trở bàn tay.

Cô nhìn chằm chằm Trần Cương Sách cho đến khi hốc mắt ươn ướt, khóe mắt đỏ bừng, mới hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Rõ ràng là không khí đang căng thẳng nhưng Trần Cương Sách đột nhiên thở dài, đặt đồ trong tay xuống, đi thẳng đến trước mặt Nguyễn Sương. Thân hình cao lớn của anh che khuất một khoảng ánh sáng lớn, tạo nên một vệt tối phủ trên lông mi của cô. Nguyễn Sương vô thức lùi lại một bước, đột nhiên có một bàn tay đặt lên eo cô, Trần Cương Sách ấn cô vào trong ngực buộc phải ngẩng đầu nhìn anh.

“Trần Cương Sách, anh…”

“…Muốn đẩy tôi ra sao? Hay là muốn mắng tôi?” Giọng nói của Trần Cương Sách không chút thăng trầm, tiếng ho khan cũng không còn nữa, trầm thấp như ngọc thạch, chạm thẳng vào trái tim cô. Anh thở dài, hít một hơi rồi nói với giọng bất lực và bao dung: “Tôi sẽ không làm gì em cả, chỉ muốn hỏi em một câu. Sau khi em thành thật trả lời thì sẽ để em đi ngay lập tức.”

Nguyễn Sương đặt tay lên ngực anh, lòng bàn tay nóng bừng lên.

Cô hỏi: “Về vấn đề gì?”

“Mấy năm này không có tôi bên cạnh, em có hạnh phúc không?”

Nguyễn Sương ngước mắt lên, kiên định nhìn anh rồi nói: “Hạnh phúc, anh biết đấy, tình yêu không phải là thứ duy nhất trong đời tôi.”

“Nhưng tôi thì không.” Trần Cương Sách cụp mắt xuống, nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, mê ly lại lưu luyến, quyến luyến kể ra: “Tôi vốn tưởng rằng mất đi em cũng không có gì to tát, nhưng không phải vậy. Miên Miên, trong ba năm qua tôi rất ngoan, không có người phụ nữ nào bên cạnh, cũng không cần đến người phụ nữ nào khác cả.”

“Tôi không ở đây thường xuyên, chỉ khi nhớ em đến phát điên thì mới tìm về. Tôi về nằm trên chiếc giường mà chúng ta đã ngủ, để khi tỉnh dậy có thể tự nhủ rằng em chỉ dậy sớm đi học chứ không phải không ở bên cạnh tôi.”

Giọng nói của anh vô cùng quyến rũ, như xuyên qua màng nhĩ, tóm lấy tâm hồn đang run rẩy, bấp bênh của cô. Lòng người yếu mềm, Nguyễn Sương cũng không tránh khỏi cảm động. Nhưng cũng chính tại phòng khách này, mẹ anh đã nói với anh rằng người anh đang tìm kiếm không chỉ là vợ anh mà còn là con dâu của bà, là phu nhân tương lai của chủ tịch ngân hàng.

Cô thường trói mình lại trong ký ức.

“Trần Cương Sách,” Ánh mắt Nguyễn Sương trong trẻo, không chút cảm xúc nói: “Tôi đã trả lời xong câu hỏi của anh rồi, anh có thể để tôi đi được chưa?”

Nụ cười trên mặt Trần Cương Sách vụt tắt, cái ôm vừa rồi của anh dịu dàng bao nhiêu thì lúc buông ra lại lạnh lùng đến bấy nhiêu.

Anh tức giận trước sự thờ ơ bạc tình của cô, nhưng vẫn không thể giận cô nổi. Anh lui về chỗ ngồi, im lặng hồi lâu, trầm giọng nói: “Em đi đi.”

Lòng Nguyễn Sương đột nhiên thắt lại, không dám nhìn bộ dạng bất lực và chán nản của anh, vội vàng xoay người rời đi. Dù đã đi được một quãng đường dài, cô vẫn nghe thấy tiếng ho dữ dội của anh, hết cơn này đến cơn khác. Nguyễn Sương thẫn thờ đứng tại chỗ, đứng trong màn đêm u ám, trái tim cô đập một cách bất an.

