Trân Trọng Và Luyến Tiếc

Chương 6




—Chương 6—

"Sun...... Mình thích cậu!"

"......"

Sun bị lời tỏ tình bất thình lình trước mắt này làm rối loạn đầu óc, cô nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng đám người —— Ongsa không ở đây.

Sun khẽ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại ánh mắt tập trung ở trên người Earth. Nhìn chàng trai trước mặt bởi vì căng thẳng mà hai tay khẽ run rẩy, Sun cuối cùng vẫn thở dài, sau khi nhận hoa tươi trong tay thì đưa tay ôm lấy cậu ấy. Mọi người xung quanh đều hoan hô tán thưởng tình yêu của đôi trai xinh gái đẹp này, chỉ có Sun biết, cô vừa mới nhìn xuyên qua chàng trai, chính là bóng dáng một người khác tay cầm hoa tươi mỉm cười đi về phía cô.

"Sun."

"Earth."

"....... Mình có lời muốn nói với cậu."

Sun hẹn Earth vào trong sân sau, trả hoa tươi trong tay lại cho Earth. Gió mát mùa hè thổi tới trên mặt Sun, thổi loạn sợi tóc mai, còn có một sợi dán vào má Sun. Earth đưa tay ra chạm vào, đối phương lui về phía sau một bước, chủ động kéo dãn khoảng cách.

"Xin lỗi Earth, mình không thể chấp nhận lời tỏ tình của cậu."

Earth rũ mắt không cam lòng nhìn về phía Sun.

"Nhưng mà vừa rồi cậu rõ ràng......"

"Mọi người đều là bạn học, mình không hy vọng cậu mất mặt trong tình huống có nhiều người như vậy."

Sun nghiêm túc nhìn vào mắt Earth và trả lời.

"......"

"Sun có thích ai không?"

Sun im lặng vài giây cũng không trả lời câu hỏi này "Nếu không không có, tại sao chúng ta......"

"Earth, mình muốn hỏi cậu một vài câu."

"Cậu hỏi đi."

"Vị kem yêu thích của mình là gì?"

"......"

"Mình thích màu gì?"

"......"

"Mình thích mèo hay chó hơn, mình chọn tập thể dục hay nghỉ ngơi."

"...... Những câu hỏi này đối với cậu rất quan trọng phải không?"

"Phải."

"Bởi vì cậu ấy biết."

Earth nghe vậy tiêu tan nụ cười, cậu ấy hiểu được cô gái mình thích đã có người trong lòng.

"Ừ, mình hiểu rồi."

"Chúc cậu hạnh phúc."

Sun cũng lộ ra nụ cười thoải mái, cuối cùng ôm tạm biệt Earth rồi xoay người chạy về hướng ngược lại.

"Mình có thể biết cậu ấy là ai không?"

"Bí mật ——"

-----Dòng thời gian-----

Sun bước nhanh vào trong nhà, nhìn đồng hồ trên tường rồi định ra ngoài.

—— Ongsa, chắc đã chờ đến sốt ruột rồi.

Sun bước nhanh về phía cửa chính, đi ngang qua cửa sổ lại phát hiện có thứ gì đó luôn lóe sáng. Sun kéo cửa sổ ra nhặt đồ lên.

—— Là một chuỗi vòng tay hành tinh.

Sun nhíu mày như cảm nhận được điều gì đó, trong đầu cô hiện ra khuôn mặt của Ongsa. Ý thức được xuất hiện hiểu lầm, Sun một giây cũng không dám chậm trễ chạy về phía rừng cây ngô đồng, trong lòng âm thầm cầu nguyện mọi thứ còn kịp.

Hoàng hôn dần dần rút đi, bóng đêm bao phủ mặt đất, ánh đèn bên đường dần dần sáng lên chiếu xuống ánh sáng nhu hòa. Ongsa nhìn bốn phía dần tối tăm, tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng hoàn toàn bị dập tắt. Ánh mắt của cô trở nên ảm đạm không ánh sáng, khóe môi hơi rủ xuống, giống như toàn bộ thế giới đều mất đi màu sắc, chỉ còn lại mất mát vô tận.

