Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trần Triều Bá Đạo Hoàng Đế

Chương 6: Bàn chuyện cùng Khát Chân.




Chương 6: Bàn chuyện cùng Khát Chân.

Trong tẩm cung, Trần Ngung uể oải dựa đầu vào một cung nữ tuyệt sắc, cung nữ khoảng mười tám đôi mươi, tuy không phải sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng tú lệ đáng yêu lắm rồi, mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi làm Trần Ngung phấn chấn tinh thần, chỉ vì Trần Khát Chân đang đứng trước mặt nên hắn phải kiềm chế dục vọng. Nhìn bộ dạng thấp thỏm của Khát Chân, Trần Ngung biết ngay người này có chuyện gì quan trọng muốn nói.

Trần Ngung ngồi thẳng người dậy, truyền lệnh đám cung nữ và thái giám đứng hầu xung quanh: “Các ngươi lui xuống mau! Không có lệnh của trẫm, bất cứ ai cũng không được bước vào điện nửa bước.”

Đợi sau khi đám thái giám cung nữ lui xuống hết, Trần Ngung mới nghiêm túc cất tiếng: “Thượng tướng quân có chuyện gì cứ việc nói ra, trẫm tuyệt đối không tiết lộ nửa lời ra bên ngoài.”

Trần Khát Chân ngơ ngác nhìn vào mắt Trần Ngung, giây phút này lão cảm thấy đôi mắt ánh tỏa ra khí thế chững chạc, ánh mắt như nhìn xoáy vào tim mình vậy.

Trần Khát Chân vội tiến lên một bước, quỳ mọp xuống đất, nấc nở: “Bệ hạ, xin hãy cứu mạng hạ thần!”

Trần Ngung bị hành động bất ngờ của Trần Khát Chân làm giật bắn người, vội nhổm dậy kéo lão đứng lên, dùng giọng nói ôn hòa an ủi: “Khanh là trọng thần Đại Việt, hậu duệ công thần, kẻ nào to gan dám đe dọa tính mạng ái khanh chứ?”

Trần Khát Chân không ngờ Trần Ngung lại đích thân đỡ mình dậy, ngây mặt ra một lúc mới nước mắt ngắn dài thổ lộ: “Hôm nay bệ hạ bị hành thích rõ ràng là do Quý Ly muốn mượn đao g·iết người, nếu không phải bệ hạ anh minh, chỉ e lúc này lão thần đã hàm oan nơi chín suối rồi.”

Thực tế, nếu Trần Ngung đoán đúng thì Lê Quý Ly chỉ tính giảm sức mạnh trong triều của Khát Chân chứ chưa có ý g·iết người. Dù sau thì thời cơ đoạt ngôi của gã vẫn chưa đến. Theo đúng lịch sử, có lẽ Khát Chân đã ngày càng xa lời Thuận Tông, dẫn tới việc nhà vua bị phế mà không ai cản được.

Trần Ngung nhìn thẳng vào mắt Trần Khát Chân, gật đầu một cái, nói: “Mưu đồ của Lê Quý Ly tất nhiên trẫm biết rõ, lòng trung thành của thừa tướng trẫm càng thấu hiểu nên dù người khác vu khống thế nào, trẫm vẫn tin thừa tướng một lòng trung thành với Đại Việt, chỉ là…”

Trần Khát Chân nghi hoặc quan sát Trần Ngung một lúc, trầm ngâm hỏi: “Chẳng lẽ bệ hạ lo ngại thế lực của Lê Quý Ly?”

Trần Ngung cười buồn, gật đầu thú nhận: “Trẫm chưa từng xử lý chính sự, mọi việc trong triều đều do một tay người đó lo liệu, tin chắc thượng tướng quân cũng biết rõ, có những chuyện trẫm cũng đành xuôi theo thời thế thôi.”

Trần Khát Chân lui lại nửa bước, trịnh trọng quỳ xuống nói: “Chỉ cần bệ hạ tin tưởng lão thần, thần sẽ liều cái mạng này để đền ơn bệ hạ. Thật ra bệ hạ cũng không cần lo lắng nhiều, Lê Quý Ly tuy nắm quyền lớn trong triều nhưng không khống chế được hoàn toàn q·uân đ·ội, chỉ cần bệ hạ nắm binh quyền trong tay, sợ gì không diệt trừ được một tên ngoại thích chứ?”

Về chuyện này thì có lẽ đúng bởi sau khi nhà Hồ bị quân Minh đánh bại, thế lực Hậu Trần nổi lên nhanh chóng, suýt tý nữa đánh đuổi giặc về phương Bắc. Điều này chứng tỏ Lê Quý Ly thật sự vẫn chưa nắm hoàn toàn binh quyền. Vẫn còn nhiều lực lương tinh nhuệ không chịu sự quản lý của triều đình. Rất nhiều tướng lĩnh vẫn đang trung lập, quan sát tình hình mà hành động.

Dù vậy, hắn vẫn chưa thể nắm binh quyền bởi uy tính với q·uân đ·ội của Trần Ngung bằng không. Trong khi đó, Khát Chân lại có uy cực lớn với binh lính từ những trận chiến với Chiêm Thành.