Cô biết mình quá ích kỷ, nhưng cô có thể làm gì được?

Chung quy họ không phải là người cùng một thế giới. Cô không muốn sống cuộc sống như vậy nữa, bất kể lúc nào cũng sẽ có người đột nhiên xuất hiện nhắc nhở rằng cô và Trần Cương Sách không cùng một thế giới, không thể cùng nhau tiến xa hơn. 

Cô phải tàn nhẫn với anh và với chính bản thân mình.



Trần Tụng Nghi luôn chú ý đến động tĩnh ở tầng dưới, sau khi nghe thấy tiếng ho không thể kiềm chế của Trần Cương Sách, cô ấy lo lắng chạy xuống.

“Anh trai? Anh ổn chứ?”

Trần Cương Sách chống tay mặt bàn, ho dữ dội đến mức không thể đứng thẳng, phế quản dường như muốn nổ tung.

Trần Tụng Nghi đưa tay ra giúp nhưng anh đã ngăn cô ấy lại.

Cô ấy hoảng hốt nói: “Em đã gọi bác sĩ Hứa tới. À không, giờ mà gọi thì khi nào ông ấy mới đến? Em gọi 120 nhé? Điện thoại di động của em đâu rồi? Điện thoại ở trên lầu mất rồi. Anh đợi em, em đi lấy điện thoại cái đã.”

“Được rồi, ho không chết được.” Một lát sau, Trần Cương Sách rót một ly nước, uống mấy ngụm, “Đừng làm như là anh sắp chết.”

Nhưng nhìn qua thì tình trạng của anh cũng không khác gì với người sắp chết cả. Trần Tụng Nghi giữ những lời này trong lòng, không dám nói ra.

Cô mím môi, cảm thấy bất bình thay Trần Cương Sách: “Chị Nguyễn Sương thật là máu lạnh.”

Trần Cương Sách nói: “Đừng nói xấu cô ấy.”

Trần Tụng Nghi gần như không đề cập đến chuyện đó: “Là anh bảo chị ấy máu lạnh trước.”

Trần Cương Sách hừ nhẹ, hiển nhiên không muốn nhắc tới chuyện này nữa, “Ăn đi không ăn đồ ăn nguội mất.”

Trần Tụng Nghi uỷ khuất thay anh, nhưng anh lại tỏ ra lạnh lùng như thể chuyện đó không liên quan gì đến mình.

Nhìn thấy Trần Cương Sách rời khỏi phòng ăn, Trần Tụng Nghi hỏi: “Anh không ăn à?”

“Anh không đói, không muốn ăn, em yên lặng ăn đi, ăn xong về phòng hoặc là về nhà.” Trần Cương Sách ngồi xuống ghế sô pha, cúi người tiếp tục đọc tài liệu. Sắc mặt anh trắng bệch, dáng người gầy gò, giọng điệu lãnh đạm nói: “Tóm lại là đừng có mà làm phiền anh.”

Trần Tụng Nghi khịt mũi, cầm lấy chiếc đũa chọc chọc vào phần cơm hộp. Lòng cô ấy nghẹn đến mức không nhịn được, nói: “Tại sao lúc trước hai người lại chia tay?”

Trần Cương Sách bình tĩnh, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, cười lạnh: “Câu này em phải hỏi cô ấy.”

“Vậy ra lúc đó chị ấy là người đá anh sao?”

“Em có thể giữ im lặng được không?”

“Không thể.” Trần Tụng Nghi giọng điệu gần giống như chất vấn hỏi anh “Vậy là do anh bị đá nên mới không cam lòng sao?”

Trần Cương Sách tức giận cười nói: “Nhìn qua anh giống như bị đá nên mới không cam lòng sao? Nếu anh thật sự không cam lòng thì trong ngành nên phong sát Nguyễn Sương đi là vừa. Cô ấy tài năng, am hiểu thị trường phim ngắn, lại có con mắt tinh tường, biết nhìn người. Nhưng mà vậy thì đã sao, anh đứng ở trụ sở ngân hàng nhìn xuống, đâu đâu cũng là đầu người, là vàng bạc. Trên đời này có rất nhiều người tài, trong ngành thiếu một biên kịch như cô ấy thì vẫn có thể hoạt động bình thường, chẳng ai quan tâm cô ấy sống chết ra sao cả.”