Ongsa hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, cô đi trên con phố vắng vẻ, những chiếc lá dưới chân cô xào xạt lên, và trong mắt Ongsa, cả thế giới đã trở nên hoang vắng và vô vọng, chỉ còn lại cô đi một mình.

Ongsa nhìn hộp quà trong tay, cuối cùng vẫn vươn về phía thùng rác.

—— Làm lại lần nữa thì thế nào, mày chẳng thay đổi được gì cả.

—— Có lẽ mặt trời và trái đất ở cùng nhau mới là quỹ đạo thật sự.

"Ongsa!"

Bàn tay sắp buông ra đột nhiên dừng lại, đưa lưng về phía người đó lại quật cường không muốn đáp lại.

"Ongsa...... Không phải đã hẹn gặp nhau sao? Sao cậu...... lại tự mình đi trước?"

—— Mình suýt chút nữa không đuổi kịp cậu rồi.

Thân ảnh trước mặt lại không có bất kỳ ý nghĩ nào muốn đáp lại, tự mình đứng lặng tại chỗ. Sun luống cuống bước lên trước, cúi đầu túm lấy góc áo của Ongsa.

"Ongsa... để ý mình được không?"

Ongsa cuối cùng vẫn xoay người, cô vẫn không nỡ nhìn thấy bộ dạng hèn mọn cẩn thận của Sun.

"Cậu hy vọng mình nói cái gì?"

Sun nhìn hốc mắt hơi đỏ của đối phương trong nháy mắt chứa đầy nước mắt, từng giọt nước mắt trong suốt to bằng hạt đậu theo gương mặt tái nhợt của cô rơi xuống.

"Ongsa......"

"Nói mình là ôm hy vọng gì đến tìm cậu, kết quả lại chỉ có thể mất đi."

"Hay là nói mình tại sao ngu ngốc cho là mình và cậu yêu nhau, kết quả lại tận mắt nhìn thấy cậu với cậu ta bị vây quanh ôm nhau!"

"Sun...... tim mình đau lắm."

"Sao cậu nỡ......"

Thiếu nữ trầm mặc đột nhiên mạnh mẽ tiến về phía trước một bước, hai tay ôm lấy cổ người trước mặt, cánh môi mềm mại dán lên môi, nụ hôn này trở thành một loại ngôn ngữ đặc biệt, truyền đạt dục vọng và tình cảm không nói gì của cô gái, là một loại tỏ tình ăn ý.

Nụ hôn bất thình lình như bão tố khiến người ta trở tay không kịp, trong đầu Ongsa trống rỗng, nhưng cũng chỉ thuận theo nhắm mắt lại —— Cô đã quên suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ nữa, nụ hôn này cô thật sự đợi rất lâu rất lâu rồi.

"Bây giờ có thể nghe mình giải thích chưa?"

Sau khi kéo dài khoảng cách, ánh mắt Sun sáng quắc nhìn cô gái trước mặt, thuật lại tỉ mỉ toàn bộ quá trình xảy ra cho cô.

Ongsa nhìn người yêu bắt đầu giải thích từng câu từng chữ cho mình, ánh mắt dần dần dừng lại trên cánh môi đối phương, từng cánh từng cánh đầy đặn như cánh hoa, trên đôi môi hồng nhuận còn nhiễm vài phần ướt át, dưới đèn đường mờ nhạt, nhìn vô cùng quyến rũ.

Ongsa nhịn không được đưa tay vuốt ve cánh môi của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, đôi môi vừa mới còn đang múa vẫn ngừng động tác, Ongsa ngước mắt nhìn về phía Sun, mà Sun lại chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi vừa dài vừa vểnh hơi rung động.

—— Đây là tiếng kèn phát động cuộc tấn công.

Khi môi họ chạm nhau, cảm giác giống như dòng điện nhanh chóng tràn ngập toàn thân, hơi thở của họ đan xen vào nhau, đến gần khoảng cách cho phép cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim rất nhanh của nhau.

Ongsa nhẹ nhàng mút môi dưới của Sun, một loại tư vị ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng nhau, khiến người ta nghiện cam tâm tình nguyện rơi vào.

