Trân Trọng Và Luyến Tiếc

Chương 5




—Chương 5—

"Quà sinh nhật sao....."

Ongsa nằm trên giường, hồi tưởng lại chuỗi vòng tay hành tinh năm đó làm cho Sun, lúc đó bất ngờ lấy thân phận Earth tặng, lần này rốt cuộc......

Không nói nhiều nữa, trước tiên tái hiện chiếc vòng tay lại đã.

Ongsa bật dậy khỏi giường ngồi vào bàn, lấy gói vật liệu từ ngăn kéo ra, và xâu viên mặt trời, Ongsa cũng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của ai đó. Những năm gần đây kinh nghiệm làm các loại đồ chơi nhỏ cho người yêu khiến tay nghề của Ongsa trở nên thuần thục, quá trình xâu vòng tay cũng diễn ra vô cùng thuận lợi. Nếu ông trời để cho mình có được cơ hội làm lại lần nữa, Ongsa cho rằng cũng có thể lưu lại một ít đồ vật độc quyền của OngsaSun thuộc về thời không này.

Suy nghĩ một lát, cô gái đột nhiên nở một nụ cười, cúi đầu liền không ngẩng lên nữa.

Đêm hè, bầu trời điểm xuyết đầy sao lấp lánh, giống như cát lún nhỏ vụn trải thành ngân hà nằm nghiêng trên bầu trời ngây ngô.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, ánh sáng mơ hồ trên tường người vẫn đang chuyên tâm tiến hành động tác trên tay, không biết mệt mỏi, chỉ có tình cảm chân thành.

Sáng sớm, toàn bộ thế giới trở nên trong trẻo, vạn tia sáng xua đi sương sớm nhàn nhạt, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu trên mặt đất. Sun sớm đã ngồi ở trước bàn trang điểm, giống như những năm trước tỉ mỉ trang điểm một phen, yên lặng đợi các bạn đến. Điểm khác biệt là, năm nay có thêm một kỳ vọng đặc biệt.

Một lát sau, Ongsa mang theo hộp quà hình vuông đi theo các bạn vào nhà Sun. Tất cả mọi thứ trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Không ngờ có một ngày cô thế mà lại còn có cơ hội dùng thân phận bạn học bước vào cái cửa nhà này.

Đi vào thời không này, giống như là trong tối tăm có người đang chỉ dẫn cô đi bổ khuyết đủ loại tiếc nuối trong quá khứ. Ongsa biết rằng cô phải trân trọng cơ hội khó có được này —— đó là sự cứu rỗi của họ.

"Sun ~ Chúc mừng sinh nhật."

Ongsa phục hồi tinh thần, khi cô ngẩng đầu lên nhìn thấy người trước mặt chậm rãi tiến lại gần, đầu óc cô lại lần nữa trống rỗng.

Người trước mặt thật sự chói mắt, mặc váy dài màu vàng nhạt dịu dàng, thân váy nhẹ nhàng uyển chuyển phiêu dật như mây ngàn, nơ bướm trên tóc đong đưa theo tiết tấu.

Ongsa cuối cùng cũng biết được cảm giác được mặt trời chiếu rọi là như thế nào —— cô gái trước mắt chính là mặt trời mà ông trời ban tặng cho cô.

Ongsa dường như đã trở lại thời gian rất lâu trước đây, người đứng trước mặt vẫn là người yêu của mình. Cô ấy sẽ mềm mại tựa vào vai mình nhẹ giọng gọi tên mình, chờ đợi cô đáp lại.

Hốc mắt Ongsa đỏ hoe, nước mắt trong mắt phản chiếu ánh sáng vụn vặt. Cuối cùng tiến lên một bước, chủ động ôm lấy mặt trời của mình.

—— Chúc mừng sinh nhật, mặt trời nhỏ của mình.

—— Mình rất nhớ cậu.

