Trân Trọng Và Luyến Tiếc

Chương 1




—Chương 1—

"Ongsa, mau tỉnh dậy đi, Ongsa, cậu không sao chứ?"

Ồn ào quá.

Ý thức của Ongsa dần thức tỉnh và nhìn vào đám đông xung quanh và trần nhà trên đầu, rõ ràng đó là một môi trường xa lạ. Nhưng có vẻ hơi quen.

"Ongsa ~ cậu tỉnh rồi."

Ongsa theo giọng nói nhìn về phía cô gái bên cạnh, ánh mắt trong chốc lát trở nên nhẹ nhàng.

"Cậu vừa rồi đột nhiên bất tỉnh nhân sự, làm cho bọn mình sợ hết hồn!"

Ongsa giật mình, hiển nhiên là cô đã bỏ qua những người khác ở hiện trường, nhưng giọng nói này, Charoen? Ongsa đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên thấy Charoen cầm lọ "nước thánh".

"Hả! Không phải cậu nên ở nơi khác sao?"

"Ongsa cậu đang nói cái gì vậy, cái gì nơi khác với không nơi khác, chẳng lẽ là bị đụng đầu còn chưa có tỉnh táo......"

Charoen bối rối lại nhắm "nước thánh" vào người Ongsa, khăng khăng đòi rửa tội cho Ongsa lần nữa.

"Được rồi được rồi, cậu thu nước lại đi!"

"Úi! Mặt mình ướt hết cả rồi, Charoen!!!"

Trò cười ngắn ngủi qua đi, Ongsa cuối cùng cũng ý thức được người xung quanh không giống, trang phục chỉnh tề của trường, giống như thời trung học, thậm chí cảnh tượng này, cũng giống như là lần đầu gặp mặt Sun.

"Chúng ta...... bây giờ là lớp 10 sao?"

"Ôi! Còn nói không sao, đã bắt đầu hỏi loại câu hỏi này rồi!"

Ongsa bất đắc dĩ lắc đầu "Được rồi charoen ~ đừng ngạc nhiên nữa."

Ngay từ đầu vẫn nhìn chằm chằm vào Ongsa, lại bị bỏ qua rất rõ ràng, Sun nhìn thấy động tác muốn đứng dậy của Ongsa, liền theo bản năng vươn tay muốn đỡ.

"Cậu còn có chỗ nào không thoải mái không, Ongsa? Có cần mình đưa cậu đến phòng y tế nghỉ ngơi một lát không?"

Ongsa nhìn khuôn mặt làm cho mình vô số lần rung động, trong đầu hiện ra ký ức ngọt ngào của thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt quả nhiên mặc kệ làm lại bao nhiêu lần, cô vẫn sẽ hết thuốc chữa bị Sun hấp dẫn.

Chỉ là lần này......

"Không cần đâu Sun, mình nghỉ ngơi một lát sẽ bình thường trở lại thôi."

Ongsa phớt lờ bàn tay dang rộng và mỉm cười từ chối Sun.

Bàn tay kia không đợi được ấm áp chờ mong rũ xuống, liền mang theo tâm tình trống trải của chủ nhân cùng nhau thu hồi.

Nụ cười lịch sự quá mức và câu trả lời đó là cái gì nữa? Mình có bị ghét bỏ sao?

Nhưng mà tại sao? Tại sao giống như mình đang buồn nhìn bóng lưng rời đi của Ongsa, đáy mắt Sun toát ra vẻ mất mát mà chính cô cũng không chú ý tới.

Ongsa vội vàng rời khỏi lớp học, những gì cô đang trải qua không phải là thứ mà 25 năm cuộc đời của cô có thể hiểu được.

Trở lại trường trung học......

Vậy thì Earth! Ongsa mở điện thoại tìm tài khoản nhưng chỉ thấy (IG của Ongsa)

Thật sự không có...... Earth biến mất rồi.

——Biết sẽ như vậy, lúc trước cậu cũng đừng dùng thân phận Earth tới gần mình.

——Earth gì gì đó biến mất là tốt nhất.

Tay nắm điện thoại di động kia vô lực buông xuống, Ongsa chua xót nhìn về phía bầu trời. Là mặt trời à...... mặt trời không nhìn thấy sự suy tàn của người khác, tự mình chiếu ánh sáng vào trên người khiến người ta ấm áp lại nóng rực, vươn tay che chắn, chỉ để lại một khe hở để đối diện với nó.

Mặt trời vẫn giống như trước sẽ không thay đổi, nhưng trái đất dường như mất đi dũng khí bị thiêu đốt, cho nên trở lại ngày đầu tiên gặp cậu, là vì bắt đầu lại một lần nữa, hay là dừng lại ở đây.