Nụ hôn này vừa dài vừa triền miên, giống như đang kể ra tình yêu vô tận.

Thật lâu sau, không biết là bên nào lựa chọn đầu hàng trước, khoảng cách giữa hai người mới có thể dần dần kéo dài. Ongsa nhìn Sun đỏ mặt, ngay cả chóp tai cũng ửng đỏ, tình yêu không hề che giấu trong mắt lộ ra vô cùng nhuần nhuyễn trước mặt Sun.

"Khi nào thì tặng quà sinh nhật cho mình?"

Sun ngửa đầu nhíu mày như tức giận, Ongsa nghe vậy cười, đưa chiếc hộp trên tay cho Sun.

"Mở ra xem đi!"

Sun mở hộp quà bố trí tinh xảo ra, bên trong rõ ràng là hoa hướng dương đứng sừng sững được lồng thủy tinh tỉ mỉ bảo vệ.

"Đây là hoa hướng dương vĩnh sinh."

Ongsa cúi xuống và dùng ngón tay chọc vào lớp vỏ của tấm kính.

"Mình giống như hoa hướng dương trong tấm kính này, cần tiếp tế ánh mặt trời liên tục mới có thể sống sót."

"Đơn giản mà nói chính là —— hoa hướng dương vĩnh viễn trung thành với mặt trời, mình vĩnh viễn trung thành với cậu."

Mỗi người đều có rất nhiều kỷ niệm đẹp trong cuộc sống, những kỷ niệm này có thể đồng hành với chúng ta suốt đời. Mà ngôn ngữ của hoa vĩnh sinh chính là những ký ức quý giá kia.

Sun cúi đầu nhìn chằm chằm hoa hướng dương trong tay, khóe miệng nhếch lên lộ ra sự nhảy nhót trong lòng chủ nhân lúc này. Sau khi xếp hoa hướng dương vào hộp quà, cô đứng lên ngẩng đầu cười nhìn Ongsa.

"Ngoài cái này ra, cậu không có gì khác quên cho mình sao? ~"

Ánh mắt của Ongsa trở nên mơ hồ bất định, do dự biểu đạt chuyện mình vứt bỏ vòng tay như thế nào. Mà Sun đã sớm biết được tình duyên do đó đắc ý từ trong túi lấy ra chiếc vòng tay hành tinh kia.

"Cậu có thể mang nó cho mình được không ~ Ongsa?"

Ongsa nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay bị mất kia, ánh mắt hiện lên kinh ngạc, cô cầm chiếc vòng tay trong tay chuyển động nhìn rồi tươi cười rạng rỡ. Xem ra chiếc vòng tay này đã nhận chủ rồi, quanh đi quẩn lại vẫn trở lại trong tay Sun.

Ongsa cẩn thận đeo vòng tay lên cổ tay Sun, sau đó nhìn về phía ánh mắt lấp lánh của Sun.

"Sun ~ tất cả các hành tinh trong vũ trụ đều được cậu gom đủ rồi."

Ánh trăng đêm nay rất đẹp, gió nhẹ thổi qua, mang theo vài phần dịu dàng, không biết chuông gió dưới mái hiên nhà ai theo tiếng gió vang lên, tiếng chuông giòn vang đánh vào trong lòng Sun, một cái, hai cái, mặt nước bình tĩnh nổi lên từng trận gợn sóng.

Trong nháy mắt hai người chăm chú nhìn nhau, ánh mắt cùng nhau đan xen ra một loại ăn ý không nói gì, như thể linh hồn tìm được kết cục của mình, tiếng tim đập vang vọng trong không khí, kể ra tình yêu của hai người.

Qua đêm nay, ở vô số thời khắc Sun luôn có thể nhớ tới bóng lưng treo ánh sáng ngọn đèn đường trên lưng kia, dáng người thon dài cao ngất kia, chỉ đơn giản cúi người vì một mình cô.

"Sun, mình thích cậu."

"Mình đồng ý!"

—— Yêu sẽ kiễng chân, cũng sẽ cúi người, rung động trước giờ đều không phải đáp án, mà do trái tim quyết định mới phải.