Ngoài anh ra, chỉ có anh là người duy nhất sau khi chia tay vẫn để ý đến cô.

Trần Tụng Nghi kỳ thực rất khó tin vào sự chân thành của anh trai mình. Từ trước đến nay anh luôn là một người đàn ông đào hoa không chịu trói buộc, đổi hết người phụ nữ này đến người khác. Cô ấy còn từng cho rằng anh sẽ không bao giờ vì ai mà dừng lại, nhưng ba năm qua đã chứng minh điều đó. Cuộc sống của anh nhẹ nhàng như nước, thậm chí anh còn không thường xuyên đến quán bar của Chí Cảnh Đình.

Cô ấy lại nghĩ đến Chu Hoài An. Mấy năm qua, Chu Hoài An thường xuyên liên lạc với Nguyễn Sương, nhưng Nguyễn Sương luôn phớt lờ anh ấy. Những người trong giới đều cho rằng Chu Hoài An hủy bỏ hôn ước vì Nguyễn Sương. Cô và Chu Hoài An cùng học tại UCLA, anh ấy rất nổi tiếng trong giới du học nên có rất nhiều cô gái theo đuổi, xung quanh anh ấy cũng không thiếu phụ nữ. Dù sau này về Trung Quốc đính hôn và có vợ sắp cưới nhưng vẫn không thành thật, thường xuyên ra vào hộp đêm, câu lạc bộ, qua đêm với những người phụ nữ ấy của mình. Cô ấy từng loáng thoáng nhắc tới chuyện này với Nguyễn Sương, Nguyễn Sương tựa hồ như đang nghe một câu chuyện cười.

“Anh trai……”

“Yên lặng.” Trần Cương Sách thật sự mệt mỏi, thuốc đã phát huy tác dụng, đầu óc anh choáng váng, giọng nói vô cùng mệt mỏi. “Tụng Nghi, anh rất mệt, em đừng nói nữa, để anh nghỉ ngơi một lát.”

Trần Tụng Nghi hiếm khi thấy anh trong tình trạng mệt mỏi hiện rõ như vậy. Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, nhưng giờ phút này, cô ấy càng thấy đau lòng thay anh trai mình. Suy cho cùng thì anh ấy cũng là anh cô.



Nguyễn Sương phát hiện gần đây trợ lý của mình tâm trạng rất không tốt. Trong cuộc họp báo cáo dự án, Trần Tụng Nghi thường xuyên mất tập trung. Nguyễn Sương hỏi cô ấy đã hoàn thành phần thông báo chưa, liên tiếp hỏi cô ấy nhiều lần nhưng Trần Tụng Nghi vẫn không có phản ứng.

“Sunny!” Nguyễn Sương cao giọng.

Trần Tụng Nghi chợt tỉnh táo lại: “A? Chị Nguyễn, sao vậy ạ?”

Người xung quanh nhìn có vẻ hóng chuyện, sôi nổi trêu chọc cô ấy: “Sunny, sao gần đây em luôn mất tập trung vậy?”

“Chị Sunny, chúng ta đang họp, chị đang nghĩ gì vậy?”

Trần Tụng Nghi cười khô khan: “Không có gì… Gần đây tôi ngủ không ngon.”

Nguyễn Sương đành phải hỏi lại câu hỏi: “Phần thông báo em đã làm hết chưa?”

Trần Tụng Nghi nói: “Xong rồi ạ. Tất cả các tài khoản tuyên truyền đều ở đây, trên đó cũng viết thời gian tuyên truyền, phía sau có thông tin đặt cọc và số tiền cần thanh toán. Khi video ra mắt, số dư cần thanh toán sẽ được chuyển ngay lập tức.”

Nguyễn Sương ừ một tiếng rồi tiếp tục cuộc họp.