----- Dòng thời gian -----

"Ongsa....." Sun hoàn toàn bị ôm vào trong lòng không rõ vỗ vỗ lưng Ongsa.

"Ongsa, cậu làm sao vậy?"

Ongsa nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, buông lỏng Sun ra, nhẹ giọng dịu dàng nói:

"Chỉ muốn được là người đầu tiên ôm cậu vào ngày quan trọng nhất trong năm."

Ongsa nâng hộp quà trong tay lên, khi Sun vươn tay muốn nhận quà, đối phương lại rụt tay lại. Sun khó hiểu nhìn về phía ánh mắt của Ongsa, đối phương chỉ nghiêng đầu cười nhìn cô.

"Lát nữa sau bữa tiệc cậu có rảnh không?"

"Đương nhiên."

"Mình ở xích đu trong rừng ngô đồng bên bờ sông chờ cậu!"

Sun vừa định hỏi đối phương sao lại biết được vị trí căn cứ bí mật của mình, Ongsa đã vào nhà trước cô một bước. Sun đành phải tạm thời nuốt xuống nghi hoặc trong lòng, nhanh chóng đuổi theo bước chân của đối phương.

.......................

Chạng vạng tối, mặt trời chậm rãi rút đi rơi xuống giữa sườn núi, lưu lại một mảnh hoàng hôn rực rỡ. Ongsa dự định đi đến rừng cây ngô đồng trước Sun, lúc đi ngang qua sân lại nghe thấy bên cạnh truyền đến từng đợt tiếng cười.

Tò mò thúc đẩy Ongsa đi đến chỗ phát ra âm thanh, tầm mắt có thể nhìn thấy cũng là bóng lưng người trong lòng, cùng với Earth tay cầm hoa tươi sắc mặt đỏ bừng.

Sun tiễn bạn bè về rồi trở lại phòng khách, chuẩn bị thu dọn đồ đạc xong xuôi đi đến chỗ hẹn với Ongsa. Đúng lúc này các bạn vừa mới rời đi lại đột nhiên đồng loạt trở lại vây quanh mình, cho rằng các bạn đã chuẩn bị bất ngờ cho mình, Sun kinh ngạc ngắn ngủi sau đó nở nụ cười.

Mà lúc này, hành tinh vờn quanh mặt trời mở ra một khe hở, từ bên ngoài đi vào một trái đất.

Sun mờ mịt nhìn chàng trai trước mặt tay cầm hoa tươi chậm rãi đi về phía mình, các bạn bên cạnh không chỗ nào không hoan hô, cho dù Sun đối với chuyện tình cảm có chậm chạp đến mức nào cũng hiểu được tình hình trước mắt.

Earth đỏ mặt run rẩy tặng hoa tươi cho Sun biểu đạt tình yêu của mình.

.......................

Ongsa ở trong sân không đổi sắc nhìn tình cảnh bên trong cửa sổ, tay nắm chặt dây ruy băng hộp quà lại kể ra tình cảm mãnh liệt cuồn cuộn của chủ nhân.

Tay nắm chặt run rẩy không ngừng, Ongsa nhìn cô gái nhận bó hoa mang theo tình yêu của một người khác.

Ôm, hoan hô, tan cuộc.

Cuối cùng cô buông bàn tay đã sớm không còn chút máu, để lại lòng bàn tay chỉ còn lại dấu ngón tay phiếm hồng, dáng người vốn kiêu ngạo ưỡn lên cũng hoàn toàn buông lỏng xuống.

Một giọt nước rơi xuống đất.

Ongsa kinh ngạc giơ tay lên, trong hốc mắt không ngừng tuôn ra giọt nước mắt trong suốt, theo vết nước mắt chưa lau trên mặt lăn xuống.

—— Trời mưa rồi, Ongsa.

.......................

Cửa sổ được người từ bên trong chậm rãi kéo ra, lưu lại dấu vết người tới chỉ còn lại có một chuỗi vòng tay lẻ loi trên bệ cửa sổ.