Nghĩ vậy, Trần Ngung giả đò thở dài than thở: “Trẫm không hề hiểu gì về quân vụ, sau này chắc phải nhờ cậy cả vào thượng tướng quân”

Trần Khát Chân thấy đã đạt được mục đích, sợi dây thần kinh đang căng như dây đàn mới giãn ra, lúc này gã càng cảm thấy muốn khống chế Trần Ngung thì phải loại trừ Lê Quý Ly trước nên tỏ ra quyết tâm ngay: “Xin bệ hạ yên tâm, lão thần nhất định sẽ nghĩ cách chiếm lấy binh quyền, tuyệt đối không để gian kế Lê Quý Ly thành công.”

Trần Khát Chân vừa nói dứt câu, một tên thái giám ngoài điện hô to bẩm báo: “Bệ hạ, phụ chính đại nhân cầu kiến.”

“Lê Quý Ly?” Trần Ngung thót tim một cái, thật không ngờ tai mắt Lê Quý Ly lại nhanh nhạy đến thế, mình vừa mới trò chuyện riêng với Trần Khát Chân một lúc đã bị phát giác, phải nhanh chóng nghĩ cách thay hết các cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh mới được, bằng không e rằng mình bỏ mạng lúc nào cũng không biết ấy chứ. Có lẽ cũng vì vậy mà việc phế Trần Thuận Tông trong lịch sử lại diễn ra nhanh chóng tới mức không tưởng.

Trần Khát Chân không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ khom lưng vái chào Trần Ngung: “Bệ hạ bảo trọng, hạ thần xin phép cáo lui.” Nói xong, Trần Khát Chân nhanh nhẹn lẻn ra tấm màn rút lui bằng cửa sau. Thân thủ của người từng vào sinh ra tử quả thực không tầm thường. Đám cao thủ võ lâm gì đó trong phim Tàu chỉ đủ xách dép.

Trần Khát Chân vừa đi khuất, chỉ nghe một tiếng cười cổ quái từ ngoài điện vọng đến: “Bệ hạ còn chưa nghỉ ngơi sao?”

Trần Ngung biết nhất định Lê Quý Ly được tai mắt báo lại mình vừa gặp riêng Trần Khát Chân nên vội vàng kéo đến tìm hiểu thực hư, nếu là thế thì chẳng còn gì phải che giấu nữa, hắn bình thản gật đầu một cái, cất tiếng: “Thượng tướng quân vừa mới rời khỏi, chẳng lẽ phụ chính không gặp?”

Lê Quý Ly một mặt quan sát cẩn thận khắp đại điện, một mặt định hành đại lễ quân thần, đột nhiên nghe Trần Ngung nói thế, trong lòng nhẹ nhõm, nếu Trần Ngung không giấu giếm việc gặp riêng Trần Khát Chân, xem ra Trần Khát Chân không đạt được mục đích rồi. Nếu vậy thì lão cũng không cần quá gấp rút làm gì.

“Đúng rồi, con gái hạ thần là mẫu nghi mà chưa được bệ hạ lâm hạnh nên đã bạo gan tới cung của người. Hiện đang đợi ở ngoài. Bệ hạ cũng biết là thái thượng hoàng lúc còn sống cũng rất mong Thế Ngâu có thể sinh cháu cho người.”

“Vậy thì cho hoàng hậu của trẫm vào!”

Ngay sau đó, một mỹ nhân đẹp như tiên nữ giáng trần lập tức bước từ ngoài điện vào, chỉ thấy nàng dáng người thanh mảnh, mái tóc dài óng mượt lung linh huyền ảo hòa cùng ánh nến, búi tóc cài cây trâm ngọc quý phái, dưới cặp lông mi cong v·út, đôi mắt long lanh ngấn nước, sống mũi thẳng cao cao, đôi môi chín mọng, cặp gò bông đảo nhô cao ngạo nghễ, chiếc eo thon lắc lư theo từng nhịp bước chân, mùi thơm trinh nữ phảng phất ngất ngây.

Chỉ thấy nàng tiến lên phía trước một bước, thẹn thùng hành lễ, nhỏ nhẹ cất tiếng: “Thần th·iếp Lê Thế Ngâu tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!”

Trần Ngung nuốt nước bọt cái ực thèm thuồng, cố gắng chế ngự cảm xúc muốn sở hữu ngay mỹ nhân trước mặt, quay sang Lê Quý Ly cười ha hả vui vẻ, nói: “Hoàng hậu của trẫm đúng là sắc nước hương trời. Cảm tạ phụ chính, và cũng là nhạc vụ đã giúp trẫm không quên nàng.”

Nhìn bộ dạng nôn nóng của Trần Ngung, Lê Quý Ly đắc ý đáp lời: “Trăng thanh gió mát, bệ hạ và hoàng hậu hãy cùng làm nghĩa vụ duy trì huyết thống Trần thị, lão thần không dám làm phiền bệ hạ nữa, xin phép cáo lui!”